Chương 36
Khi đám khỉ móc con cua xanh từ trong thùng rác ra trước mặt Tô An, Tô An phải dùng hết toàn lực mới không thốt ra câu ĐM.
Con cua xanh còn đang chửi hăng say đến nỗi miệng sủi bọt, cái khác thì không dám chửi, chỉ chửi mấy bà già thất đức ở hội ủy viên cư dân.
Tô An: …….
Cậu chống bàn mệt mỏi hỏi: “Cái con này là ông chủ mang về à?”
Hầu Tam gật đầu: “Ông chủ nói đem nuôi trước, đợi nó phun hết chất bẩn ra rồi giết sau.”
“Đây là yêu quái, nếu giết thì…..” Tô An khựng lại, nhận ra con cua tinh này sống trong thùng rác thì nhất định là chưa đăng kí hộ khẩu, dù có bị làm thành đồ ăn trên bàn của Bì Tu thì cũng chẳng ai biết.
Sống lâu trong cái khổ, lão yêu quái khổ quen rồi, ngày xưa khó khăn vất vả mãi, bây giờ cuộc sống an nhàn mà vẫn muốn lục đồ từ thùng rác ra ăn.
“Thì sao cơ?” Hầu Tam thắc mắc.
Tô An xua tay, chỉ thở dài nói: “Mang xuống đi, ở sân sau có một cái bể lớn, thả nó vào đấy nuôi là được.”
Cậu nói xong thì liền nhìn cái khóa thùng rác bị đập nát, chỉ cảm thấy áp lực cuộc sống đúng là tồn tại ở khắp mọi nơi, bèn vội dặn dò: “Nhớ lựa lúc không ai chú ý mà trả cái thùng rác này về đấy, nhà chúng ta cũng không thiếu một cái thùng rác không thể tái chế.”
Mấy đứa khỉ đáp vâng dạ, mang con cua ra sân sau, không ngờ lại thấy ông chủ nhà mình đang đứng ở sân sau ngửa đầu ngắm cây.
Văn Hi ngồi trên cành cây không dám xuống dưới, Bì Tu cũng chẳng nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn y, khiến y dùng lá cây che chính mình lại mà vẫn hoang mang lo sợ.
Mấy đứa khỉ vác con cua tới, Bì Tu liếc nhìn, tiện thể vung tay, một cái chậu gỗ chứa đầy nước bỗng nhiên hiện ra.
“Bỏ vào đó đi.” Bì Tu nói.
Con cua xanh tiến vào trong chậu rồi thì yên lặng được một chút, âm thanh hùng hùng hổ hổ dưới nước cũng trở nên vặn vẹo, từng chuỗi bong bóng liên tiếp nổi lên mặt nước, Bì Tu bèn vẫy tay chặn lại, con cua trong chậu lật ngửa người, bụng hướng lên trên, bấy giờ mới hoàn toàn yên tĩnh được.
“Mấy đứa đi làm việc đi, anh có mấy lời muốn hỏi.”
Xua đám khỉ đi xong, Bì Tu mới ngẩng đầu nhìn Văn Hi đang bày vẻ mặt tò mò ở trên cây, hỏi: “Vẫn chưa chịu xuống à?”
“Không muốn.” Văn Hi bám thân cây, lắc đầu rụt người lại.
Bì Tu cười lạnh, không nhìn y nữa, tỏa ra yêu khí toàn thân, đưa tay nhấc con cua trong chậu lên: “Tao hỏi mày đáp, rõ chưa?”
Con cua bị yêu khí xộc vào người, mấy cái chân quơ quơ trên không trung, lập tức ngoan ngoãn liền, Bì Tu hỏi: “Ai phái mày tới?”
“Tôi tự tới.”
Bì Tu cầm con cua lắc lắc, kết quả tay dùng sức hơi mạnh, một tiếng “Rắc” vang lên, càng lìa khỏi xác, con cua lại lần nữa rơi xuống chậu nhả bong bóng.
Văn Hi: ……
Bì Tu: ……
Văn Hi ló đầu hỏi: “Nó…… còn sống không?”
Bì Tu ngồi xổm xuống nhấc một cái càng khác lên: “Hỏi lại lần nữa, ai phái mày đến?”
Con cua vội đáp: “Là Phì Di! Phì Di! Là gã phái tôi đến đây!”
“Gã bảo mày làm gì?” Bì Tu truy hỏi.
Cua: “Bảo tôi theo dõi ông, báo cáo mỗi ngày ông làm gì, gặp người nào, chú ý ông gặp những yêu quái nào.”
Bì Tu: “Sau đó thì sao?”
“Hết rồi.” Con cua sợ hắn không tin: “Thật sự không còn gì nữa.”
Bì Tu nhìn chằm chằm nó một hồi rồi thả nó vào trong chậu: “Biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói không?”
Con cua vội vàng gật đầu: “Biết ạ biết ạ.”
Bì Tu: “Sau này Phì Di nói gì với mày, mày phải báo cho tao đầu tiên.”
Hắn lạnh lùng cầm lấy vỏ lưng của con cua, yêu văn Tỳ Hưu hiện ra trong nháy mắt rồi biến mất.
“Đừng nghĩ là có thể lừa được tao.” Bì Tu nói xong liền vẫy tay, cả cua lẫn chậu đồng thời biến mất, Văn Hi đứng trên cây nhìn lão yêu quái quay người đi tới chỗ mình, y sợ đến nỗi nổi lơ lửng, ngồi trên cành cây nhìn hắn chẳng dám ho he tiếng nào.
Bì Tu đứng dưới tán cây ngẩng đầu: “Xuống đây.”
Văn Hi nói vọng xuống: “Vậy thì anh phải hứa là sẽ không đánh tôi.”
“Bớt dông dài đi, mau xuống đây.” Bì Tu cau mày kéo cổ áo, “Tôi đang rất nóng, xuống mau lên.”
Văn Hi thấy hắn sa sầm mặt thì không dám xuống, bình thường y dám tới gần lúc Bì Tu đang giận là vì kẻ chọc giận hắn không phải y, bây giờ Văn Hi chỉ muốn né càng xa càng tốt, ước gì một cơn gió cuốn phăng y đi cũng được.
Bì Tu ngẩng đầu thấy nhóc con vẫn dùng dằng không dám xuống dưới, thế là hắn cũng mất hết kiên nhẫn.
Văn Hi đang đứng trên cây thì đột nhiên cảm thấy cổ mình nóng lên, con Tỳ Hưu ngọc kéo y ngã xuống, y luống cuống bám lấy cành cây song cũng vô ích, người ngã chúi xuống được lão yêu quái đón gọn vào vòng tay.
Văn Hi đặt tay lên bả vai hắn, bị bế như con nít vào trong quán cơm, các khách ăn nhìn bà chủ vừa giãy dụa hai cái liền bị ông chủ Bì đét vào mông, thế là lập tức nổ ra tiếng bàn tán xì xào sôi nổi.
Đám yêu quát dồn dập lấy di dộng ra, tường thật trực tiếp hiện trường vụ việc ông chồng bị cắm sừng ra tay phản kháng.
“Đang ở quán cơm, vừa mới gọi món xong, không hiểu thì hỏi, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đét mông vợ là sao?”
“Vị kia của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đi tằng tịu ở sân sau, bị tóm ngay tại trận, giờ đang bị kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy bế lên lầu, chắc là sắp dùng gia pháp đây.”
“Cảm động trời đất, ông chồng đội sừng cuối cùng cũng nổi giận rồi! Tiến triển mới nhất của Tình Đầu Khó Phai version Yêu giới…..” (Tình Đầu Khó Phai (2004) là phim Đài Loan gồm 526 tập (gốc), nội dung thì nói chung là motip phim Đài Loan điển tình, yêu hận tình thù sóng gió gia tộc các thể loại:v)
“Vì kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã xả giận cho những người đàng hoàng như chúng ta, tôi sẽ bầu cho ổng làm nam tiên đẹp trai nhất!”
……..
Đám hầu tinh cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt, Hầu Tam nhìn bàn tay ông chủ đặt trên bả vai Văn Hi, bỗng sinh ra cảm giác khó thở.
Cậu nghĩ, ban nãy ông chủ đập nát thùng rác xong đã rửa tay chưa vậy?
Văn Hi bị mọi người nhìn chòng chọc, chui đầu vào vai Bì Tu không dám ngóc lên, chờ Bì Tu vén rèm lên rồi y mới đẩy lão yêu quái ra đòi xuống dưới, thế nhưng sức của Bì Tu quá lớn, quỷ thư sinh không thể nào mà tránh thoát được.
Bì Tu giơ tay vỗ một phát vào mông y, mặc dù cách một lớp quần áo nhưng Văn Hi vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn. Không ngờ lão yêu quái này vỗ thôi chưa đủ, lại còn nhéo nhéo mông y nữa.
“Cả ngày cho cậu uống canh gà thuốc bổ, thế mà vẫn là quỷ hẹp hòi à? Nói ra câu này không thấy thẹn với mớ thịt trên người cậu ư?” Bì Tu áng chừng một chút, ôm người ngồi xuống ghế sô pha.
Văn Hi bị hắn vỗ mà mặt đỏ lựng, mặc hắn nắm gáy mình song vẫn không chịu ngẩng đầu.
“Hửm?” Bì Tu nắm cái cổ lạnh lẽo của y, lại xoa xoa lưng y: “Sao không nói gì? Chẳng phải Văn thiếu gia xem thường cái quán rách của tôi sao?”
Bì Tu nghiêng gò má ngửi mùi hương ở cổ Văn Hi, áp cả mặt vào đó cọ cọ: “Đừng tưởng không nói gì là có thể cho qua được.”
“Xin lỗi, tôi xin lỗi mà.” Giọng Văn Hi mềm nhũn yếu ớt, song bàn tay bên hông đã xốc chiếc áo cộc trên người y lên, dán vào lưng y chậm rãi vuốt ve.
Văn Hi ngẩng đầu trừng Bì Tu, thế nhưng lại ngẩn ngơ một thoáng vì nụ cười của lão yêu quái.
Bì Tu toả ra dương khí, áp trán lên trán Văn Hi, thấp giọng hỏi: “Ban nãy cậu nói tôi sờ cậu ôm cậu là sàm sỡ à?”
“Chẳng lẽ không phải?” Văn Hi cắn răng chống đỡ, cố không để mình nhũn thành vũng nước.
Bì Tu thản nhiên lắc đầu: “Tất nhiên không phải.”
Bàn tay hắn hơi dùng sức, ấn lưng Văn Hi để y ghé sát vào người mình, tay chầm chậm luồn xuống dưới mông y, bóp bóp mấy cái thiệt mạnh.
“Đây mới gọi là sàm sỡ.” Bì Tu cúi đầu ngửi hương thơm trên người y, rồi ngước mắt lên nhìn y: “Biết chưa?”
Văn Hi cố gắng mở tay hắn ra để đứng lên, thế nhưng ông chủ Bì cố ý tỏa ra rất nhiều dương khí, thừa cơ ôm nhóc con nhũn thành một cục vào trong lòng.
Ông chủ Bì vốn cũng không muốn bắt nạt một tên tiểu quỷ, rồi lại nghĩ mình tuy keo kiệt nhưng chưa từng keo kiệt với Văn Hi bao giờ, thế mà tiểu quỷ vô lương tâm này còn không biết ơn, đúng là thiếu dạy bảo mà.
Dương khí toả ra hòa quyện với hàn khí trong cơ thể Văn Hi, hóa thành thiên lôi xen địa hỏa, Văn Hi rên lên một tiếng, nằm lì trong ngực Bì Tu.
Bì Tu ôm nhóc con, khống chế số lượng dương khí, ép hỏi y là mình rốt cuộc có keo kiệt hay không? Có hẹp hòi hay không?
Văn Hi vừa tức vừa ngượng, nhưng nếu nói gì khiến lão yêu quái không hài lòng thì cái mông sẽ gặp nặn, bị bóp mấy cái là chuyện nhỏ, ông chủ Bì mà không hài lòng hơn nữa thì lại giơ tay đét cho hai cái khiến cả thân lẫn hồn Văn Hi đều run rẩy, cuống quít nói Bì Tu là người lương thiện, là người tốt, tất cả đều do y bụng dạ hẹp hòi không biết phải trái đúng sai.
Bì Tu thấy y biết điều rồi, bấy giờ mới ngừng tỏa dương khí, bế y lên hỏi: “Lần này biết điều rồi, lần sau còn dám mắng chửi sau lưng tôi không?”
Văn Hi nghĩ bụng đã biết sai rồi, lần sau nhất định sẽ lựa lúc anh nhất định không phát hiện thì mới dám chửi. Tuy nhiên ngoài mặt thì Văn tiểu thiếu gia vẫn ngoan ngoãn thưa: “Không dám ạ.”
“Ngoài miệng thì không dám, nhưng trong bụng thì đang chửi ghê lắm đúng không?” Bì Tu nắm cằm Văn Hi khiến y đối mặt với mình, nhướn mày lên tiếng thúc giục y mau trả lời.
Văn Hi tìm lại được chút sức lực, vươn tay ôm cổ hắn xin tha: “Cả ngoài miệng lẫn trong bụng đều không dám, ngài Bì đại thiện nhân khoan dung độ lượng, đừng chấp nhặt với tên tiểu nhân như tôi có được không?”
Bì Tu bị một câu “Có được không” của y làm cho thảng thốt giây lát, nghĩ thầm vốn cũng không định chấp nhặt, cơ mà câu này của nhóc con lại làm hắn rất muốn chấp nhặt đấy.
Rèm cửa đột nhiên vang tiếng lách cách, Tô An đứng ngoài cửa cẩn thận thưa: “Ông chủ, Nhị Lang chân quân đến đây, nói là tới tìm anh.”
Bì Tu ngạc nhiên, nhủ bụng thằng nhãi ba mắt này đến đây làm gì? Chẳng lẽ con chó nhà chúng nó lại chạy ra vườn rau ở sân sau đào đất?
Dương Tiễn ngồi trên bàn nghe Hao Thiên Khuyển chọn hai món ăn, mấy yêu quái quen biết đều đến chào hỏi một chút, Dương Tiễn cũng gật đầu như thường ngày, sau đó nói: “Không biết mấy vị hiện giờ có tiện hay không?”
Nhị Lang Thần hỏi có tiện hay không, ai dám nói một chữ không?
Hao Thiên Khuyển lạnh lùng nhìn Dương Tiễn lấy di động ra kêu gọi đám yêu quái bỏ phiếu, nó tức giận kéo mũ chùm kín mặt, nằm ườn trên bàn bất động.
“Đừng nằm úp sấp.” Dương Tiễn ấn ấn cổ nó: “Trên bàn toàn dầu mỡ, quần áo mới mua mà bẩn thì em sẽ không vui đâu.”
Hao Thiên Khuyển lầu bầu: “Thế thì anh đừng có gặp ai cũng kêu bỏ phiếu nữa! Xấu hổ ch.ết mất thôi!”
“Chuyện này em đừng để ý làm gì.” Dương Tiễn điềm nhiên nói: “Có mất mặt thì cũng có phải là mất mặt mũi của em đâu, lo làm gì.”
“Của anh không phải của em à?” Hao Thiên Khuyển lườm hắn: “Chẳng phải chỉ là công đức thôi sao? Em cóc thèm!”
Dương Tiễn liếc nó: “Không được nói thế.”
Hao Thiên Khuyển không nói gì, Dương Tiễn thở dài: “Công đức của em càng nhiều, tuổi thọ càng dài thì mới có thể ở bên anh được lâu, em cũng đâu muốn sau khi mình ra đi, anh đi nuôi chó khác đúng không.”
Hao Thiên Khuyên chỉ có một, nếu mà không còn, Dương Tiễn cũng chẳng còn hơi sức và lòng dạ nào để tìm một con khó khác bầu bạn với mình nữa.
Hao Thiên Khuyên im lặng một hồi, nhìn đi chỗ khác nói: “Ai thèm quan tâm anh chứ.”
Dương Tiễn cười cười, chờ Bì Tu đi tới, hắn liền nói luôn: “Ông chủ Bì, chúng ta làm một giao dịch đi.”