Chương 83
Văn phòng lặng ngắt như tờ, thấy Bì Tu chìm vào trầm tư, Đế Thính bèn dùng pháp thuật khiến nút tai trở về trong lỗ tai mình, ngăn chặn hết thảy mọi âm thanh không cần thiết.
Sau một khoảng lặng im đằng đẵng, Bì Tu mới hỏi: “Ngay cả một phàm nhân bình thường còn sống cũng không có sao?”
Đế Thính lắc đầu: “Thật sự không có.”
Phùng Đô vỗ vai Bì Tu: “Như thế chẳng phải tốt hơn sao? Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín[ ], mọi sự sẽ không làm đến mức đường cùng, sẽ luôn chừa lại một hi vọng sống cho Văn Hi, để cậu ấy ở bên ông thật dài thật lâu.”
“Gần đây ông đi học thêm lớp phụ đạo à hay sao mà khéo mồm thế?” Bì Tu buồn cười, nhưng nhớ tới hồn thể của Văn Thiến chữa trị nhiều năm mà vẫn tàn tạ như trước, hắn lại chẳng cười nổi.
Đế Thính: “Còn gì muốn hỏi không? Nếu không thì tôi dừng nghe nhé, tiếng la hét ban nãy đáng sợ quá, đã lâu lắm rồi tôi chưa nghe âm thanh nào chói tai như thế.”
Bì Tu nói lời cám ơn: “Không cần nghe tiếp nữa đâu, kẻo mày lại gánh thêm nhân quả không cần thiết.”
Hiện tại Đào Đề vẫn đang cố gắng giấu diếm một số việc, hẳn cũng là vì muốn che giấu nhân quả, không để mình biết rồi thì lại dính vào. Bì Tu im lặng một lúc rồi trịnh trọng cám ơn Đế Thính lần nữa.
Đế Thính lắc lắc đuôi: “Anh là người tốt, tôi tặng kèm cho anh một tin nữa, Văn gia bị oan, kẻ vu oan hãm hại nhà bọn họ đã gặp báo ứng rồi, cũng đã đoạn tử tuyệt tôn không còn ai nữa cả.”
Bì Tu sững sờ một thoáng rồi lập tức gật đầu: “Tao biết rồi, cảm ơn mày.”
“Tiếp theo ông định làm gì? Trình diễn xé Nhai Tí bằng tay không à?” Phùng Đô ngậm thuốc lá song không châm lửa, hắn chỉ tay lên phía trên, nói: “Nếu làm đơn giản thô bạo quá thì nó sẽ không đồng ý đâu, đến lúc đó ông lại gánh thêm nhân quả, thân nhiệt nóng quá rồi phải làm sao.”
Bì Tu ngồi trên sô pha, xoa mặt Văn Hi: “Không cần lo tôi kích động, ông yên tâm đi.”
“Tôi rất yên tâm về ông, thế nhưng tôi không yên tâm về Nhai Tí lắm đâu.” Phùng Đô chép miệng: “Hồi xưa bị đè dưới chân núi, mỗi năm có hơn sáu tháng được ra ngoài chơi bời, bây giờ vị trên kia quản hắn nghiêm hơn, mỗi năm chỉ có hai ngày được ra ngoài hít thở không khí thôi, thế mà hắn còn dám tác oai tác quái đến mức ấy, hắn tưởng cha mình còn sống thật đấy à?”
“Ông nói vậy cũng nhắc nhở tôi.” Bì Tu sững lại: “Đống giao châu lần trước sở giám sát tịch thu được chính là hàng mà hắn yêu cầu, nghe nói là dùng để nối xương cho Lão Chân Long, chắc hắn định dùng long cốt để dẫn hồn, gọi cha hắn trở về.”
Phùng Đô hơi nhướn mày, hiểu ra là cần mình giúp, bèn đi tới trước máy vi tính, mở phần mềm ra xem tình huống kiếp này của Lão Chân Long.
“Dẫn hồn cái gì? Hắn muốn gọi Lão Chân Long về làm gì? Cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn đào ông cụ từ dưới mồ lên để tẫn hiếu hả? Đây chính là nghệ thuật trình diễn hiện đại của yêu quái sao?”
Đế Thính nghe vậy bèn nhả cái đuôi đang gặm trong miệng ra, ra hiệu bảo Phùng Đô bình tĩnh chút: “Long hồn đầu thai luân hồi không dễ bị triệu hồi như thế đâu, hơn nữa chẳng phải anh có thể xem được động thái của Lão Chân Long – đối tượng đầu thai được chú ý trọng điểm còn gì?”
Phùng Đô không hùng hổ bức xúc nữa mà nhìn chằm chằm màn hình, nói: “Đúng là có xem được, hôm qua ông cụ tỏ tình với con gái nhà người ta ở nhà trẻ, sau khi bị từ chối thì khóc lóc chạy về nhà, hôm nay thấy mất mặt quá nên không chịu đi học, giờ đang trốn trong chăn bị bố đè ra đánh đòn.”
“Thế chẳng phải xong rồi sao.” Đế Thính ngáp một cái: “Tôi giúp anh nghe ngóng là được, quýnh lên thế làm gì.”
Bì Tu gật đầu: “Đúng là không cần quýnh quá, xương cốt của Lão Chân Long vỡ nát hết cả, cần phải có một lượng giao châu cực kỳ lớn, hơn nữa hiện tại tôi đã chặt đứt nguồn cung giao châu của hắn rồi, chắc giờ hắn đang điên tiết dưới chân núi mà không làm gì được.”
Phùng Đô bình tĩnh lại, ngước mắt nhìn về phía Bì Tu hỏi: “Ông không sợ thằng chả trả thù ông à?”
“Dù hắn không đến trả thù tôi thì tôi cũng muốn kiếm chuyện với hắn đây.” Bì Tu lạnh lùng nói: “Nếu nói Văn gia từ thịnh thành suy là kết quả do Thiên Đạo sắp đặt thì tôi còn hiểu là nó muốn cân bằng, nhưng Nhai Tí lại nhúng tay đẩy một cái, lợi dụng việc Thiên Đạo chỉ nhìn kết quả chứ không xem quá trình để mặc sức hành hạ Văn gia, tôi sẽ không buông tha cho hắn.”
Đôi mắt vàng của Bì Tu nhìn vào Phùng Đô, hờ hững nói: “Nếu tôi đã hưởng lợi từ quốc vận, đã biết nguyên nhân đã dính nhân quả, vậy thì vốn cũng dính dáng đến việc này rồi. Huống chi giờ Thiên Đạo lấy núi đè lên giày vò hắn, sinh tử đã định sẵn rồi, tôi chẳng qua cũng chỉ nhúng tay đẩy một cái, khiến hắn ta ch.ết nhanh hơn thôi mà.”
Phùng Đô: “Nói thế cũng chẳng sai, nhưng mà ông phải nhớ kỹ, dù hận hắn đến mấy đi chăng nữa, thì đòn cuối cùng kết liễu tính mạng hắn cũng không thể là do ông hoặc Văn Hi ra tay được, đây là đại nhân quả đấy.”
Lời nhắc nhở của Phong Đô đại đế quá rõ ràng, bên ngoài cửa sổ, mây đen đột nhiên kéo đến dày đặc, tiếng sấm ầm ầm vang rền từng trận.
Văn Hi nằm trên sô pha đột nhiên bừng tỉnh, mở to hai mắt bật dậy.
“Không có chuyện gì, chỉ là sét đánh thôi.” Bì Tu vuốt ve gương mặt y, thấp giọng an ủi: “Sắp mưa rồi, chúng ta nên về nhà cất quần áo thôi, kẻo Givenchy mới mua lại ướt hết.”
Văn Hi vẫn còn hơi hoảng hốt, y gật đầu với Bì Tu, được hắn bế ra ngoài.
Đi tới cửa, Bì Tu chợt quay đầu nhìn về phía Đế Thính: “Đi nào, theo ta về nhà ăn cơm.”
Đế Thính nhìn bên ngoài trời đã đổ mưa, lại nhìn bàn chân sạch sẽ tinh tươm của mình, ngẩng đầu tặng cho Bì Tu một nụ cười xán lạn: “Anh có thể bế tôi ra ngoài không? Tôi mới tắm rửa sạch sẽ, không muốn làm bẩn chân.”
Bì Tu không nói gì, chỉ đăm đăm nhìn nó.
Đế Thính hiểu rồi, người máy thì không có tư cách yêu cầu quá nhiều.
Song cuối cùng chân của Đế Thính vẫn không bị ướt, nó được Bì Tu kẹp dưới nách ném lên BMW, ngồi xe chạy thẳng về nhà. Lúc bước xuống xe Đế Thính vẫn chưa hết cơn choáng váng, chẳng biết hôm nay là ngày gì mà cảm tưởng như mình vừa mới chơi GTA : Cuồng Lộ Tỳ Hưu vậy.
Hầu Nhị thấy bà chủ suy yếu được ông chủ bế trong tay, ông chủ còn lạnh lùng kẹp dưới nách một con cún con, cu cậu quýnh lên, chỉ vào con cún kia hỏi: “Ông chủ, nhanh thế mà đã sinh con rồi hả?”
Hôm trước mới động phòng, hôm sau đẻ hai đứa, đại yêu cường giả, đáng sợ thế ư!
Bì Tu:
Lão yêu quái và Đế Thính đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự ghét bỏ hiện lên trong đôi mắt đối phương.
“Mở to con mắt mày ra mình nhìn xem, người nó toàn lông, người anh mày toàn vảy, con ở đâu ra?” Bì Tu nắm gáy Đế Thính dúi nó vào ngực Hầu Nhị: “Tìm cái khăn bông lau lông cho nó đi.”
Hầu Nhị nhận lấy con cún trắng này, theo bản năng nhấc chân sau của nó lên nghía: “Nào nào, để anh xem là em trai hay em gái nào…….”
Đế Thính giơ chân đá lên mũi Hầu Nhị.
“Bản nhân Đế Thính, mãnh nam ngàn tuổi, khỏi cần xem.”
Bì Tu nghe tiếng động bèn ngoái lại nhìn, thấy là Hầu Nhị bị đánh thì thở phào nhẹ nhõm nói: “Chiêu đãi cho đàng hoàng, đây là khách tối nay đấy.”
Nghe Hầu Nhị đáp vâng dạ, bấy giờ Bì Tu mới bế Văn Hi đi lên lầu.
“Còn có chỗ nào khó chịu không?” Hai người ngồi trên giường, Bì Tu nhìn chỗ gáy mà ban nãy mình bấm vào, vừa xoa xoa cho nhóc con vừa lên tiếng giải thích: “Tâm trạng em quá kích động nên tôi đành để em ngủ một lúc.”
Văn Hi sáp lại hôn lên khóe miệng lão yêu quái: “Em biết.”
Y tựa vào vai Bì Tu, im lặng một hồi rồi mới hỏi: “Lúc sau Đế Thính nghe được gì vậy? Anh nói cho em biết đi, em sẽ không sao đâu.”
Bì Tu đưa tay vuốt tóc y, ôm y vào lòng, dùng giọng điệu dịu dàng nhất đời này để thuật lại hết thảy những gì Đế Thính nghe được: “Tuy vẫn còn vài chỗ chưa làm rõ, nhưng tôi chỉ có thể để nó nghe đến đó thôi. Bằng không để nó vướng phải nhân quả không cần thiết thì lại thêm liên lụy.”
Văn Hi: “Em hiểu cả mà, cảm ơn nó nhé.”
Bì Tu ôm y, hai người lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa, chẳng một ai cất lời. Hắn biết Văn Hi đau lòng, giờ cũng chẳng biết phải an ủi thế nào, chỉ đành ôm y thật chặt, cho y biết còn có mình ở đây.
Văn Hi bỗng bật cười, ôm lấy cổ Bì Tu, nói: “Quả nhiên là bị oan, em biết ông nội sẽ không làm ra chuyện như vậy mà.”
Người nhà họ Văn dù đến ch.ết vẫn cứ trong sạch.
“Muốn tôi giúp em làm gì đó không? Chẳng hạn như cho mọi người biết nhà em bị oan, hoặc là……” Bì Tu nói được nửa chừng thì bị Văn Hi hôn chặn lại.
Văn Hi áp trán lên trán hắn, cất lời thủ thỉ: “Đủ rồi, thế này là đã đủ rồi.”
Y rũ mắt nâng mặt Bì Tu lên, nghiêm túc hôn một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Em tự biết rõ thị phi đen trắng, huống qua sáu trăm năm cát bụi đã về với cát bụi rồi, người năm xưa cũng đã luân hồi không biết bao nhiêu kiếp, hà tất phải vì chuyện cũ mà dấy lên sóng gió.”
Văn Hi nói với Bì Tu, tựa như là đang thuyết phục chính mình.
Bì Tu vén lọn tóc rối của y ra sau tai, đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay y: “Nếu em cảm thấy không cần, vậy thì không quản nữa.”
“Ừm.” Văn Hi nhìn hắn, bỗng bật cười, đưa tay chọt chọt mũi hắn: “Cái này có tính là thù lao em làm gối băng cho anh không?”
Bì Tu nhíu mày: “Đừng nói linh tinh, cái này gọi là tôi yêu ai yêu cả đường đi.”
Lão yêu quái ôm y chép miệng: “Vốn dĩ tôi không muốn nói những lời này, thế nhưng tôi cầm lòng không đặng.”
“Tôi chẳng qua chỉ muốn sớm biết rõ nhân quả huyết mạch giữa em và Văn gia, sau khi báo đáp công ơn nuôi dưỡng, em sẽ không còn quan hệ gì với bọn họ nữa, bọn họ tiến vào luân hồi tái thể, còn em thì ở lại bên cạnh tôi, cùng kiếm tiền với tôi, không cần canh cánh những chuyện cũ quá khứ, sinh lão bệnh tử đó nữa.”
Nói đoạn, Bì Tu cúi đầu nhìn Văn Hi: “Em cảm thấy tôi ích kỷ hẹp hòi cũng không sao, yêu quái đều như vậy. Dù sao em từ trong ra ngoài đều mang dấu vết của tôi, có chạy trốn đến chân trời góc bể tôi cũng có thể tìm được em.”
Văn Hi trừng hắn: “Thương lượng nha, anh bớt xem mấy cái truyện cẩu huyết của Nhậm Kiêu đi.”
“Thật ra tôi thấy cũng hay phết mà, tôi đọc thấy đại yêu quái trong đó còn có thể biến ra chân thân để ngủ với vợ nữa, tôi rất hâm mộ.” Bì Tu thẳng thừng bày tỏ, còn dùng bàn tay hiện vảy của mình mơn trớn đôi môi Văn Hi.
Văn Hi: ……
Y gượng gạo hắng giọng: “Kỳ thật anh không cần phải hâm mộ người khác đâu.”
“Thật không? Mới ngày thứ hai đã chơi lớn như vậy có được không?” Bì Tu cười trêu, chợt ôm chặt hông Văn Hi nâng y lên trên, hôn lên mắt y cái chóc: “Tôi đùa thôi.”
Văn Hi nguýt hắn: “Em thấy anh vẫn chưa học được tinh túy nhỉ.”
Y chủ động vươn tay đẩy ngã Bì Tu xuống giường, ngồi lên hông lão yêu quái, bắt đầu cởi quần áo trên người mình, để lộ ra những dấu đỏ từ tối qua vẫn chưa mờ đi.
“Vào lúc em buồn phiền thế này, chẳng phải anh nên dùng cơ thể để an ủi em sao?” Văn Hi chống lên bờ vai hắn, nở nụ cười bảo: “Hiện giờ tâm trí em rất loạn, chẳng muốn nghĩ gì hết, anh có thể giúp em được không?”
Có chuyện gì mà không thể giải quyết bằng một nháy chứ? Nếu như không được, vậy thì hai nháy.
Câu nói quá sức chí lý này, từ hôm nay sẽ được viết vào trong từ điển nhân sinh của Bì Tu.
Sống đến già học đến già, bể học vô biên, Bì Tu lấy giường làm thuyền, rung lắc đến sảng khoái. Lớp vảy màu xanh sẫm bị Văn Hi cào rụng mất hai cái, sượt qua đầu ngón tay trắng nõn rơi xuống mặt đất phát ra tiếng lanh lảnh.
Đúng là vừa đau vừa sướng mà.
Xong xuôi công việc, Bì Tu bèn dùng nguyên hình cuộn tròn lấy Văn Hi nằm trên giường, nghe nhóc con đếm số vảy bị rớt trên giường, không nhịn được dùng đuôi cọ cọ mặt y.
Bỗng Văn Hi túm đuôi hắn hỏi: “Anh lấy đồ phơi ngoài kia vào chưa?”
Bì Tu đơ ra, không màng đến âu yếm ngọt nhạt gì nữa, lập tức lao xuống giường mặc quần áo, hớt hải chạy ra sân sau.
Song hắn vẫn chậm một bước, cơn mưa giá lạnh phả lên quần áo, ướt hết sạch chẳng sót bộ nào. Lão yêu quái đen mặt, tức tốc tung ra yêu lực.
Đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng kêu yếu ướt vang lên từ phía bên kia bức tường.
Lão yêu quái vội vịn tường ló đầu ra nhìn.
Hở, cái hình vịt con vàng quen thuộc kia, chẳng phải là cái tấm chắn gió xe điện bị mất đó sao?
******
★Chú thích:
[ ]Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín: Thời cổ có hai loại phương pháp bói toán là bói mai rùa và bói cỏ thi. Cách bói cỏ thi là lấy năm mươi cọng cỏ thi, bỏ lại một cọng không dùng, chỉ dùng bốn mươi chín cọng để bói.
Năm mươi cọng cỏ thi này tượng trưng cho vạn vật trong thiên địa, cọng cỏ không dùng đó tượng trưng cho thái cực khi mà thiên địa chưa sinh ra. Năm mươi được gọi là số đại diễn, đại đạo lấy năm mươi là tận cùng, là tối đa, còn bốn mươi chín là số thiên diễn. Vạn sự luôn không thể nào mà hoàn mỹ tuyệt đối được, giống như ta chỉ có thể bói được bốn mươi chín cọng cỏ, ắt sẽ có một đường sống, chính là cọng cỏ chừa lại kia. Đó chính là đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín.