Chương 38: Nước biển không thể đong được bằng đấu (2)

Ôm cái hộp đựng cái bình, Thẩm Mặc cúi đầu chạy vào trong một con hẻm nhỏ ven đường, leo lên một chiếc xe ngựa đỗ tại bên cạnh.
Thẩm Kinh đã ngồi sẵn ở trên xe, hắn tiếp nhận cái hộp trong tay Thẩm Mặc, hai người đầu tiên nhìn nhau cười, sau đó cùng phá lên cười to.


Thẩm Mặc cười vẫn còn kiềm chế được, Thẩm Kinh thì cười đến bò lăn ra sàn, vừa cười vừa nói:
- Đời này chưa bao giờ chơi vui như thế. . .họ nhất định tưởng chúng ta là kẻ ngốc rồi.
Thẩm Mặc thì phiền muộn nói:
- Kỳ thực bình thường ta cũng nói như vậy.


- Người ta cho rằng khi ngươi làm được, đó chính là đại trí giả ngu.
Thẩm Kinh đứng lên nói:
- Nếu cho rằng ngươi không được, vậy thành "đầu thế nhân" rồi:
Câu cuối cùng là thổ ngữ Thiệu Hưng, ý chỉ đồ ngốc. Nói đến điều này, hắn đột nhiên lại khẩn trương:


- Này, cuối cùng hai ta sẽ không thật sự thành đầu thế nhân đấy chứ?
- Ngươi có phải hay không thì ta không biết.
Thẩm Mặc rất khẳng định:
- Nhưng ta tuyệt đối không phải là đầu thế nhân.
- Lẽ nào ngươi là nhị thế vi nhân?(sống hai đời người)
Thẩm Kinh cười lớn chế nhạo:


- Xin hỏi vị đại ca này, tổ tiên nghỉ ngơi ở đâu, có phải cũng là nhân sĩ Thiệu Hưng hay không?
Thẩm Mặc lắc đầu, khẽ cười nói:
- Không nhớ rõ.
Rồi chuyển sang đề tài khác, trong lòng nhớ tới câu của Thôi Hạo "nhật mộ hương quan hà xử thị? Yên ba giang thượng sử nhân sầu."


*Câu thơ trong bài Hoàng Hạc Lâu.
Trời về chiều tối, tự hỏi quê nhà nơi đâu?
Trên sông khói tỏa, sóng gợn, khiến buồn lòng người!
Trong xe mới vừa an tĩnh lại, rèm cửa đột nhiên bị xốc lên, xa phu thò đầu vào nói:
- Thiếu gia, công tử, đổ phường đã nâng tỷ lệ lên cho chúng ta.
- Bao nhiêu rồi?


available on google playdownload on app store


Thẩm Kinh tức thì tinh thần tỉnh táo.
- Sơn Âm một đền bảy, bản huyện một đền sáu.
Xa phu chép miệng nói:
- Từ sau khi không ai dám khiêu chiến Sơn Âm Thanh Đằng, chưa từng đưa ra tỷ lệ đền cao như thế.
- Biết rồi, chúng ta trở về đi.
Thẩm Kinh gật đầu nói. Xa phu liền rút đầu về đánh xe đi.


- Sơn Âm Thanh Đằng là ai?
Thẩm Mặc khó hiểu nói:
- Người này rất lợi hại hả?
Trong lòng mắng thầm: "Sao ngay cả người này cũng không biết?"
- Từ Văn Thanh chứ gì?
Thẩm Kinh nhìn y như thể nhìn động vật, kinh ngạc nói:
- Đừng nói thành Thiệu Hưng, cho dù toàn Chiết Giang cũng không ai không biết.


- A, là hắn à.
Thẩm Mặc gật đầu, cười nói:
- Ta nghe qua rồi.
Vì không muốn trở thành "nhị thế nhân", y chuẩn bị sau này sẽ từ từ đi hỏi thăm.
Thẩm Kinh cảm thấy đây mới là chính giải, liền nói ra nỗi lo trong lòng:


- Chúng ta lại làm tăng lên tỷ lệ đền rồi, nhưng tỷ lệ càng cao, đã nói lên hy vọng của chúng ta càng xa vời. Nếu như không thắng được, không phải sẽ bị thua sạch tiền?
Thẩm Mặc hơi nhếch mày nói:
- Không sao, ta cũng có lòng tin.
Thẩm Kinh sắc mặt biến hóa một lúc, cuối cùng cắn răng nói:


- Chơi luôn, ta sẽ đi đặt!
- Tạm thời chưa cần.
Thẩm Mặc kéo hắn lại:
- Đợi hai ngày nữa, tỷ lệ đề có thể càng cao hơn.
~~


Phán đoán của y rất chính xác. Hai ngày sau, cái bình ngọc lưu ly bụng tròn tròn, cổ dài nhỏ đã trở thành tin hot bàn tán trong thành Thiệu Hưng, mọi người đều bày mưu tính kế, thiết kế ra phương án mạ vàng trong bình.


Nếu so với các bách tính đầu húi cua chỉ có thể trao đổi qua miệng cho đỡ nghiền, những nhà giàu quan lại thì có thể thao tác thử thật sự, nhìn xem đến cùng có thể làm được hay không. . . cái bình của Vương Lão Hổ quả thực là qua đại dương mà đến, nhưng cũng không hiếm lạ như hắn nói, chí ít đám nhà giàu trong thành Thiệu Hưng cũng có mấy cái.


Ân gia đại viện ở thành Đông, trên tòa tú lâu tạo hình trang nhã ở hậu hoa viên, Họa Bình đang giơ lên một cái bình như thế, đứng ở phía sau tiểu thư nhà nàng, mềm giọng nài nỉ:
- Tiểu thư nghĩ biện pháp đi, trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được tiểu thư mà.


Ân gia tiểu thư bận sa sam màu vàng nhạt, đoan chính ngồi ở trước bàn học, nhưng thân hình vẫn có vẻ yểu điệu, thướt tha, mái tóc dài đen bóng của nàng xõa sau lưng, dùng một sơi tơ vàng nhẹ nhàng cột lại, lộ ra một đẵn cổ thon dài như ngọc.


Nàng đang nghiêm túc lật xem một quyển sổ, nghe vậy nói cũng không ngẩng đầu lên:
- Ngày hôm qua đã nói cho muội rồi, ta cũng không có cách nào.
Thanh âm không nhanh không chậm, như gió xuân phả vào mặt, không mang theo một tia nộ khí.
- Ngày hôm nay vẫn không có cách sao? - Họa Bình vẫn chưa bỏ ý định.


- Nếu ngủ một giấc mà nghĩ ra biện pháp, ta cũng không cần cả ngày phát sầu vì mấy truyện trong nhà rồi.
Ân tiểu thư cười mắng một tiếng:
- Tiểu nha đầu này vì tình lang làm khó tỷ tỷ, quả thực nên đánh.
- Làm gì có. . .
Họa Bình tức thì đỏ ửng mặt:


- Người ta là người đọc sách, sao lại đi coi trọng một tiểu nha hoàn chứ.
- Ta lại cảm thấy hắn còn không xứng với Họa Bình nhà ta thì có.
Ân tiểu thư rốt cuộc dời tầm mắt khỏi cuốn sổ, nhẹ nhàng cầm tay Họa Bình nói:


- Họa Bình nhà ta tâm địa tốt, lại thông minh, xinh đẹp, ai có thể cưới được em, người đó phải có phúc khí lớn lắm.
Nói rồi khẽ cười nói:
- Nói cho tiểu tử thối của muội, không thi được tú tài cũng đừng có chủ ý với Họa Bình nhà ta.
- Tiểu thư lại pha trò người ta. . .


Họa Bình nũng nịu uốn éo, không nghe theo nói:
- Người ta còn nhỏ mà.
- Được được, không nói nữa.


Ân tiểu thư buông tay ra, nhìn vườn hoa ngoài cửa sổ, tao nhã duỗi thắt lưng một cái, Họa Bình thấy được tư thái đó cũng phải ngẩn ngơ, thầm nghĩ: "Tiểu thư đẹp hơn ta nhiều." rồi lại nghe Ân tiểu thư nhẹ giọng nói:


- Miệng bình nhỏ quá, lược bí căn bản không duỗi vào được, lại quá mỏng quá giòn, căn bản không chịu nổi que cời gõ, dù sao cũng không được.
Thấy vẻ mặt chán nản của Họa Bình, Ân tiểu thư ôn nhu an ủi:


- Chúng ta không có cửa tiệm vàng, đối với những việc này cũng chỉ là người ngoài nghề. Không chừng người ta mời được thợ thủ công giỏi, có thể giải quyết vấn đề này thì sao.
- Nhưng hắn là một tiểu tử nghèo, lại biết đi đầu mà mời thợ thủ công giỏi chứ? - Họa Bình bụng đầy lo lắng nói.


- Muội muội cứ yên tâm đi.
Ân tiểu thư cười tỏ vẻ chắc chắc nói:
- Nghe nói hai ngày này Trương huyện thừa cầm cái bình đi tới nhiều nơi, hiển nhiên tri huyện đại nhân muốn hỗ trợ.
- Thật sao?
Họa Bình rốt cuộc dấy lên một tia hy vọng, kích động hỏi:


- Họ nhất định có thể giải quyết được, đúng không?
Ân tiểu thư thoáng suy nghĩ, vẫn gật đầu một cái, đương nhiên chủ yếu là an ủi thôi.
~~


Quả thực Lý huyện lệnh muốn hỗ trợ, cũng không phải vì hắn nhiệt tình hay sao, mà thuần túy vì chính ông ta -- bởi vì tri phủ đại nhân sắp phải bị "chín năm khảo mãn". . . Đại Minh triều đối với chiến tích của quan viên thi hành phương pháp khảo hạch "ba năm sơ khảo, sáu năm tái khảo, chín năm khảo mãn", thường thì hết nhiệm kỳ chín năm không có sai lầm sẽ được lên chức một cấp, nếu có thể được đánh giá thượng đẳng thì sẽ thăng liền hai cấp. Đương nhiên nếu không biết đối nhân xử thế, không may bị đánh giá hạ đẳng, cũng chỉ phải chịu giáng cấp thôi.


Dù sao thì bất kể như thế nào tri phủ đại nhân sắp bị di dời rồi. Nhưng dựa theo lệ cũ, ông ta sẽ ở trong bản tấu chương thuật chức cuối cùng, đề cử nhân tuyển mình cho là thích hợp, mặc dù cuối cùng dùng ai vẫn phải do triều đình quyết định. Tuy nhiên tình huống của bản triều đặc biệt, chỉ cần có biện pháp tốt, tám chín phần mười có thể đạt được sự bổ nhiệm cuối cùng.


Nghe ý của tri phủ đại nhân, chuẩn bị giữa ông ta và Lữ tri huyện lựa chọn ra một người. . .






Truyện liên quan