Chương 88: Tú xuân đao (1)

Tiếng pháo vang vang tiễn năm cũ, qua hết giao thừa là năm mới.
Hai cha con dậy vào canh năm sáng mùng một, cúng tế tổ tiên xong, ăn bữa cơm đầ tiên của năm mới, Thẩm Mặc khấu đầu lạy cha, nhận phong bao đỏ. Vốn muốn quay về đánh một giấc, nhưng lại bị Thẩm Hạ bắt y đi chúc tên thân thích bằng hữu.
- Sao cha không đi?


Hai năm qua y ăn tết thanh tịnh quen rồi, hiện giờ quay lại thế tục, đúng là không quen lắm.
- Cha phải ở nhà đợi người khác tới chúc tết nhà ta.
Thẩm Hạ đáp rất trang nghiêm.
"Không phải là lén ngủ nướng chứ?" Thẩm Mặc rất hoài nghi liệu có khách tới nhà hay không.


Có điều không vui thì không vui, lễ số vẫn phải chu đáo, Thẩm Mặc chỉ đành ra ngoài chúc tết.


May là sư trưởng thân thích của y đều ở trong một đại trạch viện, Thẩm Mặc trước tiên là khấu đầu chúc tết Thẩm lão gia, nhận một cái phong bao đỏ. Sau đó y phát hiện ra bối phận của mình rất lớn, trừ mấy người bảy tám chục tuổi cùng bối phận với mình ra, một số ông già năm sáu mươi tuổi cũng phải khấu đầu.


Y rất là hoài nghi những người này phải chăng là thấy mình phát tài, muốn nhân cơ hội lừa kiếm phong bao. Nhưng năm mới không tiện nghĩ mấy điều này, chỉ đành lấy phong bao cha chuẩn bị trước, một bên phân phát một bên mặt hiền từ nói:
- Ngoan lắm, ngoan lắm ..


Cướp sạch phong bao trong tay đi, đám đông tản hết, Thẩm Mặc chỉnh đốn lại y phục, rời khỏi nhà chính, đi tới học đường ở bên phía đông.


available on google playdownload on app store


Năm mới học đường tất nhiên là nghỉ học, nhưng Thẩm tiên sinh vẫn ở nơi đó. Mặc dù hai người không hợp nhau, nhưng đã tới nơi này rồi mà không chúc tết tiên sinh thì nói không thông.


Nói thực ra Thẩm Mặc không muốn nhìn thấy cái mặt nghiêm nghị của Thẩm Luyện, suốt cả ngày ông ta thái độ lạnh nhạt, lời nói lãnh đạm với y. Hiện giờ đã phát triển tới mức mặc kệ Thẩm Mặc có tâm tình tốt đến đâu chỉ cần nhìn thấy ông ta là hỏng hết.


Nhưng đồng thời Thẩm Mặc cảm kích ông ta từ đáy lòng, mấy năm qua đi theo ông ta, thuộc nhão Tứ Thư Ngũ Kinh trong lòng, chân ý trong kinh cũng được hiểu thấu triệt, nuốt hết toàn bộ chú giải của Chu Hi. Dù cho y rất thông minh, nhìn qua là không quên, nhưng cả quá trình đó phải mất hơn một năm.


Theo suy nghĩ của Thẩm Mặc, phải đọc xong hết Tứ Thư Ngũ Kinh, mới từng bước học hết thơ văn của Vương Thủ Khê, rồi bắt đầu học mấy thứ như "phá đề thừa đề" , "khởi giảng đề bì", "trung bỉ thành thiên" v..v..v .. Nào ngờ trên bắt y trên đọc Tiền Tần, dưới đọc Tống Nguyên, chẳng chỉ một mình Nho giáo tới ngay cả Chư tử trước thời Tần cũng bắt y đọc thuộc lòng. Suốt nửa năm trời nhét đầy bụng kinh sử từ tập, khiến cho y thời gian dài ăn uống không lại, thân hình ngày càng gầy gò.


Nhưng Thẩm tiên sinh lại cứ không dậy y thứ văn chương thời đại hữu dụng nhất, Thẩm Mặc dù miệng không nói ra, nhưng trong lòng đã gấp như có lửa đốt rồi, y thầm quyết định, lần này nhân cơ hội chúc Tết, bất kể thế nào cũng phải hỏi một lần : "Tháng sau là phải thi huyện rồi, ông có định dạy ta làm văn bát cổ không?"


Trong lúc suy nghĩ miên man, Thẩm Mặc tới cửa học đường, nhưng thấy có hai nam tử đội nón che mặt, người mặc áo choàng rộng màu đen, hông đeo loan đao.
Thẩm Mặc thầm cả kinh, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng làm như hết sức ung dung tự nhiên đi tới, mỉm cười chắp tay hỏi:


- Xin hỏi hai vị tại hạ có thể vào được không?
Hắc y nhân bên trái dò xét y từ trên xuống dưới, ánh mắt lạnh băng nguy hiểm như rắn độc, làm cho Thẩm Mặc rất không tự nhiên. Nhìn xong mắt nhìn phía trước, căn bản không để ý tới y.
Thẩm Mặc chỉ đành hỏi lại:
- Có được không?


- Còn không lui ra, giết không cần hỏi.
Hắc y nhân ở bên trái nheo mắt lại, lộ ra hàm răng trắng ởn nói.
Thẩm Mặc thấy sống lưng lạnh toát, y có thể cảm thụ được sự coi thường sinh mạng trong mắt đối phương, chỉ đành vội vàng lui lại.


Y đi thật xa mới quay đầu lại, chỉ thấy hai tên hắc y nhân vẫn đứng nghiêm không nhúc nhích ở đó.
Thẩm Mặc vội vàng đi tìm Thẩm lão gia, vừa khéo ông nhận chúc tên xong, đanng nghỉ ngơi ở nhĩ phòng. Y mặc kệ cả lễ tiết, đi vào đóng của lại, nhỏ giọng nói:


- Phía bên tiên sinh xảy ra chuyện rồi, có hai hắc y nhân đeo bội đao đứng ở cửa.
Thẩm lão gia hơi run lên, rồi lập tức khôi phục lại bình tĩnh hỏi:
- Đao như thế nào?
- Hơi giống đao của giặc Oa, nhưng sống đao thẳng chứ không cong, hơn nữa hơi ngắn hơn Oa đao.
Thẩm Mặc nhớ lại.


Thẩm lão gia khép hờ mắt lại, hồi lâu sau mới thốt lên ba chữ:
- Tú Xuân Đao.
- Cẩm Y Vệ?
Giọng của Thẩm Mặc không khỏi hơi run lên. Đây chính là cơ cấu trong phạm vi toàn quốc có thể làm thuốc chữa bệnh khóc đêm của trẻ con, lấy Tú Xuân Đao làm dấu hiệu.
Thẩm lão gia nặng nề gật đầu:


- Phải .. Bọn chúng vẫn cứ tới rồi.
Những người đó tới lui không để lại dấu vết, vào viện tử Thẩm gia mà không ai hay biết, nghĩ thôi cũng thấy không rét mà run.
- Tiên sinh phạm phải vào việc gì sao?
Đầu óc Thẩm Mặc kêu ong ong, toàn là những chữ đáng sợ như "ngục tối ", "tr.a tấn", "hành hình".


- Không phải vậy đâu.
Thẩm lão gia không cười Thẩm Mặc thất thố, nếu như có ai đối diện với Cẩm Y Vệ mà không đổi sắc mặt, thì hoặc là mang lòng quyết tử, nếu không là mất trí. Chỉ thấy sắc mặt ông nghiêm trọng chưa từng có:
- Bọn chúng tới mời sư phụ cháu đi làm quan đấy.


Trong đầu Thẩm Mặc lập tức hiện lên cảnh Thẩm tiên sinh mặt như gỗ đá, người mặc phi ngư phục, hông đeo Tú Xuân Đao, tức thì miệng không khép lại nổi. Mất nửa ngày trời mới nhỏ giọng hỏi:
- Tiên sinh là người đọc sách, làm sao lại liên quan tới những người đó?


"Ài.." Thẩm lão gia thở dài, lấy tay che mặt nói:
- Đều trách ta.
Thẩm Mặc im lặng không nói, nhin Thẩm lão gia cúi đầu tự trách mình, lâu lắm mới nghe thấy ông nói:
- Thôi vậy, Thẩm gia ta tương lai còn phải nhờ vào cháu, ta nói rõ ràng để cháu cháu biết chừng mực.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Cháu nghe đây.


- Sư phụ cháu đã về nhà được bốn năm rồi.
Thẩm lão gia bảo y ngồi xuống đối diện nói:
- Hai mươi bảy tháng phục tang đã qua một năm rưỡi, có biết vì sao sư phụ cháu còn ở nhà không?
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Cháu không biết.


- Kỳ thực hai năm trước có văn thư của lại bộ, bảo đệ ấy tới kinh sư làm chủ sự hình bộ, nhưng ta cưỡng chế không cho đệ ấy trở về.
Thẩm lão gia mắt đầu sầu bi:


- Hiện giờ thánh thượng một lòng tu tiên đạo, bỏ mặt triều đường cho đám gian nhân nắm giữ, xấu xa bẩn thỉu. Chính nhân quân tử không có chỗ đứng, cháu biết tính cách của sư phụ cháu đó, nếu mà vào kinh thành, sợ rằng trạm tiếp theo không phải là lao phòng của Đại lý tự, thì là chiếu ngục của Cẩm Y Vệ.


Thẩm Mặc gật đầu rất tán đồng.
*** Đại lý tự: Tương đương với tòa án tối cao hiện nay.






Truyện liên quan