Chương 64: Áo gấm về làng (Phần 2)

Lý Tiểu Cúc lại đem cái việc Đường Thu Diệp tự cao tự đại ném qua một bên, nhanh chóng hỏi:
- Thật sự là đi làm ở địa khu sao? Là đơn vị gì vậy?
Dù sao thì tiền đồ của chồng mình quan trọng hơn. Bị Đường Thu Diệp châm chọc vài câu cũng phải chịu.
- Cục Bảo vệ môi trường.


Đường Thu Diệp không chần chừ, trả lời một cách đắc ý.
Lý Tiểu Cúc có chút thất vọng, hạ giọng nói:
- Cục Bảo vệ môi trường không phải là đi đào đường, dọn nhà vệ sinh sao?


Lúc này thì cục Bảo vệ môi trường và Cục vệ sinh vẫn chưa tách riêng, vẫn còn hợp cùng một chỗ lấy tên là cục Bảo vệ môi trường. Trong cảm nhận của những người bình thường thì Cục Bảo vệ môi trường không là cái gì cả, chỉ là đào đường, dọn nhà vệ sinh thôi.


- Thu Diệp à, chẳng lẽ không vào được nhà máy tinh luyện kim loại sao?
Lý Tiểu Cúc lại nghi ngờ hỏi.


Quanh đi quẩn lại thì cô ta vẫn cứ nhắc tới nhà máy tinh luyện kim loại. Khi đó, trong mắt người dân chúng bình thường thì đơn vị quốc gia và đơn vị xí nghiệp cũng không có gì khác nhau. Hơn nữa, nhà Lý Tiểu Cúc lại là nông dân, chỉ cảm thấy vào làm công nhân ở nhà máy tinh luyện kim loại vẫn ngon hơn so với việc đi sửa đường. Hơn nữa, nhà máy là sản xuất ra sản phẩm, có thể bán thành tiền. Cho nên tiền lương và phúc lợi hẳn nhiều hơn so với sửa đường nhiều.


Lý Tiểu Cúc rất hoài nghi Đường Thu Diệp chính là muốn làm bẽ mặt anh mình cũng như là làm bẽ mặt Lý Tiểu Cúc.
Xem cô còn dám xem thường tôi không Đường Thu Diệp?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chị hai à, chị cảm thấy nhà máy tinh luyện kim loại tốt hơn so với Cục bảo vệ môi trường?


available on google playdownload on app store


- À, dĩ nhiên là tốt hơn một chút. Dù sao thì nhà máy tinh luyện kim loại cũng là một nhà máy đúng đắn.
Lý Tiểu Cúc nhỏ giọng phát biểu ý kiến của mình. Cô ta lúc này cũng chưa xác định được lai lịch của anh chàng công tử bột ấy nên cũng không dám lỗ mãng.


Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, không hề để ý đến cô ta, quay sang nói với Đường Thu Diệp:
- Thu Diệp, ba mẹ em đâu?


Ba của Đường Thu Diệp dù sao cũng là Bí thư chi bộ thôi, tất nhiên sẽ hiểu biết hơn so với Lý Tiểu Cúc. Loại con gái nông thôn vô tri vô giác như thế này thì quả thật không hiểu biết nhiều, không đáng phải tốn hơi để giải thích.
Đường Thu Diệp như tỉnh mộng, vội vàng nói:
- Để em đi gọi ba má.


Không đợi Đường Thu Diệp đứng dậy thì vợ chồng Bí thư chi bộ Đường cũng đã bước ra. Hai vợ chồng ông ở cùng với hai người con trai, ba hộ trong một ngôi nhà. Dân quê thức dậy muộn nên Bí thư chi bộ Đường vẫn còn đang ngủ. Chợt nghe bên ngoài có động tĩnh thì mới thức dậy, ra ngoài xem xét.
- Ba, mẹ!


Đường Thu Diệp khẩn trương đứng dậy. Lưu Vĩ Hồng cũng vội đứng theo.


Bí thư chi bộ Đường cũng khoảng hơn năm mươi tuổi, vóc dáng trung bình, trên mặt có nét phong sương, cũng có vài phần uy nghiêm. Theo như Đường Thu Diệp nói thì ba của cô làm Bí thư chi bộ thôn đã mười mấy năm nay, xem như cũng có tư cách lãnh đạo. Cái gọi là dưỡng di khí, cư di thể (hoàn cảnh có thể thay đổi khí chất con người, và nuôi dưỡng khí chất thay đổi của họ). Bí thư chi bộ thôn tuy rằng cũng không tính là một cán bộ chân chính nhưng cũng là thủ lĩnh của mấy trăm người. Cho nên cũng phải mang theo uy nghiêm của một Bí thư chi bộ.


Mẹ của Đường Thu Diệp cũng khoảng năm mươi mấy tuổi. Nhìn thấy bà, Lưu Vĩ Hồng lập tức có thể hiểu được tại sao Đường Thu Diệp lại có vóc dáng to lớn như vậy, quả thực cô ấy là một phiên bản của mẹ cô. Tuy nhiên, Đường Thu Diệp tuổi trẻ hơn thì nhìn cũng đẹp hơn.


Diện mạo của Bí thư chi bộ Đường rất đàng hoàng. Khi trẻ nhất định là một người chồng tốt.
Đường Thu Diệp xem ra là được di truyền ưu điểm của cha mẹ.
- Ba, đây là Phó chủ nhiệm phòng giáo vụ của trường con, thầy Lưu.


Đường Thu Diệp liền giới thiệu Lưu Vĩ Hồng với cha mẹ mình, sau cùng còn bổ sung thêm một câu:
- Sinh viên, hiện tại là cấp Phó phòng.
Sinh viên và cấp Phó phòng đều rất đáng để khoe ra.


Về phần lai lịch thật sự của Lưu Vĩ Hồng thì Đường Thu Diệp không có nói ra. Thứ nhất là cô được Lưu Vĩ Hồng dặn, không được tùy ý tiết lộ thân thế của hắn. Thứ hai, Đường Thu Diệp cũng không rõ trong nhà Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc có bao nhiêu quan lớn, càng không biết ông nội của Lưu Vĩ Hồng chính là một trong những lão nhân có quyền thế nhất nước cộng hòa.


Tuy nhiên, thân phận hiện giờ của Lưu Vĩ Hồng cũng đã khiến cho Bí thư chi bộ Đường phải giật mình. Bí thư chi bộ Đường dù sao cũng là một Bí thư chi bộ của thôn, cũng có vài phần hiểu biết. Ông biết trường Trung cấp Nông nghiệp là thuộc huyện đoàn, nên Phó chủ nhiệm phòng giáo vụ quả thật là cấp Phó phòng, không hề giả. Mà Lưu Vĩ Hồng lại trẻ tuổi như thế, không biết đã được hai mươi tuổi chưa nữa.


Không hề nghi ngờ, chiếc ô tô sang trọng ngoài cửa kia cũng là của vị Phó chủ nhiệm Lưu này lái đến. Con gái nhà mình như thế nào, Bí thư chi bộ Đường hiểu rất rõ. Tuy rằng mang tiếng là con dâu của Cục trưởng Vương nhưng nói trắng ra là thân phận bảo mẫu. So với con gái trong thôn thì Đường Thu Diệp được xem như là người thành phố, nhưng so với người thành phố chân chính thì Đường Thu Diệp chỉ là gái quê.


Vị Phó chủ nhiệm Lưu trẻ tuổi này có thể lái được chiếc xe con như vậy thì chỉ sợ thân phận và lai lịch sẽ không đơn giản.
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu Bí thư chi bộ Đường thì lập tức ông đã để ý ngay.


Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng đứng dậy đi tới, ấn tượng của Bí thư chi bộ Đường quả không sai. Không hổ là sinh viên, rất biết lễ phép. Bí thư chi bộ Đường cũng bước nhanh về phía trước, chủ động vươn tay ra bắt tay Lưu Vĩ Hồng.
- Chào bác, bác Đường!


Lưu Vĩ Hồng nói năng rất chuẩn mực, hơn nữa còn sử dụng kính ngữ.


Về ngôn ngữ địa khu Thanh Phong, Lưu Vĩ Hồng cũng biết nói. Kiếp trước, hắn ở trường Trung cấp Nông nghiệp năm năm, đã có thể học xong ngôn ngữ của người Thanh Phong. Kiếp trước, cuộc sống của Lưu Vĩ Hồng điêu đứng, không có việc gì làm nên nghiên cứu tâm lý con người, nghiền ngẫm tâm tư người khác. Hắn cảm thấy việc này khá thú vị. Mặc dù cơ hội có thể thực chiến thì ít nhưng thu hoạch thì không hề nhỏ. Hắn biết được ở địa khu Thanh Phong có không ít người lưu loát tiếng phổ thông hoặc nhiều hoặc ít sẽ bị kỳ thị.


Chỉ có người của địa phương lớn mới nói tiếng phổ thông.


Lưu Vĩ Hồng cũng không nghĩ mình phải ra vẻ khoe khoang trước mặt cả nhà Bí thư chi bộ Đường. Nhưng khi gặp Lý Tiểu Cúc thì Lưu Vĩ Hồng liền thay đổi ý định. Hắn muốn duy trì mối quan hệ thân mật với Đường Thu Diệp, đầu tiên là phải chinh phục người nhà Đường gia, tiếp theo là làm thế nào để đối phó với nhà Vương gia. Nói cách khác, Đường gia chính là người đã khiến cho Cục trưởng Vương gây nên tội. Trước tiên thì sẽ nhảy vào phá hư chuyện tốt của bọn họ.


Nếu Lưu Vĩ Hồng ra tay với người của Đường gia thì sẽ khiến cho Đường Thu Diệp cảm thấy khó xử.
Dụ dỗ! Đây chính là kế hoạch tốt nhất là Lưu Vĩ Hồng xác định.


Làm được thì làm, không làm được thì thôi. Lưu Vĩ Hồng nhiều năm sống lạnh nhạt, thờ ơ với thế giới đã rút ra được một đạo lý như vậy. Người nếu muốn thành công thì đầu tiên phải xác định được phương thức làm việc. Sau khi xác định được mục tiêu thì hướng về mục tiêu của mình mà ra sức làm, kiên định không nản lòng để đạt được thành công.


Kiếp trước đã nghĩ như vậy thì kiếp này nên sửa lại.
Bằng không thì cũng sẽ vẫn như cũ.


Sau khi tái sinh, Lưu Vĩ Hồng đã biến thành một người theo chủ nghĩa thực dụng. Tuy nhiên, không phải hoàn toàn hắn trở thành kẻ phản bội. Có thể kiểm soát được hay không thì còn phải dựa vào chính bản thân Lưu Vĩ Hồng.


Bí thư chi bộ Đường quả nhiên là có vài phần coi trọng Lưu Vĩ Hồng hơn, cười ha hả chào đón hắn.
- Chào bác, bác gái.
Lưu Vĩ Hồng lại quay sang chào mẹ của Đường Thu Diệp.


Mẹ của Đường Thu Diệp thì không được điềm tĩnh như Bí thư chi bộ Đường, tay chân có phần luống cuống, vội vàng mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống. Bà thấy trên bàn chỉ có trơ trọi mấy ly nước trà, thì liền trách cứ trừng mắt nhìn Lý Tiểu Cúc rồi xoay người đi vào trong nhà, một lát lại bưng ra một cái khay, bên trong là một ít hạt dưa để đãi khách.


Nói như thế nào thì Lưu Vĩ Hồng cũng là khách quý. Lý Tiểu Cúc keo kiệt như vậy, bà cảm thấy có chút không vừa mắt.


Lại nói tiếp, lúc trước gả Đường Thu Diệp cho thằng ngốc Vương gia, mẹ của Đường Thu Diệp là không đồng ý. Chỉ có điều là không lay chuyển được ý của chồng mình nên mới không thể không đồng ý hôn sự này. Bà luôn cảm thấy con gái của mình thua thiệt quá.


Tuy nhiên, bà không đem Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp gộp chung một chỗ. Bà cho rằng bọn họ chỉ là đồng nghiệp bình thường. Bà cũng giống như những người làm việc ở trường Trung cấp Nông nghiệp, cũng cảm thấy Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp không cùng một cấp bậc. Người ta trẻ tuổi tài cao, anh tuấn, là sinh viên và là lãnh đạo trường học, làm sao có khả năng phát sinh quan hệ với con gái bà?


Sau khi chào hỏi, Bí thư chi bộ Đường ngồi ở phía trên.
- Bác Đường, sáng sớm đã quấy rầy bác thật là ngại quá. Sự việc là như vầy….
Lần này thì Lưu Vĩ Hồng không đợi Thu Diệp giải thích mà chính mình chủ động mở miệng:


- Vốn ý của chị hai là muốn anh hai vào làm việc tại nhà máy tinh luyện kim loại. Tuy nhiên, theo ý kiến của đồng chí Đồng Lệnh Uyên thì muốn anh hai vào làm việc tại Cục bảo vệ môi trường. Cháu cũng biết được hiệu quả và lợi ích của nhà máy tinh luyện kim loại là không tồi, nhưng tương lai như thế nào thì khó nói lắm. Nếu chẳng may lại giống như nhà máy kim khí phải ngừng sản xuất thì phiền lắm. Cục Bảo vệ môi trường dù sao cũng là đơn vị của quốc gia, điều này thì cũng không cần lo lắng quá.


Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng nói nhưng lại khiến cho Bí thư chi bộ Đường phải sửng sốt.
- Đồng chí Đồng Lệnh Uyên? Có phải là Phó chủ tịch địa khu Đồng?
Bí thư chi bộ Đường cẩn thận hỏi, vẻ mặt kính sợ nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng.


Khoảng cách giữa Bí thư chi bộ thôn và Phó chủ tịch địa khu là quá xa. Cho nên trong lòng ông không khỏi kinh sợ.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói:


- Đúng, chính là Phó chủ tịch địa khu Đồng. Một người bạn của cháu và ông ấy có quen biết nhau, hỗ trợ nói giúp một câu. Phó chủ tịch Đồng đã đồng ý rồi, bảo hôm nay phải đi Cục bảo vệ môi trường để báo danh. Trước tìm thư ký Tiểu Trương của ông ấy để sắp xếp một công việc cho tốt.


Mẹ của Đường Thu Diệp, Đường Thu Thật và vợ Lý Tiểu Cúc nhìn về phía Bí thư chi bộ Đường, chờ sự quyết định của ông. Bọn họ thực cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là nhà máy tinh luyện kim loại tốt hay là Cục bảo vệ môi trường tốt. Tuy nhiên, nghe giọng điệu của Lưu Vĩ Hồng thì mặc kệ thế nào, công việc của Đường Thu Thật đã có kết quả. Phó chủ tịch địa khu đã chính miệng đồng ý thì làm sao sai?


- Ái cha, cậu xem cậu xem, việc này đã làm kinh động đến Phó chủ tịch địa khu Đồng. Tôi ban đầu vốn muốn đến nhà thông gia một chuyến, không nghĩ đến…Thật sự là cám ơn cậu rất nhiều, Phó chủ nhiệm Lưu.
Bí thư chi bộ Đường lại thay đổi sắc mặt, liên tiếp nói.


- Ba, có phải nhà máy tinh luyện kim loại tốt hơn?
Lý Tiểu Cúc vẫn ngang bướng, nhỏ giọng bên cạnh hỏi.
- Con thì biết cái gì? Cục Bảo vệ môi trường làm sao mà lại đi so sánh với nhà máy tinh luyện kim loại?
Bí thư chi bộ Đường trừng mắt nhìn cô ta, không hài lòng.


Lý Tiểu Cúc liền khúm núm, không dám hé răng.
Đường Thu Diệp liếc nhìn chị dâu, cười thầm.






Truyện liên quan