Chương 70: Nơi đóng quân
- Các người làm gì vậy? Còn không thả ông ra?
Diêm Trị Hải còn chưa tỉnh rượu, căn bản là nhìn không ra tình hình trong sân, đã hoàn toàn không đúng rồi còn ở đó phát uy, vừa hô vừa dùng sức giãy dụa, chỉ có điều hai vai của gã trật khớp, cho dù giãy dụa thế nào cũng không có sức. Hơn nữa càng giãy dụa, càng đau đến tận tim, mồ hôi lạnh trên trán trong khoảnh khắc đã chảy thành sông, sắc mặt trắng bệch
- Cho gã câm miệng!
Mạnh Thanh Sơn lạnh lùng quát.
- Dạ!
Một chiến sĩ lập tức vươn bàn tay to như kìm sắt, kìm lại cằm của Diêm Trị Hải, Diêm Trị Hải hé miệng, kêu lên ôi ôi, nói không thành tiếng. Đến lúc này, Diêm Trị Hải cuối cùng phát hiện, tình hình không ổn, sắc mặt lại từ trắng bệch biến thành xanh mét.
- Vĩ Hồng, lúc đó bao vây công kích cậu còn có những người nào?
Mạnh Thanh Sơn hỏi.
Ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng liền liếc nhìn trên mặt mấy người bên quản lí giao thông. Những người này từ sớm đã cúi đầu xuống, không dám thở mạnh, càng đừng nhắc tới chuyện nhìn vào ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng. Suốt chặn đường bị kích động mà đuổi theo, muốn trút ra oán hận trong lòng, không ngờ sẽ biến thành một kết quả thế này. Sợ bị Lưu Vĩ Hồng nhận ra được
Bị những người lính này bắt đi rồi còn có kết quả tốt gì?
Không may là trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng rất tốt, đã chỉ ra từng tên
- Đều bắt lại!
Mạnh Thanh Sơn không chút do dự vung tay lên, lại ra lệnh.
Vừa rồi trong điện thoại, thời gian khẩn cấp, Lưu Thành Gia nói không tỉ mỉ lắm, nhưng Mạnh Thanh Sơn không phải nhân viên phá án, không cần quá hiểu. Ông chỉ cần biết rõ một điểm là được – Lưu Vĩ Hồng là con trai của Lưu Thành Gia!
Lý do này lớn hơn bất cứ thứ gì
Con cháu dòng chính của Lưu gia, suýt chút bị người ta vu cáo hãm hại là kẻ trộm xe tại huyện Hoành Lợi bị bắt giữ lại, còn ổn sao?
- Thủ trưởng… Thủ trưởng, đây thật sự là hiểu lầm…
Đội trưởng Hàn nhìn thấy tình hình như vậy, biết Mạnh Thanh Sơn muốn bắt Diêm Trị Hải vào bộ đội, chuyện này lớn chuyện rồi. Diêm Trị Hải ở trước mặt y bị người ta đánh đến nổi bất tỉnh nhân sự không nói, còn bị bắt giam trong bộ đội, phải làm sao giải thích với Bí thư Diêm?
- Ừ!
Mạnh Thanh Sơn giơ tay lên ngăn đội trưởng Hàn
- Tôi mặc kệ có phải hiểu lầm hay không, tóm lại mấy người này có vấn đề. Thân là nhân viên công tác quốc gia, vô duyên vô cớ vu oan người ta trộm xe, không có bất cứ chứng cớ nào, chính là chấp pháp phạm pháp. Tôi biết, người này là con cháu của lãnh đạo nào đó trong huyện các anh, nhưng đây không phải lý do gã hoành hành ngang ngược. Hoàng tử phạm pháp cùng có tội như người dân. Trong huyện các anh không trị được gã, tôi giúp các anh quản! Mang đi!
Mấy tên nhân viên quản lý giao thông trước họng sung đen thui ngoan ngoãn bị giải lên xe quân đội. Diêm Trị Hải bụng đầy rượu sớm đã hóa thành mồ hôi lạnh chảy ra, thấy rõ quân hàm của Mạnh Thanh Sơn, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, không còn dám lên tiếng nữa
Thân là con cháu quan lại, một chút thường thức thế này vẫn là có
Đại tá, là quân hàm chuẩn của quan quân Sư đoàn trưởng
- Vĩ Hồng, cùng bạn của cậu đến chỗ của chú Mạnh không?
Xử lý đám người Diêm Trị Hải, Mạnh Thanh Sơn chuyển sang Lưu Vĩ Hồng, cười nói.
- Được, nên đến chỗ chú Mạnh thôi. Cũng mấy năm rồi không nghe chú Mạnh dạy bảo
Lưu Vĩ Hồng kính cẩn đáp.
Mạnh Thanh Sơn cười ha ha, vỗ vai của hắn, nói:
- Được, được, người trẻ tuổi không kiêu ngạo không nóng nảy, xử sự bình tĩnh, quả nhiên là tướng môn hổ tử, danh bất hư truyền
Lưu Vĩ Hồng lập tức lên xe, dưới sự bảo vệ trước sau của bốn chiếc xe quân đội, cuốn bụi mà đi
Đám người đội trưởng Hàn nhìn theo đoàn xe cuồn cuộn bụi mù, vẻ mặt cười khổ.
Nơi đóng quân của bộ đội cách đây không xa, có xe quân đội mở đường, tất cả xe đều tránh ra, xe đi rất nhanh, chưa đến 20 phút thì đến trước một doanh trại quân đội trang nghiêm
Mạnh Thanh Sơn dặn dò trung tá, đem đám người Diêm Trị Hải giam trong phòng tạm giam canh giữ
- Chú Mạnh!
Lưu Vĩ Hồng kêu lên một tiếng
- Sao?
Mạnh Thanh Sơn trưng cầu nhìn hắn.
Lưu Vĩ Hồng hạ giọng nói:
- Tên Diêm Trị Hải, bị cháu trừng trị cũng không lành, chú cho gã đi xem bác sĩ, đừng gây ra án mạng
Vừa rồi khi giao thủ, địch đông ta ít, Lưu Vĩ Hồng dốc hết toàn lực, Diêm Trị Hải hai lần bị đánh ngất xỉu, thật sự trong đầu bị thương tổn gì khiến gã đó mất mạng thì không tốt
Mạnh Thanh Sơn khẽ mỉm cười, nói:
- Ừ, được, người trẻ tuổi biết nguyên tắc biết tiến thoái, không hổ là con trai của ba cậu, rất giỏi
Kỳ thật Lưu Vĩ Hồng không nói lời này, Mạnh Thanh Sơn cũng phải làm như vậy. Nhưng Lưu Vĩ Hồng chủ động đề xuất tất nhiên là không giống. Những câu khích lệ này thật ra xuất phát từ nội tâm
Phút chốc, đám lính đều trở về doanh trại.
Thường tỷ lúc này mới tiến lên và chào Mạnh Thanh Sơn, mỉm cười nói:
- Chào chú Mạnh, cháu tên Thường, ba cháu là Vân Hán Dân
Mạnh Thanh Sơn giật mình kinh hãi.
Ông từ sớm đã thấy Thường tỷ, chỉ là Thường tỷ luôn ngồi trong xe không bước xuống, cũng không phải rất chú ý, cho rằng là bạn gái của Lưu Vĩ Hồng. Không ngờ tự giới thiệu lại là con cháu dòng chính của Vân gia
Uy danh của Vân gia, cho dù không bằng Lưu gia, cũng là nhà quyền quý vang dội ở Bắc Kinh
- Xin chào xin chào, tiểu Vân!
Mạnh Thanh Sơn sửng sốt, vội nhiệt tình bắt tay hàn huyên với Thường tỷ
Diêm Trị Hải lần này coi như xui xẻo lắm rồi, đắc tội với Lưu gia thì thôi, còn đắc tội cả Vân gia
Hôm nay là ngày gì thế?
- Đến đây, Vĩ Hồng, Tiểu Vân, đến nhà chú Mạnh ngồi. Hai người bị sợ hãi, chút nữa uống vài ly trấn an tinh thần!
Sau khi chào hỏi xong, Mạnh Thanh Sơn rất khách sáo mà mời hai vãn bối
Đây là đại viện sư bộ của nơi đóng quân, cây xanh vây quanh, cảnh sắc rất đẹp. Nơi ở của cán bộ cấp sư, thấp thoáng giữa cây xanh hoa hồng, là một toàn lầu mới tinh
Mạnh Thanh Sơn ở tại một đơn nguyên lầu 3 phòng 301, là một căn hộ lớn 167 m2, 4 phòng ngủ 2 phòng khách, rất rộng rãi. Đi vào cửa, trong nhà trang hoàng với màu lạnh làm chủ đạo, đường cong tục tằn, góc cạnh rõ ràng, có vẻ vô cùng uy nghiêm, rất có đặc sắc doanh trại quân đội
Lưu Vĩ Hồng quan sát tứ phía, mỉm cười nói:
- Chú Mạnh, chú cũng có bản sắc quân nhân đó
Mạnh Thanh Sơn lắc đầu nói:
- Không dám không dám, nói thật, điều kiện cư trú của đóng quân phía Nam tốt hơn chút so với anh em bộ đội của những nơi khác
- Đó là, thành phố phía Nam có tiền mà, cả tỉnh Lĩnh Nam đều là tỉnh có tiền nhất của Trung Quốc, cũng nên cải thiện một chút điều kiện cư trú và sinh sống cho con em quân đội
Thấy Lưu Vĩ Hồng ứng đối khéo, Mạnh Thanh Sơn lại là âm thầm lấy làm kỳ lạ. Là chiến hữu và người bạn tốt nhất của Lưu Thành Gia, trước kia ông thường nghe thấy Lưu Thành Gia than thở, chính là nói đứa con trai "không chịu thua kém" này. Mỗi lần nhắc đến Lưu Vĩ Hồng, Lưu Thành Gia liền than ngắn thở dài, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nhưng trước mặt đây, hoàn toàn không phải như thế
Trong số những người cùng tuổi ngoài 20, muốn tìm một người trầm ổn hơn Lưu Vĩ Hồng, thật là hơi khó
- Đến đây, Vĩ Hồng, Tiểu Vân, mau ngồi, mau ngồi!
Mạnh Thanh Sơn liên tục tiếp đón hai người ngồi trên sô pha
Lính cần vụ dâng nước trà và trái cây điểm tâm
- Chú Mạnh, thím cháu đâu?
Lưu Vĩ Hồng theo thường lệ phải hỏi thăm vợ của Mạnh Thanh Sơn, đây cũng là thái độ người làm vãn bối nên có
- Ha ha, bà ấy đi làm trong thành phố, ngày thường không về nhà, chiều thứ bảy mới về. Lộ trình khá xa.
Mạnh Thanh Sơn giải thích một câu, lập tức chen vào vấn đề chính:
- Vĩ Hồng, vừa rồi khi nhận được điện thoại của ba cậu, tôi cũng thật sự rất khẩn trương. May mắn cậu không sao. Nói xem, rốt cuộc là chuyện gì? Mấy tên đó sao gây sự với cậu?
Chuyện này đã gây ra, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không phải nhỏ, tóm lại phải làm rõ tiền căn hậu quả mới dễ xử lý. Cứ như thế xong chuyện hiển nhiên là không thể nào
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nhìn Thường tỷ liếc mắt một cái.
Thường tỷ lập tức "trừng" mắt nhìn hắn, trên mặt ửng đỏ
Mạnh Thanh Sơn trong lòng càng thêm kỳ quái, hay là việc này có liên quan tới Thường?
Lưu Vĩ Hồng nói rõ về chuyến đi lần này trước. Nếu Mạnh Thanh Sơn bị liên lụy vào, đương nhiên phải nói rõ sự tình với ông
Mạnh Thanh Sơn liên tục gật đầu, sự nghi ngờ trong lòng càng sâu thêm. Tuy rằng ông không phải xuất thân quý tộc Bắc Kinh, nhưng trước kia khi nói chuyện phiếm với Lưu Thành Gia, thỉnh thoảng cũng đề cập tới quan hệ giữa Lưu gia và Vân gia không quá mật thiết, nghe ý vụn vặt tiết lộ từ lời nói của Lưu Thành Gia, dường như Lưu gia và Vân gia còn có chút ngăn cách ở bên trong. Sao con cái của họ lại đồng hành ngàn dặm? Đặc biệt khiến Mạnh Thanh Sơn khó hiểu chính là, nhìn bộ dáng của Lưu Vĩ Hồng và Thường dường như lại không giống quan hệ bạn trai bạn gái
Chuyện này thật phí suy nghĩ
Cũng may sự tình giữa nhà quyền quý, không có quá nhiều quan hệ với Mạnh Thanh Sơn, nếu như không làm rõ, vậy thì để nó hồ đồ đi!
Lưu Vĩ Hồng đơn giản đem cảnh ngộ hôm nay nói một chút, Mạnh Thanh Sơn lập tức lửa giận bừng bừng, vỗ mạnh vào tay vịn của sô pha, giận dữ nói:
- Tên Diêm Trị Hải này, khốn khiếp như thế? Gã cũng thật sự xem bản thân là cán bộ cảnh vệ sao?
Hôm nay cũng chính là đụng phải "sát tinh" Lưu Vĩ Hồng, nếu đổi lại người khác, không chắc sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ là con trai của một Bí thư huyện ủy, cậy thế hoành hành, thật không biết xấu hổ!
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Chú Mạnh, cháu thấy trong đó có chút vấn đề. Diêm Trị Hải khốn khiếp như vậy, cha gã không thể nào một chút cũng không biết
Mạnh Thanh Sơn lại không vội tỏ thái độ
Đón Lưu Vĩ Hồng vào doanh trại mà bảo vệ, ông bụng làm dạ chịu. Nhưng đối phương dù sao cũng là Bí thư huyện ủy. Có lẽ Bí thư huyện ủy này căn bản là coi thường Lưu gia, nhưng mà quân đội và địa phương chung quy là hai hệ thống khác nhau. Mạnh Thanh Sơn có thể bắt người, tuy nhiên cuối cùng xử trí như thế nào chính là chuyện không phải ông nên nhúng tay vào
- Vĩ Hồng, tiểu Vân, hai người ngồi một lát, tôi đi gọi điện thoại cho Thành Gia, báo bình an, để ông ta đỡ lo lắng
Mạnh Thanh Sơn nói xong, đứng dậy, đi đến phòng sách. Hiển nhiên điện thoại này không phải báo bình an đơn giản như vậy, có những chuyện cần phải thương lượng cho tốt
Thường tỷ thở dài nhẹ nhõm, nhìn Lưu Vĩ Hồng, khẽ giọng nói:
- Sao kích động như thế?
Lưu Vĩ Hồng hai tay duỗi ra, nói:
- Em kích động? Tình hình lúc đó, tỷ cũng nhìn thấy rồi, em không kích động được sao? Suýt chút thì em không nhịn được giết ch.ết thằng khốn đó rồi!
Thường tỷ khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên đỏ ửng, xoay đầu đi…Khóe miệng hơi nhếch lên, tươi cười, dường như vô cùng hài lòng đối với "biểu hiện" của Lưu Vĩ Hồng