Chương 72: Phó bí thư Thành ủy thành phố Giang Khẩu

Diệp Văn Trí là buổi tối đến.
Diêm Quốc Anh vừa thấy ông ta đến, tựa như đứa nhỏ rời nhà thấy mẹ ruột, gần như dùng tư thế "nhào" mà lao tới hướng xe của Diệp Văn Trí, xe còn chưa hoàn toàn dừng hẳn, Diêm Quốc Anh liền kéo cửa xe ra cho Diệp Văn Trí.


- Lão lãnh đạo, tôi đã gây họa rồi, tôi đã gây họa lớn rồi …
Không đợi Diệp Văn Trí từ trên xe xuống, Diêm Quốc Anh liền tỏ vẻ mặt cầu xin, liên tiếp la lớn, suýt chút thì nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.


Diêm Quốc Anh cầu kiến Lưu Vĩ Hồng, sau khi bị Mạnh Thanh Sơn cự tuyệt, căn bản là không có về huyện, vẫn luôn ở nơi đóng quân bộ đội mà chờ đợi, cũng mặc kệ tôn nghiêm đường đường là Bí thư huyện ủy, thỉnh thoảng từ trên xe hơi đi xuống, hút thuốc, ở trước mặt của chiến sĩ phiên trực, giống như kiến bò trên chảo, cứ xoay vòng vòng.


Từ trưa đợi đến chiều, từ chiều đợi đến tối, lãnh đạo cũ cuối cùng đã tới.
Diệp Văn Trí chậm rãi từ trong xe đi xuống, nhìn thấy bộ dạng này của Diêm Quốc Anh, không khỏi nhíu chặt mày, rất không vui mà "hừ" một tiếng, trầm giọng nói:
- Diêm Quốc Anh, chú ý một chút!


- Dạ dạ, thưa sếp, tôi chú ý tôi chú ý…
Diêm Quốc Anh nói năng lộn xộn mà trả lời, hơi hơi khom lưng, ngẩng mặt lên, đáng thương mà nhìn Diệp Văn Trí.
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Diệp Văn Trí liếc nhìn cấm địa quân sự trang nghiêm một cái, quay đầu nhìn Diêm Quốc Anh, hỏi.


- Sếp, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm… Là như vậy...


available on google playdownload on app store


Diêm Quốc Anh lắp bắp đem chuyện xảy ra trưa hôm nay kể lại một lần. Nói thật, tình hình cụ thể ông ta vốn cũng không rõ lắm, nhận được điện thoại của phòng công an huyện, nói con trai ông ta bị quân đội bắt đi, lập tức kinh hãi, sau một lúc lâu chưa phục hồi lại tinh thần.
Quân đội đem con của ông ta bắt đi!


Diêm Quốc Anh nghe thấy, quả thực không thể tưởng tượng.
Quân đội đóng tại huyện Hoành Lợi bắt con trai của Bí thư huyện ủy huyện Hoành Lợi!


Đương nhiên, tiếp theo Diêm Quốc Anh liền biết được chân tướng sự việc. Khi từ miệng của trưởng phòng Công an nhẹ nhàng phun ra uy danh hiển hách của vị lão nhân kia, trong đầu của Diêm Quốc Anh vang lên tiếng "ong ong", thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống đất.
Gây họa lớn rồi!


Con trai ông ta không ngờ vu cáo hãm hại cháu trai của Lưu lão gia là kẻ trộm xe!
Hơn nữa, nghe trưởng phòng Công an báo cáo nói, sự tình rất có thể là dẫn phát bởi cô gái trẻ đi cùng với cháu trai của Lưu lão gia. Nghe nói cô gái đó cực kỳ xinh đẹp, xinh đẹp vô cùng.


Trưởng phòng báo cáo như vậy, Diêm Quốc Anh lập tức tin ngay.
Con trai mình là đức hạnh gì, Diêm Quốc Anh rất rõ. Thằng này chính là quản không được đũng quần của mình, nhìn thấy gái đẹp là mất hồn mất vía. Lần này đụng một cái vào thiết bản rồi.


Cho dù con trai vô cùng khốn khiếp, Diêm Quốc Anh cũng không che giấu, thành thật báo cáo với Diệp Văn Trí. Diêm Quốc Anh rất rõ, bây giờ có thể cứu được ông ta, chỉ có người lãnh đạo cũ này mà thôi. Đối phương là cháu của Lưu lão gia, một trong những nhà quyền quý cao nhất của nước cộng hòa. Cho dù là lão lãnh đạo, trong mắt người ta cũng là không xem ra gì, cũng đành phải ngựa ch.ết coi như ngựa sống mà trị.


Diệp Văn Trí càng nghe, sắc mặt càng âm trầm, sau đó, quả thật cái mặt đen như đáy nồi, đen đến nỗi có thể vắt ra nước.
- Khốn kiếp!
Diệp Văn Trí thấp giọng giận quát một tiếng.


- Phải phải, sếp, tôi khốn kiếp, tôi khốn kiếp, bình thường tôi công tác khá bận rộn, sơ suất trong việc quản giáo thằng khốn đó, không ngờ nó lại dám làm thủng cái lỗ trên trời.. Sếp ơi, tôi cầu xin ngài, nhất định phải giúp…


Diêm Quốc Anh nói xong, hai chân mềm nhũn, gần như muốn quỳ xuống với Diệp Văn Trí.
- Hừ, ông nói nghe thật dễ dàng. Có thể dễ dàng giúp được sao?
Diệp Văn Trí nổi giận nói


- Phải phải, thưa sếp, tôi cũng biết chuyện này khó xử… Nhưng, nhưng tôi thật sự cũng là không còn cách nào, ngoại trừ sếp ra, tôi nghĩ không ra cả tỉnh Lĩnh Nam, còn có ai có thể diện lớn như vậy…


Diêm Quốc Anh vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt của Diệp Văn Trí. Ông ta biết rõ tính cách của Diệp Văn Trí, chính là thích nghe lời tâng bốc. Từ đó có thể thấy, Diêm Quốc Anh tuy rằng sốt ruột vô cùng, nhưng đầu óc trước sau vẫn tỉnh táo, biết dùng cách gì để ứng phó lãnh đạo cũ.


Quả nhiên Diệp Văn Trí nghe xong lời nói này, sắc mặt có một chút dịu đi, tuy nhiên vẫn là lạnh lùng nói:
- Nể mặt ông theo tôi bao năm nay, tôi chạy qua đây xem sao. Nhưng nói thật cho ông biết, chuyện này rốt cuộc có thể giải quyết ổn thỏa hay không, mấu chốt còn phải xem thái độ của đối phương.


- Đúng vậy đúng vậy, sếp... Chuyện đó, cháu trai của Lưu lão gia…
Nói đến đây, Diêm Quốc Anh không kìm lòng nổi mà giọng nói vốn đã rất thấp nay còn ép xuống thấp hơn nữa, gần như là ép sát tai của Diệp Văn Trí mà nói:


- …Cháu trai của Lưu lão gia không có bị thương, không bị thương chút nào…Cậu ta rất lợi hại, thằng khốn nhà tôi căn bản không phải đối thủ của cậu ta, bị cậu ta đánh ngất 2 lần…
Diệp Văn Trí chậm rãi gật gật đầu, vẻ mặt lại dịu đi một chút.
Điểm này quả thật rất mấu chốt.


Nếu cháu trai của Lưu lão gia không những bị vu cáo hãm hại là kẻ trộm xe, còn bị Diêm Trị Hải đánh, vậy vấn đề thật sự gây lớn chuyện rồi. Không cần nói Diêm Quốc Anh là một Bí thư huyện ủy nhỏ nhoi, cho dù cả tỉnh Lĩnh Nam, e rằng cũng không ai chống đỡ được. Mà Diệp Văn Trí càng không thể can thiệp lung tung. Nhưng trước mắt cháu trai Lưu lão gia không sao, chỉ là chịu chút uất ức, chuyện đó còn đường sống có thể vãn hồi.


Kỳ thật Diệp Văn Trí trước khi chạy tới huyện Hoành Lợi, liền gọi qua điện thoại cho phòng Công an huyện Hoành Lợi, đã hiểu được qua sự việc. Đã xác nhận Lưu Vĩ Hồng chưa từng bị thương, lúc này mới chạy tới. Bằng không, không cần nói Diêm Quốc Anh chỉ là cấp dưới cũ của ông ta, cho dù là con ruột của ông ta, ông ta cũng sẽ không tới góp vui.


Diêm Quốc Anh dù sao địa vị quá thấp, sự hiểu biết đối với nhà quyền quý cao nhất như Lưu gia, hoàn toàn không có khác biệt với dân chúng bình thường, không rõ trong tay họ, rốt cuộc nắm bắt quyền lực đáng sợ thế nào. Diệp Văn Trí quả thật rất rõ. Nói trong lúc giơ tay, làm người ta bị giết, đó không hề quá đáng.


- Ông đã gặp qua thủ trưởng đóng quân chưa?
Diệp Văn Trí hỏi.
- Đúng vậy, lãnh đạo cũ, gặp qua…Sư trưởng của đơn vị đóng quân tên là Mạnh Thanh Sơn…
- Ông ta nói thế nào?
- Ông ta…Ông ta không nói gì cả…


Diệp Văn Trí gật gật đầu. Phỏng chừng Mạnh Thanh Sơn cũng là được người nhờ vả, chỉ là bảo vệ an toàn nhân thân cho cháu trai của Lưu lão gia, chuyện này rốt cuộc xử trí thế nào, Mạnh Thanh Sơn sẽ không làm chủ.
- Sếp…
Diêm Quốc Anh ngẩng đầu nhìn Diệp Văn Trí, đau thương mà gọi.


Diệp Văn Trí hai hàng lông mày nhíu chặt, hai tay ôm trước ngực, tay phải không ngừng gõ tay trái, trầm ngâm một hồi, mới nói:
- Tôi sẽ thử xem…
- Phải phải, cảm ơn, cảm ơn sếp…


Diêm Quốc Anh liên tiếp gật đầu khom lưng, và cũng không khác gì "dập đầu như bầm tỏi"(dập đầu thật nhanh). Trên mặt tràn đầy cảm kích, lén lén từ trong túi áo lấy ra một bao lì xì, nhét vào tay của Diệp Văn Trí.
Diệp Văn Trí nổi giận nói:
- Ông làm gì thế?
Diêm Quốc Anh hoảng sợ, vội vàng nói:


- Sếp đừng hiểu lầm, đây…đây là phí an ủi cho bên kia…
Diệp Văn Trí vẻ mặt hơi dịu đi, tuy nhiên vẫn không muốn nhận bao lì xì đó, nói:
- Ông tự cầm lấy, đợi chốc lát cùng tôi đi vào, tùy cơ hành sự, tuyệt đối đừng tự quyết định!
- Dạ dạ!


Diêm Quốc Anh gật đầu như gà mổ thóc.
Diệp Văn Trí lại trầm tư vài giây, lúc này mới chỉnh lại quần áo, bước nhanh tới cửa phòng bảo vệ.
- Đứng lại!
Chiến sĩ phiên trực không chút khách khí giơ tay ngăn cản ông ta.
Diệp Văn Trí trên mặt thay đổi tươi cười, khẽ cười nói:


- Đồng chí, xin chào, Tôi là Diệp Văn Trí, Phó bí thư Thành ủy thành phố Giang Khẩu. Tôi muốn gặp thủ trưởng của các cậu sư trưởng Mạnh Thanh Sơn, xin cậu giúp đỡ thông báo một tiếng.
Diệp Văn Trí khoảng 50 tuổi, mặc một bộ vest sậm màu, lưng rộng, thần thái nghiễm nhiên, rất có quan uy.


Thấy bộ dạng Diệp Văn Trí như vậy, chiến sĩ phiên trực cũng biết ông ta là nhân vật lớn, liền gật đầu, dẫn ông ta tới cửa phòng bảo vệ tiến hành đăng ký. Một vị quan quân thiếu úy phòng bảo vệ rất cẩn thận mà kiểm tr.a giấy tờ của Diệp Văn Trí, cầm lấy điện thoại gọi vào trong, sau một hồi, quan quân thiếu úy nói:


- Báo cáo thủ trưởng, sư trưởng Mạnh mời ngài vào!
- Được, cảm ơn cậu!
Diệp Văn Trí mỉm cười gật đầu tạ ơn, xoay người lên xe con. Diêm Quốc Anh không dám ngồi trên xe con của mình, cũng đi theo xe của Diệp Văn Trí, cùng vào vùng cấm quân sự.


Khi Diệp Văn Trí ở ngoài thông báo, Mạnh Thanh Sơn vừa mới cùng Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường ở nhà ăn nhỏ của sư bộ dùng bữa tối, ngồi vây quanh nói chuyện phiếm với nhau. Bữa tối chỉ có ba người bọn họ cùng ăn cơm, Mạnh Thanh Sơn không có kêu những người khác tiếp khách. Ông ta không muốn dư luận xôn xao. Cháu trai cháu gái dòng chính của Lưu gia và Vân gia, cho dù ở nội bộ quân đội, vậy cũng là nhân vật "thần bí khó lường". Làm cho người ta đều biết Mạnh Thanh Sơn ông và Lưu gia quan hệ không tầm thường, không chắc đó là chuyện tốt.


Rất nhiều quan hệ, phải giấu từ nơi bí mật, không thể gặp ai cũng la lối.
Đây là quan trường tối kỵ.
Thật muốn làm rõ quan hệ, Lưu gia cho dù muốn chiếu cố ông ta, cũng không tiện mở miệng, có lực mà không dùng được. Ai cũng phải chú ý ảnh hưởng, tránh bị người ta lên án "dùng người không khách quan".


Nhận điện thoại trở về, Mạnh Thanh Sơn khẽ cười nói:
- Diệp Văn Trí đến rồi…
- Diệp Văn Trí Thành phố Giang Khẩu?
Lưu Vĩ Hồng hỏi lại một câu.


Mạnh Thanh Sơn hai hàng lông mày hơi hơi giương lên, gật gật đầu. Thông qua nói chuyện với nhau, ông ta đã biết Lưu Vĩ Hồng lúc này đi làm ở trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong tỉnh Sở Nam, làm giáo viên. Nói thật, Mạnh Thanh Sơn hoàn toàn không thể hiểu điều này. Ông ta cũng là lần đầu tiên nghe nói, con cháu nhà quyền quý như Lưu Vĩ Hồng sẽ đi làm ở một nơi như thế. Hoàn toàn không có lý do. Nhưng chính là giáo viên của trường Trung cấp Nông nghiệp Thanh Phong, lại làm cho Phó bí thư Thành ủy thành phố Giang Khẩu ở ngoài ngàn dặm cũng vừa nghe là biết. Con cháu quý tộc, quả nhiên không tầm thường.


Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Xem ra là cứu binh mà Diêm Quốc Anh đưa đến.
Mạnh Thanh Sơn cũng cười, nói:
- Diệp Văn Trí trước kia chính là bí thư huyện ủy huyện Hoành Lợi, sau lại điều đến thành phố Nam Phương công tác, năm kia đi thành phố Giang Khẩu.


Nói vài ba câu, liền chỉ ra quan hệ giữa Diệp Văn Trí và Diêm Quốc Anh.
- Nếu ông ta đích thân tới, cũng không thể không gặp
Lưu Vĩ Hồng cười đứng dậy, nói với Vũ Thường:
- Chị, cùng đi gặp đi. Diêm Quốc Anh coi như là khá có thành ý.
Vũ Thường liền cười


Hoá ra Lưu Vĩ Hồng nói "Thành ý", là ở đây chờ. Cũng thật lạ, sao hắn biết Diêm Quốc Anh sẽ có "Thành ý" như vậy?






Truyện liên quan