Chương 103: Kết tình bằng hữu
Bữa cơm chiều tại Hạ gia rất phong phú.
Nói phong phú, không phải là vì thức ăn nhiều mà là sự đa dạng của các món ăn thôn quê. Địa khu Hạo Dương của tỉnh Sơn Nam cũng được xem là miền núi. Tài nguyên khoáng sản tự nhiên cũng nhiều hơn.
Hạ Thiên Hữu cười ha hả, giới thiệu những món ăn thôn quê với Lưu Vĩ Hồng đều là do tự tay ông săn bắn.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Chú Hạ có thích săn thú hay không?
- Haha, thời kì hòa bình nên không có cơ hội động đến súng, đành phải giết vài con thú nhỏ cho đã ghiền. Cháu cũng biết chú thích săn thú à?
- Dạ, đúng ạ! Ba của cháu đã từng thưởng thức những món ăn thôn quê của chú, và với tài bắn súng của chú thì ba cháu cũng khen không dứt miệng. Nói chú chính là một trong những xạ thủ hạng nhất. Vào năm 79, chú thân là tiểu đoàn trưởng, còn tự tay xử lý bọn ngoại xâm.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Kiếp trước, mối quan hệ giữa hai cha con hắn rất căng thẳng. Lưu Vĩ Hồng một chút cũng không thích nghe Lưu Thành Gia lải nhải về chuyện xưa. Hiện giờ, ngồi cùng một chỗ với Hạ Thiên Hữu, những đánh giá của Lưu Thành Gia về người chiến hữu này nhất thời lại hiện lên trong tâm trí hắn nên liền thuận miệng nói ra.
- Haha, chú biết là ba cháu khoác lác thôi. Tài bắn súng của chú có gì mà tài chứ? Ba của cháu mới đúng là thần xạ thủ đấy. Tài bắn súng của chú cũng là học được từ ba của cháu. Ông ấy là lớp trưởng của chú. Năm 79, ông ấy xử lý bọn ngoại xâm còn nhiều hơn chú. Tại doanh trại, ông ấy nổi tiếng là xương cốt cứng rắn, có thể xử lý một lúc vài trăm tên, được toàn quân đặc biệt phong tặng cho danh hiệu anh hùng chiến đấu.
Nói đến đây, Hạ Thiên Hữu lại kích động vỗ bàn.
Hạ Hàn ở một bên, cũng nhăn mặt, le lưỡi với Lưu Vĩ Hồng.
Chỉ cần nói đến đại chiến năm 79 thì mọi người lại kích động lên. Khi đến nhà làm khách, chỉ cần biết sự tích anh hùng của Hạ Thiên Hữu thì có thể khéo léo dẫn dắt đề tài này. Hạ Thiên Hữu sẽ mặt mày hớn hở, phấn khởi lạ thường. Người khác nếu có chuyện gì nhờ đỡ thì mở miệng lúc này, thường thường đều có thu hoạch.
Lưu Vĩ Hồng thì lại không có ý định gãi chỗ ngứa của Hạ Thiên Hữu.
Kế tiếp, Lưu Vĩ Hồng xem như hiểu được tại sao Hạ Hàn lại nhăn mặt.
- Vĩ Hồng, làm một ly nào!
Hạ Thiên Hữu rất hào sảng, rót rượu ngũ lương ra ly rồi mời Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng tửu lượng không cao. Chỉ cần một bình rượu ngũ lương thì hắn đã xỉn không biết gì rồi. Lúc này, hắn chỉ có thể cụng với Hạ Thiên Hữu bốn ly thôi. Còn về sau thì không chắc hắn trụ nổi hay không.
Tuy nhiên, đây là chén thứ nhất, về tình về lý thì không thể từ chối.
- Chú Hạ, cháu trước đây ít uống rượu. Một ly này, cháu thân là con cháu nên xin được kính chú. Nhưng ly tiếp theo thì cháu không thể.
Lưu Vĩ Hồng không thể không dự phòng được.
Việc uống rượu này không thể so sánh với các việc khác được.
Ánh mắt của Hạ Thiên Hữu trừng lên nhưng vợ của ông đã mở miệng trước:
- Lão Hạ à, Vĩ Hồng còn trẻ, ông lại cho rằng cậu ấy giống như ông sao, là một thùng rượu à?
Vợ của Hạ Thiên Hữu cũng hơn bốn mươi tuổi, diện mạo rất đoan chính, nhìn qua là biết người có học thức.
Hạ Thiên Hữu dường như rất kính sợ vợ của mình, cười ha hả nói:
- Được, được, tôi không miễn cưỡng cháu nó uống rượu. Vĩ Hồng, uống một ly này thôi, uống được bao nhiêu thì uống. À, ăn nhiều đồ ăn vào.
Lưu Vĩ Hồng lại thở phào một hơi, chạm ly với Hạ Thiên Hữu rồi đưa lên miệng. Rượu ngũ lương từ miệng hắn trôi thẳng xuống bụng, nóng rực lên, cả người như muốn bốc cháy. Cũng may đây chỉ là rượu ngũ lương, chứ nếu là rượu Mao Đài thì chỉ sợ là người sẽ bị đốt mất thôi.
- Tốt, rất sảng khoái, không hổ danh là con của Lưu Thành Gia này.
Hạ Thiên Hữu vô cùng vui sướng, lại vỗ xuống bàn.
- Vĩ Hồng, ăn nhiều đồ ăn vào.
Cô Lưu liền gắp thức ăn vào bát của Lưu Vĩ Hồng.
- Vĩ Hồng, ba mẹ của cháu có khỏe không? Đến nơi ở mới, không biết Mỹ Như có quen không?
Nghe lời nói của cô Lưu thì biết mối quan hệ của cô và Lâm Mỹ Như rất thân thiết. Hẳn là hai nhà vẫn thường xuyên lui tới với nhau.
Kiếp trước của Lưu Vĩ Hồng tuổi trẻ phản nghịch, kiếp sau thì lại luôn làm việc ở bên ngoài, nên với bạn bè của cha mẹ thì cũng không quen thuộc lắm. Hắn nghe vậy vội đáp:
- Cám ơn cô Lưu. Mẹ của cháu cũng là người lạc quan, đến nơi đâu rồi cũng quen được thôi.
- Ừ, đúng vậy. Mẹ của cháu quả thật rất thoải mái.
- Vĩ Hồng, ba của cháu trong điện thoại đã khen rằng cháu trong hai năm gần đây đã biết điều hơn, không nghịch ngợm nữa. Tốt, tốt, như vậy mới là con cháu của Lưu gia chứ.
Hạ Thiên Hữu cười ha hả.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười:
- Đúng vậy, cháu trước còn nhỏ không hiểu chuyện, luôn khiến mọi người phải phiền lòng. Hiện tại, cháu đã đi làm, đương nhiên không thể càn quấy như lúc trước được.
- Nghe chưa, Hạ Hàn? Con còn phải học hỏi anh Vĩ Hồng nhiều lắm đấy. Hai mươi mốt tuổi rồi, lại là cảnh sát nhân dân, cả ngày cứ lăn lộn cùng với đán tiểu tử lưu manh, có gì tốt sao?
Hạ Thiên Hữu nghe xong những lời này, lập tức trừng mắt với Hạ Hàn.
Hạ Hàn vốn đang gặm một cái chân giò, không nghĩ đến mình bị trúng đạn như vậy, liền nhếch miệng cười, tiếp tục chăm chú vào cái chân giò. Y không sợ, dù sao thì cũng có người giúp y nói chuyện.
Quả nhiên, cô Lưu đã lên tiếng:
- Lão Hạ à, ăn cơm thì ăm cơm đi, không cần phải nói nhiều như vậy đâu? Cứ luôn thích giáo huấn con mình. Con trai chọc ông cái gì chắc? Đó có phải là thói quen giáo huấn người khác ở quân ngũ phải không?
Lưu Vĩ Hồng âm thầm cười.
Hạ Thiên Hữu và gia đình của ông có nhiều điểm rất giống gia đình của hắn. Dường như người cha nào cũng nghiêm khắc với con trai của mình, có cơ hội là sẽ lên lớp ngay. Cô Lưu và Lâm Mỹ Như là điển hình của những bà mẹ hiền, luôn mở rộng vòng tay bao che cho con của mình.
Khó trách Hạ Hàn lại không tỏ vẻ gì sợ hãi.
Hạ Thiên Hữu cũng không phải muốn giáo huấn gì con mình, chỉ là do thói quen thôi. Con trai của đồng đội mình đến làm khách, nhìn qua thì rất trầm ổn, kiên định. Hạ Thiên Hữu trong lòng cảm thấy rất cao hứng, cho dù bị bà xã quát lớn cũng không thèm để ý. Thỉnh thoảng lại chạm cốc với Lưu Vĩ Hồng, rồi kể lại sự tích anh hùng trên chiến trường như thế nào. Tuy nhiên, Hạ Thiên Hữu vẫn giữ lời hứa, tuy rằng chạm ly nhưng không ép Lưu Vĩ Hồng uống ít hay uống nhiều.
Bữa cơm này thật sự là rất vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Lưu Vĩ Hồng cũng không vội ra về, ở phòng khách tiếp tục nói chuyện với Hạ Thiên Hữu. Cho đến tám giờ tối mới xin phép ra về.
Hạ Hàn khẩn trương đứng dậy:
- Vừa vặn hôm nay con có việc phải về cục công an, hay là để con đưa anh Vĩ Hồng về?
Cách gọi "anh Vĩ Hồng" thật có chút không được tự nhiên. Tuy nhiên, trước mặt cha mình thì không thể không như vậy. Bằng không thì Hạ Thiên Hữu sẽ tức giận mất.
Hạ Thiên Hữu hiểu được cái tên tiểu tử này chỉ tìm cớ mà thôi. Nhưng đưa Vĩ Hồng về cũng phải là lễ tiết cần có. Hạ Thiên Hữu cũng không ngăn cản. Cô Lưu dặn dò một câu:
- Đi đường cẩn thận nhé, không cần lái nhanh quá đâu.
Hạ Hàn lại lái chiếc xe gắn máy ba bánh hướng về cục Nông nghiệp.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Hạ Hàn, đến khu chợ tổng hợp đi. Nhà tôi ở đó.
- Được!
Hạ Hàn cũng không hỏi vì sao, trực tiếp thẳng tiến đến khu chợ tổng hợp.
- Hạ Hàn, lên chơi chút nhé!
Tới khu chợ tổng hợp, Lưu Vĩ Hồng nói.
- Được!
Hạ Hàn dường như cũng muốn kết bạn với Lưu Vĩ Hồng, nên không từ chối, lập tức theo Lưu Vĩ Hồng lên lầu bốn. Không đợi Lưu Vĩ Hồng lấy chìa khóa, Đường Thu Diệp ở trong phòng cũng nghe được tiếng bước chân nên sớm mở cánh cửa ra.
Hạ Hàn không đề phòng trong nhà Lưu Vĩ Hồng lại có một cô gái đầy đặn, xinh đẹp ra mở cửa như vậy.
- Bạn của anh à? Mời anh vào trong nhà.
Đường Thu Diệp vội vàng cười nói. Nhìn chung thì Đường Thu Diệp cũng là người biết đối nhân xử thế.
- Haha, phòng này không tồi. Thuê hay mua vậy?
Vừa vào cửa, Hạ Hàn hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, miệng chậc chậc tán thưởng.
- Thuê, một trăm năm mươi đồng một tháng.
- Một trăm năm mươi đồng?
Hạ Hàn giật mình kinh hãi, le lưỡi.
- Lại đây ngồi đi, Hạ Hàn.
Phòng khách bài trí rất đơn giản, một cái bàn vuông, mấy cái ghế dựa bằng nhựa. Chỉ ở tạm thời nên cũng không bài trí nhiều.
Lưu Vĩ Hồng mời Hạ Hàn ngồi xuống, thuận tay đưa cho y một điếu thuốc.
- Loại thuốc gì vậy? Trước đây chưa từng thấy qua.
Hạ Hàn thấy điếu thuốc có đầu lọc thật dài nên cảm thấy rất ngạc nhiên.
- Thuốc đặc biệt đấy. Là do ông cụ cho. Nếu cậu thích thì tôi đưa cho cậu mấy bao.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
- Cái này thì ngại quá!
Hạ Hàn cảm thấy bất ngờ nên nhưng miệng lại nói như vậy.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả:
- Thôi đi, người như cậu mà cũng biết ngượng sao?
Nghe Lưu Vĩ Hồng nói như vậy, Hạ Hàn cũng cười ha hả, giơ ngón tay cái lên:
- Anh Vĩ Hồng, chỉ là đạt đến một trình độ nào đó thôi. Tôi thích cái tính cách này của anh.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hạ Hàn, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?
-Vừa tròn hai mươi mốt tuổi.
- Ừ, nhỏ hơn tôi một tuổi. Như vậy đi, có một vài người bạn ở thủ đô đều gọi tôi là anh hai. Nếu như cậu không ngại thì cũng gọi tôi như thế. Sau này, nếu có cơ hội thì tôi sẽ giới thiệu một số người cho cậu làm quen, đặc biệt đều là những người ham chơi. Nhất định sẽ rất hợp ý.
Hạ Hàn vui mừng nói:
- Tôi thì cái gì cũng không có, chỉ thích kết giao bạn bè. Anh hai, sau này, ở Hạo Dương này, nếu như anh cần chân chạy việc thì cứ mở miệng, đừng khách sáo nha.
Lời này không tính là lời nói khoa trương.
Hạ Hàn làm cảnh sát ở đại đội trị an cục công an thành phố Hạo Dương, quen biết không ít người. Phải nói là mạng lưới quan hệ rất rộng.
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu.
Đường Thu Diệp lại mang nước trà đến.
Hạ Hàn vội vàng đứng dậy, tiếp nhận tách trà nói:
- Đây là chị hai?
Đừng nhìn bộ dạng Hạ Hàn cà lơ phất phơ, bất cần đời nhưng đối với cấp bậc lễ nghĩa thì lại tuân thủ rất nghiêm.
- Ừ, cô ấy ở đây mở một cửa hàng bán quần áo, tên là Thu Thủy Y Nhân.
- Cái gì? Thu Thủy Y Nhân là do chị hai mở? Ôi chao, đúng là chân nhân giấu mặt nhé. Mấy ngày nay mọi người ở Hạo Dương này đều bàn tán về cửa hàng Thu Thủy Y Nhân. Mấy bà cô trong cục công an đều nhắc đến. Ai cũng muốn vào trong đó mua quần áo. Chị hai thật là lợi hại.
Hạ Hàn lại vươn ngón tay cái lên, miệng chậc chậc tán thường.