Chương 107: Không hài lòng
Chu Kiến Quốc trong lòng nghi hoặc, lại không hỏi nhiều.
Đừng nhìn Chu Kiến Quốc vừa mới bước vào quan trường chính thức, tính giác ngộ cũng không thấp. Ông rất rõ, có những chuyện là không thể biết rõ ngọn ngành. Cho dùng trong lòng biết rõ, mặt ngoài cũng chỉ có thể giả vờ hồ đồ. Lưu Vĩ Hồng nếu thật sự có lai lịch lớn, lại không chịu phô trương, đa số là có nguyên nhân, bản thân cứ phải vạch trần bí mật này, chỉ sợ sẽ có nhiều bất tiện
- Ha ha, là con trai của trưởng ban Lý đích thân giật dây, chắc chắn không thành vấn đề
Chu Kiến Quốc cao hứng nói.
Vả lại mặc kệ Lưu Vĩ Hồng lai lịch ra sao, hiện tại hắn đang bắt đầu dùng mạng lưới quan hệ của hắn mà phất cờ hò reo cho Chu Kiến Quốc, như vậy đủ rồi. Thằng bé tốt biết bao? May mắn như thế, có thể khiến ông Chu Kiến Quốc đụng phải!
- Vĩ Hồng, chuyện này, cậu xem, có phải cậu liên hệ lần nữa với Lý Hâm hay không, chúng ta sẽ lập tức đến tỉnh thành?
Chu Kiến Quốc trưng cầu mà hỏi
- Cục trưởng, kiến nghị của tôi là chúng ta ngày mai mới đi xuống một chuyến, xem xem còn có chỗ nào không thích hợp cần phải cải tiến. Chúng ta làm thỏa đáng mọi việc trước, rồi đi mời phóng viên báo tỉnh xuống thì thích hợp hơn
Lưu Vĩ Hồng trầm ổn nói.
Tuy rằng cho dù mọi thứ không thỏa đáng, chỉ cần chủ nhiệm Lương chịu giúp đỡ, phóng viên báo tỉnh cũng sẽ đem bài viết làm cho sắc màu rực rỡ. Nhưng bản thân có thể làm chuyện này tốt hơn chút, tất nhiên càng thích hợp hơn. Có thể dự kiến là sau khi phóng viên báo tỉnh đưa tin, sẽ có không ít người tới hỏi kinh nghiệm. Các huyện anh em khác của địa khu Hạo Dương đến lấy kinh nghiệm thì dễ nói, nếu là đồng chí địa khu khác tới đây, tốt nhất là có thể cho họ nhìn thấy những thứ thật tế, cũng để mọi người phục
Chiếu theo ý tưởng của Chu Kiến Quốc, hận không thể hiện tại sẽ lên đường đi tỉnh thành. Sớm một ngày đem việc này quyết định, sớm một ngày an tâm. Nhưng Lưu Vĩ Hồng nói cũng rất có đạo lý, Chu Kiến Quốc ngẫm nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
- Cục trưởng, vừa mới nhìn thấy Phó cục trưởng Trần, dường như rất tức giận?
Nói xong chuyện của báo tỉnh, Lưu Vĩ Hồng chuyển đề tài, giống như rất tùy ý mà kéo tới chuyện của Trần Sùng Tuệ
- Ha hả, lão Trần chính là tính tình không tốt. Có đôi khi thích tự chủ trương
Chu Kiến Quốc trên mặt hiện lên một chút sắc mặt giận dữ, tuy nhiên rất nhanh liền đè ép xuống, lấy một giọng điệu khoan hồng độ lượng. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng vẫn là đọc được khó chịu cực độ nào đó bên trong sự khoan hồng độ lượng
- Cục trưởng, nghe Trang tỷ nói, có những bằng chứng chi trả trên tài vụ, tốt nhất là có thể một lần phê duyệt, không cần tách ra
Lưu Vĩ Hồng tùy ý nói, lại hiểu được không lầm mà nhắc Chu Kiến Quốc một câu.
Chu Kiến Quốc hừ một tiếng, nói:
- Có những người chính là thích làm động tác, làm sao đây?
Lưu Vĩ Hồng liền hiểu được, mâu thuẫn giữa Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ quả nhiên là bởi vì chuyện này mà dựng lên. Trước đó không lâu ở phòng Tài vụ nói chuyện với Trang Tê Phượng, Trang Tê Phượng liền nhắc tới chuyện này. Chu Kiến Quốc là trao quyền tài chính nhất định cho Trần Sùng Tuệ, chi dưới 3000 tệ, Trần Sùng Tuệ có thể làm chủ. Kết quả Trần Sùng Tuệ liền tự mở rộng quyền này. Một số hạng mục chi tiêu rõ ràng không chỉ 3000 tệ, Trần Sùng Tuệ liền dặn dò xử lý nhân viên tách ra mà báo, làm vậy vẫn như cũ nằm trong quyền hạn của Trần Sùng Tuệ
Nhưng hành vi như thế, đành phải đi giấu diếm đứa nhỏ, Trang Tê Phượng cũng được, Chu Kiến Quốc cũng được, cũng không phải đồ ngốc!
Nếu Trần Sùng Tuệ thích làm động tác, Chu Kiến Quốc tất nhiên cũng phải nhắc nhở ông ta một chút
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, không còn bày tỏ ý kiến trên vấn đề này nữa
Chu Kiến Quốc lúc trước mang Trần Sùng Tuệ cùng nhau quan đây, Lưu Vĩ Hồng liền có chút không cho là đúng. Quen biết Trần Sùng Tuệ một năm ở trường nông nghiệp, Lưu Vĩ Hồng biết người này tính tình không tốt, cũng không đủ độ lượng, chỉ là năng lực làm việc cụ thể khá tốt. Ở trường nông nghiệp không sao cả, tới đơn vị mới, trong tay có quyền, cách nghĩ trong lòng sẽ thay đổi. Có xung đột mâu thuẫn với Chu Kiến Quốc, gần như là điều tất nhiên
Tuy nhiên lúc ấy Lưu Vĩ Hồng không hề nói gì cả. Hắn đến trường nông nghiệp chẳng qua một năm, Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ cũng là giao tình nhiều năm hắn mạo muội đi khuyên can Chu Kiến Quốc, không khỏi phạm vào kiêng kị "sơ không gian thân" (ly gián), chẳng những không có tác dụng, còn khiến cho Chu Kiến Quốc phản cảm.
Hiện giờ mâu thuẫn đã từng bước thể hiện ra, trong lòng hắn biết rõ là được
- Cục trưởng, khoảng thời gian gần đây cũng có không ít người phản ảnh với tôi, Trần Vĩ Nam ở trong công tác có chút tật xấu, vì dụ như thích tham tiện nghi đại loại như vậy, đạ khiến các đồng chí bất mãn, tôi định tìm anh ta nói chuyện
Lưu Vĩ Hồng đem đề tài dẫn tới trên người Trần Vĩ Nam. Tuy rằng nói Trần Vĩ Nam là cán bộ văn phòng, cấp dưới trực tiếp của hắn, chung quy là cháu trai của Trần Sùng Tuệ, có một số việc, trước khi xử lý, tốt nhất vẫn là báo trước với Chu Kiến Quốc một tiếng. Nếu dẫn đến xung đột gì, Chu Kiến Quốc trong lòng nắm chắc, không đến mức có cảm giác bị Lưu Vĩ Hồng "đột nhiên tập kích"
Hơn nữa, công tác cơ quan, nhất là công tác chính trị, tự có tính đặc thù, cho dù Trần Vĩ Nam không phải cháu của Trần Sùng Tuệ, dù sao cũng là cán bộ chính thức của cục nông nghiệp, thận trọng một chút thì luôn tốt
Chu Kiến Quốc nhướn mày, có chút không hài lòng nói:
- Chính là Trần Vĩ Nam, luôn thích bày trò. Tôi thấy, lão Trần cũng bị cháu của ông ta ảnh hưởng rồi, trước kia ông ấy không quá đáng như vậy!
Nghe ngụ ý trong lời nói này, Chu Kiến Quốc vẫn là khá e dè giao tình bằng hữu, đồng nghiệp cũ với Trần Sùng Tuệ nhiều năm, cũng không muốn lập tức làm cho quan hệ cương lên. Cục nông nghiệp vừa thành lập không bao lâu, cục trưởng và Phó cục trưởng thường trực gây ra mâu thuẫn, hơn nữa còn là quan hệ đồng chí cùng một đơn vị điều qua, truyền ra ngoài cũng không tốt lắm
Lưu Vĩ Hồng trong lòng cũng biết rõ
Chu Kiến Quốc không ngại hắn dùng từ ngữ kích thích Trần Vĩ Nam
Điều này cũng dễ hiểu, không dễ kích thích Trần Sùng Tuệ, vậy thì bắt tay từ trên người Trần Vĩ Nam, nhắc nhở bọn họ, đây gọi là "rung cây dọa khỉ"
- Ừ, chút nữa tôi sẽ tìm Trần Vĩ Nam nói chuyện đàng hoàng, khiến anh ta chú ý một chút. Chúng ta là đơn vị mới, làm cho các đồng chí quá nhiều ý kiến, truyền ra ngoài ảnh hưởng không tốt
Lưu Vĩ Hồng nói.
- Ừ, là như thế này. Vĩ Hồng, tôi thưởng thức nhất chính là quan niệm đại cục của cậu
Chu Kiến Quốc gật đầu đồng ý ý kiến của Lưu Vĩ Hồng, lại khen ngợi hắn một câu.
Lưu Vĩ Hồng đắc lực như thế, Chu Kiến Quốc tự cũng muốn cổ vũ nhiều hơn
Từ chỗ của Chu Kiến Quốc trở về văn phòng của chính mình không bao lâu, Trần Vĩ Nam liền lảo đảo trở về. Xem qua mặt đỏ hồng, dường như là đã uống chút rượu, trong miệng còn ngâm nga, tâm trạng khá tốt
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày nhíu lại, trong lòng rất không đồng ý
Người này cũng thật là, thời gian đi làm không ngoan ngoãn ở trong văn phòng, chạy ra ngoài uống rượu, không phân biệt rõ buổi sáng hay buổi tối sao? Người 24, 25 tuổi còn là cán bộ chính thức, không khỏi quá mức
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng ngồi ở sau bàn làm việc nhìn tới với ánh mắt nghiêm khắc, Trần Vĩ Nam cũng chau mày, vẻ mặt u ám, ngẩng đầu lên, không nhẹ không nặng "hừ" một tiếng, đi đến trước bàn làm việc của gã, mở ngăn kéo ra, lấy ra một chồng chứng từ chi trả, đi tới trước mặt Lưu Vĩ Hồng đưa cho hắn, không nói một tiếng, dường như nói thêm một câu với Lưu Vĩ Hồng cũng không vui
Lưu Vĩ Hồng tiếp nhận đống chứng từ chi trả đó, lật xem một chút, tùy tay đặt qua bên cạnh, mắt nhìn Trần Vĩ Hồng, trầm giọng nói:
- Đồng chí Trần Vĩ Nam, anh ngồi xuống một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh
Trần Vĩ Nam trợn mắt, hờn dỗi nói:
- Chuyện gì?
- Anh ngồi xuống trước!
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày nhíu lại, lạnh lùng nói
- Có chuyện thì nói, tôi còn có chuyện đó!
Trần Vĩ Nam căn bản thì không ưa chủ nhiệm Lưu, vẫn cà lơ phất phơ đứng ở đó, một chân khoát lên một chân khác, cả người không ngừng lay động, đôi mắt say rượu đỏ đỏ liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt khiêu khích vô cùng rõ ràng.
Cơn tức vô cớ trong lòng Lưu Vĩ Hồng liền toát ra. Sau khi tái sinh, Lưu Vĩ Hồng hạ quyết tâm phải thay đổi chính mình, nhưng cũng có quá trình. Tính cách bốn mươi mấy năm dưỡng thành từ kiếp trước, không phải nói thay đổi thì có thể thay đổi hoàn toàn
Nếu là thời điểm khoảng 20 tuổi ở kiếp trước, ai dám nói chuyện như thế này với Lưu Nhị Ca thì chỉ định là chán sống rồi
- Trần Vĩ Nam, ngồi xuống! Tôi hiện tại chính thức đại diện tổ chức, nói chuyện với anh
Lưu Vĩ Hồng mạnh mẽ khép lại notebook trước mặt, trầm giọng, lạnh lùng quát
Lần này thật ra làm cho Tiểu Tất trong văn phòng kinh sợ, ngẩng đầu, giật mình nhìn lại đây
- Hù dọa ai vậy?
Trần Vĩ Nam méo miệng, rất khinh thường nòi, nhưng vẫn ngồi xuống, cả người đều dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân, liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng, bộ dáng kiêu ngạo xem mày có rắm gì thả
Lưu Vĩ Hồng hít một hơi thật sâu, cố gắng nén lại lửa giận trong lòng, lần nữa nhắc nhở chính mình, lúc này chính mình chính là Phó chánh văn phòng Lưu Vĩ Hồng cục Nông nghiệp địa khu Hạo Dương, cán bộ trẻ tuổi tiền đồ vô lượng, không phải con ông cháu cha Lưu Nhị Ca Bắc Kinh!
- Đồng chí Trần Vĩ Nam, có người phản ánh với tôi, khi anh quản lý căn tin, có hành vi không đúng, đòi lấy ưu đãi từ nhà thầu căn tin. Có chuyện như vậy chăng?
Lưu Vĩ Hồng vốn còn tính dẫn dụ gã, để thể hiện chủ nhiệm Lưu có trình độ cao làm công tác tư tưởng, coi tư thế này, phỏng chừng là người mù đốt đèn phí công, không bằng gọn gàng dứt khoát nói rõ với gã
Lưu Vĩ Hồng biết loại người như Trần Vĩ Nam, chính là chịu cứng mà không chịu mềm. Nếu anh nói đạo lý với gã, gã căn bản không thèm để ý, coi anh dễ ức hϊế͙p͙. Loại người này phải dùng biện pháp cứng, mềm một chút cũng không được
- Ai con mẹ nó vu oan cho tôi? Ai nói, anh bảo nó tới trước mặt tôi đối chất!
Vừa nghe Lưu Vĩ Hồng nói lời này, Trần Vĩ Nam liền bùng nổ, giống gắn cái lò xo ở thắt lưng, kêu to hét lớn lên, vẻ mặt đỏ bừng, hai tay múa may, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau với Lưu Vĩ Hồng
Tiểu Tất lúc ấy liền sợ hãi, vội vàng đứng dậy, lén lén trốn ra ngoài, lại không dám chạy xa, đến phòng cơ yếu đối diện, cùng Vương Tú Phương trừng to mắt nhìn phía bên này. Hai văn phòng cửa đối diện nhau, cửa phòng mở ra, nhìn thấy rõ ràng tình hình ở văn phòng đối diện.
Vương Tú Phương tuy là cô gái, to gan hơn Tiểu Tất, hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại, rất mất hứng hạ giọng nói:
- Trần Vĩ Nam này, sao lại thế này? Không biết nói chuyện đàng hoàng sao?
Cô thật sự là không quen nhìn hành vi của Trần Vĩ Nam. Khoảng thời gian trước, Trần Vĩ Nam còn không ngừng quấy rầy cô, sau cùng là anh của Vương Tú Phương ra mặt, tìm Trần Vĩ Nam, cảnh cáo gã không được quấy rầy Vương Tú Phương, bằng không không tha cho gã. Trần Vĩ Nam bị ngăn cản bởi uy hϊế͙p͙ của "ác bá", mới phẫn nộ từ bỏ
Lúc này lại lên giọng ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng
Sao lại có loại người như vậy?
Một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu!