Chương 109: Muốn chết!
Trang Tê Phượng lúc ấy bị dọa tới sợ ch.ết khiếp, cả người như nhũn ra, trượt ngã xuống đất.
Rất nhiều tiếng hét lớn ở các văn phòng vang lên, trong khoảng thời gian ngắn, cục Nông Nghiệp gà bay chó sủa, loạn thành một nùi. Nhưng đối mặt với Trần Vĩ Nam điên cuồng, thì lại không có ai lớn gan đứng ra.
- Lưu Vĩ Hồng, ông đây chém ch.ết mày…
Trần Vĩ Nam cao giọng quát to, thẳng hướng Lưu Vĩ Hồng mà xong đến.
- Chạy mau đi, chủ nhiệm Lưu...
Vương Tú Phương ở phòng Cơ yếu hét rầm lên, sắc mặt trở nên trắng bệch, vô cùng hoảng sợ nhìn Trần Vĩ Nam giơ cao cây dao làm bếp kia
- Chạy mau chạy mau...
Rất nhiều tiếng gọi ầm ĩ vang lên.
Tất cả mọi người đã quên một điểm, tòa nhà kiểu cũ này, là không có chỗ chạy, cả tòa nhà chỉ có một lối ra, chính là ở phía Trần Vĩ Nam, phía còn lại đã bị bịt kín, là ngõ cụt.
Tiếng gào của mọi người rốt cục kinh động đến lãnh đạo, Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ gần như là cùng lúc từ trong phòng làm việc lao tới, mắt thấy Trần Vĩ Nam phát điên, hai vị này cũng giật mình đến nhảy dựng cả lên
- Dừng tay!
Hai người gần như là cùng lúc hét lớn.
Nhưng Trần Vĩ Nam đối với hết thảy, đều ngoảnh mặt làm ngơ, căn bản là không hề để ý tới, lập tức xông vào đó
Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng nhìn Trần Vĩ Nam cùng với bàn tay cầm dao, khóe miệng hiện lên một vẻ cười lạnh dữ tợn
Được đó, muốn chơi ngang với Lưu Nhị Ca ư!
Trần Vĩ Nam, tự mày muốn ch.ết, đừng có trách tôi!
Lưu Vĩ Hồng ở trong lòng hung tợn mắng một câu. Ngay tại khoảnh khắc Trần Vĩ Nam vọt tới trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Trần Vĩ Nam có chút do dự. Có lẽ là y cũng chỉ muốn hù dọa Lưu Vĩ Hồng mà thôi, khiến Lưu Vĩ Hồng sợ tới mức chạy trối ch.ết, thì Trần Vĩ Nam y đã giành được phần thắng, cho dù sẽ chịu một xử phạt, "danh tiếng" kia đã có thể được tạo thành, sau này xem còn có ai dám tìm gốc rạ của y
Kết quả, Lưu Vĩ Hồng không ngờ không chạy.
Như cái đinh được đóng chặt tại đó
Trần Vĩ Nam không khỏi trở nên do dự, y dù có ngốc đi nữa, cũng biết một đao này khi chém xuống, sẽ có hậu quả thế nào
Ngay tại khoảnh khắc y do dự, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên liền di chuyển, tay duỗi ra, năm ngón tay như móc câu, chộp lấy cổ tay đang cầm đao của Trần Vĩ Nam. Vừa nhanh vừa chuẩn, không có chút lệch lạc.
Một chiêu này cũng là Lưu Vĩ Hồng sớm đã có rèn luyện, Lưu Vĩ Hồng chẳng những là đội viên nghiệp dư đội võ thuật Bắc Kinh, thân thủ nhanh nhẹn, hơn nữa "Trải qua trăm trận chiến", từ khi bắt đầu lên sơ trung, đã cùng người ta đánh nhau ẩu đả, giống Trần Vĩ Nam loại nhân vật này, không biết là đã gặp qua bao nhiêu
Tiếp theo chỉ nghe được "Răng rắc" một tiếng, Trần Vĩ Nam như tiếng heo bị chọc tiết kêu ầm lên
Lưu Vĩ Hồng vặn một cái đã làm gãy xương cổ tay của Trần Vĩ Nam, tiếp theo ra một quyền cực mạnh, hướng thẳng vào sườn Trần Vĩ Nam, Trần Vĩ Nam không kìm lòng nổi khom người về phía trước, vừa lúc đụng vào đầu gối mà Lưu Vĩ Hồng nâng lên
Cái này là đá chọi với đá, lại là một hồi âm thanh xương cốt vỡ vụn, cằm Trần Vĩ Nam cũng gặp họa.
Lưu Vĩ Hồng ra mấy chiêu này, quả nhiên vừa nhanh vừa độc, mọi người hoa cả mắt, Trần Vĩ Nam đã ngã xuống ngửa mặt hướng lên trời, tựa như bao tải rớt xuống, thế là không còn tiếng động nào nữa
Lưu Vĩ Hồng ra chiêu đầu gối cuối cùng kia, đã khiến y hôn mê bất tỉnh
May mà đầu lưỡi y không ở giữa hai hàm răng, nếu không sau này chỉ sợ đến nói chuyện cũng không được lưu loát.
Lại vang lên một loạt tiếng la hét, lần này thì khác là kinh ngạc vì sự kỳ lạ của kết cuộc
Trong nháy mắt, Trần Vĩ Nam hùng hổ đã ngã xuống?
Nhanh ngọn dứt khoát!
Đánh ngã Trần Vĩ Nam, Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm nhìn y một cái. Sức lực hắn nặng nhẹ thế nào, tự hắn trong lòng biết rõ. Không cần nói là tạm thời, mà đến năm ba ngày, Trần Vĩ Nam cũng không có khả năng khôi phục lại được "Sức chiến đấu". Lưu Vĩ Hồng xoay người, đỡ lấy Trang Tê Phượng đang xụi lơ trên mặt đất, nhẹ giọng nói:
- Chị Trang, không sao rồi.
- Ồ ồ...
Trang Tê Phượng sắc mặt trắng bệch, đứng ở nơi đó, vẫn còn không ngừng run rẩy
- Cậu… cậu sao xuống tay tàn nhẫn như thế?
Ngay sau đó, Trần Sùng Tuệ bước nhanh chạy tới, nhìn Trần Vĩ Nam đang hôn mê, miệng đầy máu tươi ứa ra, vừa tức vừa vội, hướng về phía Lưu Vĩ Hồng rống to lên, bộ dáng đáng sợ.
Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn gã một cái, rất khinh khi nói:
- Sếp Trần, hay là tôi lấy đao thử chém ông? Coi ông xuống tay có tàn nhẫn không?
Những lời này quả nhiên lợi hại, lập tức liền đánh trúng điểm yếu của Trần Sùng Tuệ, vẻ mặt nghẹn tới mức đỏ ngầu lên, há to miệng, nửa ngày nói không ra lời.
Trần Vĩ Nam nổi điên, cầm đao hành hung trước mặt mọi người, một hai chục người ở đây đều thấy được, Lưu Vĩ Hồng chỉ là phòng vệ chính đáng. Cho dù xuống tay hơi nặng, cũng không đáng trách.
Trần Vĩ Nam cầm đao mà!
- Vương Tú Phương, gọi điện thoại thông báo cục công an, báo án!
Lưu Vĩ Hồng không hề để ý tới Trần Sùng Tuệ, lập tức hướng Vương Tú Phương của phòng Cơ yếu nội dặn dò nói, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
- Đừng, chờ một chút!
Trần Sùng Tuệ nóng nảy, cuống quít ngăn cản Vương Tú Phương, tiếp đó lại chuyển hướng Lưu Vĩ Hồng, trên mặt đỏ lòm miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười.
- Vĩ Hồng a, đều là đồng sự một đơn vị, không cần báo án, xử lý nội bộ đi, nha?
Một khi báo án này, thì hành vi phạm tội cầm đao hành hung của Trần Vĩ Nam sẽ không giấu diếm được nữa, cho dù không thật sự gây thương tích cho Lưu Vĩ Hồng, cũng sẽ lưu lại hồ sơ phạm tội, sơ sơ cũng sẽ phán y một năm rưỡi, cũng không phải không có căn cứ
Lưu Vĩ Hồng không để ý tới gã, nhìn Chu Kiến Quốc đang từ phía sau đi tới, ánh mắt kia cũng có thể hiểu là: Ông là sếp, ông ngươi làm chủ đi!
Chu Kiến Quốc sắc mặt xanh mét.
Không ngờ ngay dưới mắt ông ta, lại xảy ra "vụ án cố ý giết người không thành", cũng may thân thủ Lưu Vĩ Hồng rất được, nếu đổi một người khác, chỉ sợ sự tình hôm nay sẽ nháo nhào một trận lớn, dưới sự lãnh đạo của Chu Kiến Quốc ông ta, một cán bộ trong cục, cầm đao chém đả thương thậm chí là giết ch.ết một cán bộ khác, chuyện như vậy thật sự mà xảy ra, thì hình tượng tốt đẹp mà Chu Kiến Quốc ông ta đã vất vả tạo dựng ở trước mặt lãnh đạo sẽ hoàn toàn bị hủy.
- Kêu lái xe Ngô lại đây, đưa anh ta tới bệnh viện!
Lát sau, Chu Kiến Quốc cắn răng nói, ánh mắt nhìn về phía Trần Vĩ Nam hôn mê bất động trên mặt đất, lạnh như băng, tràn đầy ý khinh thường và chán ghét. Chỉ có điều thân là cục trưởng, ông ta không thể không làm ra quyết định như vậy.
Trần Sùng Tuệ thở phào một hơi, ngẩng đầu quát lớn:
- Nhanh, đi kêu lái xe Ngô!
Lập tức liền có vài người vội vã chạy ra ngoài.
Cũng không phải là nịnh bợ gì Trần Sùng Tuệ cả, thường thường vào hoàn cảnh thế này, con người đều rất nghe lời, lối suy nghĩ tự chủ đã bị yếu bớt
Không đợi bọn họ kêu, lái xe Ngô rất nhanh đã chạy tới, vừa rồi khi Trần Vĩ Nam cầm dao vọt vào, y cũng có thấy, theo sát ở phía sau, vốn tưởng rằng sẽ được nhìn thấy một "vụ án đẫm máu", không ngờ lại thấy Trần Vĩ Nam nằm thẳng cẳng trên mặt đất, miệng đầy máu tươi
Tuồng kịch này, thật không thể hiểu biến đổi như thế nào
Lập tức đoàn người ba chân bốn cẳng cáng Trần Vĩ Nam đang hôn mê đi ra ngoài, đưa lên Santana, thẳng tiến bệnh viện nhân dân Hạo Dương.
Trần Sùng Tuệ vốn cũng định theo qua đó, đi vài bước ra phía ngoài, lại đứng lại, chỉ là vội vàng dặn dò lái xe Ngô vài câu, lập tức quay người lại, đứng ở bên cạnh Cục trưởng Chu
Hậu quả bên này, cũng phải xử lý một chút mới được.
Chu Kiến Quốc hướng về phía tất cả cấp dưới đang thò đầu ra nhìn vào văn phòng, rống cổ họng lên nói:
- Nhìn cái gì, trở lại làm việc đi, không ai được bàn luận vớ vẩn!
Tất cả mọi người, trong phút chốc đã không thấy tăm hơi, thậm chí có vài, thậm chí có mấy cửa phòng làm việc, cũng lập tức đóng lại. Về phần mệnh lệnh "không được bàn luận vớ vẩn" của Cục trưởng Chu, chỉ sợ sẽ không có người chịu tuân thủ
Sự tình kích động thế này, không nghị luận có thể được sao?
Nghẹn cũng đã nghẹn ch.ết!
- Tới văn phòng tôi!
Chu Kiến Quốc lại lạnh lùng nói, cũng không nhìn về phía hai vị cấp dưới, lập tức nhấc chân về phía trước. Trần Sùng Tuệ và Lưu Vĩ Hồng yên lặng theo sát ở phía sau ông ta. Dọc đường đi qua, mấy cửa phòng làm việc vốn mở toang, cũng đều đóng lại.
Đi đến văn phòng Chu Kiến Quốc, Chu Kiến Quốc không quay về bàn làm việc, ngay tại ghế gỗ sofa tiếp khách ngồi vào giữa, lạnh lùng nói:
- Đều ngồi đi!
Trần Sùng Tuệ và Lưu Vĩ Hồng theo lời ngồi xuống, vẫn là không nói một tiếng.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, sao lại thế này?
Chu Kiến Quốc phụng phịu hỏi, giọng điệu có pha vài phần nghiêm khắc.
Lưu Vĩ Hồng sống lưng thẳng tắp, sắc mặt bình tĩnh, vừa nhìn không ra có bao nhiêu phẫn nộ, cũng nhìn không ra có bao nhiêu kích động, hai mắt nhìn thẳng mặt Chu Kiến Quốc, nghe vậy gật gật đầu, không vội vàng không hấp tấp nói:
- Hai vị lãnh đạo, chuyện là thế này…
Lưu Vĩ Hồng tự thuật lại đơn giản rõ ràng tóm tắt, gần như không có bất cứ từ hình dung và định ngữ gì, vô cùng khách quan công chính, đến Trần Sùng Tuệ nghe xong, cũng biết rằng Lưu Vĩ Hồng không có nói sai. Cháu của chính gã là đức hạnh thế nào, gã trong lòng đều biết.
- Nói như vậy, là Trần Vĩ Nam không đúng?
Chu Kiến Quốc trầm mặc một hồi, chậm rãi nói.
Lưu Vĩ Hồng không nói lời nào.
Sự tình trải qua thế nào hắn đã nói rồi, về phần là lỗi của ai, tự các lãnh đạo đi phán đoán, Lưu Vĩ Hồng không cần lắm mồm.
Ánh mắt Chu Kiến Quốc liếc nhìn Trần Sùng Tuệ một cái. Mặc kệ nói như thế nào, Trần Vĩ Nam là cháu gã ta, hiện tại bị Lưu Vĩ Hồng đánh cho bất tỉnh nhân sự, phỏng chừng bị thương rất nặng, chuyện này xử lý ra sao, phải nghe qua ý kiến của gã. Gã ta vẫn còn là Phó cục trưởng thường trực, nhân vật số hai!
Trần Sùng Tuệ cũng là một bụng tức giận
Trần Vĩ Nam cố nhiên khinh thường, Lưu Vĩ Hồng cũng không tránh khỏi quá đáng.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, cậu làm phó chủ nhiệm văn phòng, phê bình đồng sự trợ giúp văn phòng, là đúng. Nhưng phương pháp của cậu rất không ổn, sao có thể vừa bắt đầu là kêu người ta viết kiểm điểm, còn phải tạm thời cách chức cảnh tỉnh, đây cũng hơi quá đáng!
Trần Sùng Tuệ rất không cao hứng nói.
Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng nói:
- Căn cứ theo hành vi của anh ta, để anh ta tạm thời cách chức cảnh tỉnh, đã là xử phạt nhẹ nhất. Tôi hiện tại chính thức hướng tổ chức đảng cục đề nghị, khai trừ Trần Vĩ Nam!
- Cái gì?
Trần Sùng Tuệ gần như phải nhảy dựng lên.
Trần Vĩ Nam lúc này đang đưa đến bệnh viện, còn chưa biết thương thế ra sao, Lưu Vĩ Hồng không ngờ nói ra lời như vậy
- Phó cục trưởng Trần, tôi là Phó chánh văn phòng cục Nông nghiệp địa khu, chính thức hướng tổ chức đảng cục Nông Nghiệp đề xuất đề nghị, xét thấy đồng chí Trần Vĩ Nam đã phạm sai lầm nghiêm trọng, tôi đề nghị tổ chức đảng cục khai trừ công chức của Trần Vĩ Nam!
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi, gằn từng tiếng nói, hai mắt nhìn thẳng Trần Sùng Tuệ, không hề lùi bước.
- Cậu… cậu thật quá đáng! Người cũng bị cậu đánh thành như thế, cậu còn muốn khai trừ anh ta? Cậu cho là cậu là ai hả? Cục Nông Nghiệp là do một mình cậu mở ra chắc?
Trần Sùng Tuệ không thể kiềm chế được, đứng dậy, nổi giận đùng đùng hướng về Lưu Vĩ Hồng quát lớn, dường như là muốn một ngụm nuốt chửng Lưu Vĩ Hồng, đến cả xương cốt, cặn cũng không chừa.
Lưu Vĩ Hồng ngồi vững vàng, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh khinh thường, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.