Chương 21

Ngày mà Nghiêm Nghiễm dọn nhà là ngày thứ ba tuần đó, hôm ấy đa số mọi người đều đi làm, riêng mình cậu là được nghỉ.


Tiệm cắt tóc mở cửa mỗi ngày không hề có chuyện được nghỉ hai ngày một tuần như công nhân viên nhà nước, mọi người trong tiệm chia thành hai nhóm nhỏ, luân phiên nhau mà nghỉ. Có khi làm sáu ngày được nghỉ một ngày, cũng có lúc chỉ làm bốn buổi mà được nghỉ tới hai hôm, không hề được định sẵn, tất cả đều căn cứ vào tình hình làm ăn trong tiệm. Đối với những người xa xứ như cậu thì một ngày nghỉ trôi qua khá buồn tẻ, không có họ hàng thân thích để đi thăm, cũng chả có lấy một người bạn để mà tụ họp ôn lại chuyện cũ, cứ chùm chăm nằm trên giường là đi toi mất một ngày. Dạo gần đây đầu óc cứ rối tung rối mù, chính Nghiêm Nghiễm cũng không biết hôm nay có nên đi làm hay không.


Cuối cùng cậu quyết định vẫn tới tiệm cắt tóc nhưng không mặc đồng phục. Sáng sớm, chú Khoan đang kéo cái cửa cuốn thì nhìn thấy Nghiêm Nghiễm, khuôn mặt ông kinh ngạc “Sao cháu lại tới đây? Chẳng phải là hôm nay được nghỉ sao?”


Nghiêm Nghiễm gãi gãi đầu, giả vờ như bây giờ mới biết “À, thế ạ!”
Xoay người quay trở về.
Chú Khoan đứng tại chỗ, lắc đầu cười “Lịch làm việc của thợ trong tiệm đều do nó sắp xếp mà chính nó còn không nhớ. Cái thằng này, thật là !”


Từ sau khi quen biết Ngụy Trì, hình như càng lúc Nghiêm Nghiễm càng mắc phải mấy cái lỗi nho nhỏ mà trước đây cậu không hề phạm phải.


Ngụy Trì chưa bao giờ coi mình là người xa lạ, cứ mỗi sáng, khi tiệm cắt tóc mở cửa là hắn sẽ đúng giờ òa ngay vào trong, nói dăm ba câu chuyện tầm phào với bọn A Tam, A Tứ rồi lại ngước lên tờ lịch treo trên góc tường ngó ngó nghiêng nghiêng một hồi rồi lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào cái di động trong tay.


available on google playdownload on app store


Sau đó hắn sẽ bước lại gần Nghiêm Nghiễm, nhẹ nhàng phà hơi nóng vào lỗ tai cậu “Nghiêm Nghiễm, thứ hai này em được nghỉ, đi dạo phố với anh nhé, anh mời em ăn cơm.”


Hoặc là khi đang nói chuyện huyên náo với người khác, hắn sẽ vờ như sực nhớ ra chuyện gì đó, quay ngoắt sang Nghiêm Nghiễm “Này, Nghiêm Nghiễm, thứ sáu này thằng mập rủ anh đi đá bóng, em có đi không?”
Nghiêm Nghiễm nhíu mày suy tư: “Thứ sáu tôi đi làm.”


“Thứ sáu tuần trước em đã đi làm rồi mà.” Ngụy Trì cười ha ha vài tiếng rồi lại quay đầu về nói chuyện tiếp, rồi lại quay đầu lại “Ai, Nghiêm Nghiễm, nói rồi nha, thứ sáu đi đá bóng với bọn anh.”


Nghiêm Nghiễm chẳng thèm mở miệng hỏi, chỉ đưa mắt lên lườm Ngụy Trì một cái, giọng nói của hắn liền quay ngoắt 180o “À, A Tam nó nói cho anh biết”
“Đúng rồi, chẳng phải mới hôm qua mày nói cho anh nghe đó còn gì?”
“Ngày nghỉ của em mà em còn không rõ thì làm sao anh biết rõ hơn em được chứ?”


Ngụy Trì tỏ vẻ hắn là người vô tội, hắn chỉ vô tình biết được thông tin đó mà thôi.
Nghiêm Nghiễm níu lấy cổ áo của hắn hung hăng trừng mắt, hắn ôm lấy khóe miệng, vẻ mặt rộng lượng tha thứ lẫn vui mừng “Anh nhất định sẽ cố gắng nhớ thật kỹ, chỉ cần em vui là được rồi.”


Mọi người nhìn xem, Ngụy Trì đáng yêu như vậy thì ai còn nỡ la mắng được nữa.
Nghiêm Nghiễm buồn bực, đành phải buông cổ áo hắn ra.
Sau đó, có lẽ thành thói quen, đôi khi Nghiêm Nghiễm còn chạy qua hỏi Ngụy Trì “Này, Ngụy Trễ, tuần này em được nghỉ thứ mấy vậy?”


Bất kể trong tay đang làm gì đó, Ngụy Trì không cần ngẩng đầu cũng có thể nói rành mạch “Thứ ba.”
Cho nên Nghiêm Nghiễm có thể an tâm mà chạy về trong tiệm “Cô Trương à, thứ ba cháu không có ở đây, cô có thể tim chú Khoan hay A Tam cũng được.”


Mọi người ngã ngửa “Thì ra Ngụy Trì còn có thêm chức năng này.”
Nghiêm Nghiễm cười cười không nói lời nào. Sau lưng, Ngụy Trì cũng từ từ đi vào, phun ra một vòng khói “Em chuẩn bị xong chưa?”
Mặt xanh nanh vàng, giương nanh múa vuốt, đúng là phong cách của Ngụy Trì.


Hành lý của Nghiêm Nghiễm rất ít, lớn nhỏ chỉ có một cái giường, chăn đệm và một va li quần áo, cộng với một thùng dụng cụ làm tóc.
Ngụy Trì săn tay áo lên cao “Có thế này thôi à?”
Nghiêm Nghiễm đem chăn nệm bỏ lên xe, rồi kéo cái va li nặng trịch tới chân hắn “Anh cho rằng có bao nhiêu?”


Cầm lấy thùng dụng cụ trong tay Nghiêm Nghiễm, Ngụy Trì đặt nó lên xe, lấy dây ra chằng lại, hắn thở dài “Biết vậy thì tối qua anh đã mời thằng mập đi uống rượu nhờ nó tí việc rồi, lại còn bỏ mất một trận đá bóng hay nữa chứ!”


“Nhờ nó việc gì?” Nghiêm Nghiễm cúi người xuống bắt được đầu dây Ngụy Trì ném qua.
Dùng tay cột lấy một vòng, Ngụy Trì bận rộn “Bảo nó cho mượn cái xe ô tô.”
“Mượn xe làm gì?”


Ngụy Trì ngừng tay, con ngươi nhìn chăm chú Nghiêm Nghiễm, hai hàm răng trắng sáng nhe ra “Em rất muốn biết à?”
“Anh có dám nói thì em cũng dám nghe.” Biết là những lời kế tiếp chẳng tốt đẹp gì, Nghiêm Nghiễm chống hông, Ngụy Trì cười tựa như một con hồ ly giảo hoạt.


Mượn xe làm gì ư? Mượn để làm xe hoa chở đồ cưới về nhà ấy mà, có thể nói như vậy không nhỉ? Nghiêm Nghiễm sẽ tức giận, phải, chắc chắn sẽ tức giận, rất giận nữa…
Ngụy Trì thức thời “Vậy thôi anh không nói nữa.”


Tay chân lanh lẹ nên mới đó mà hành lý đã được cột lại rất chắc chắn, hắn hạ chân trống xe xuống, vỗ vỗ vào cái va li “Được rồi, đi thôi.”
“Ừ.” Nghiêm Nghiễm gật đầu, cất bước thong thả đi bộ, xe máy của Ngụy Trì đã chở đầy đồ đạc, không còn đủ chỗ ngồi.


Ngụy Trì ở phía sau, la lên “Chờ anh một chút!”
Nghiêm Nghiễm dừng bước, ánh mắt nghi ngờ, Ngụy Trì còn đứng cạnh xe, vịn tay lái, hắn vẫn chưa muốn đi.
“Sao vậy?”
“Anh có tí việc.”
Ngụy Trì ngửa cổ ra sau, ngước lên trên từng sáu của khu chung cư, rống to một tiếng “A Tứ, mau xuống đây.”


Nhà nào đó bên cạnh có trẻ sơ sinh, nó nghe thấy tiếng hét, khóc lên “Oa oa…”.
Nghiêm Nghiễm chưa kịp nhào tới túm cổ Ngụy Trì thì A Tứ chạy phọt cả khói xuống dưới lầu, nhảy qua bậc thang ra ngoài “Anh Ngụy, có việc gì?”


Chú Khoan có tìm cũng chưa thấy A Tứ mau lẹ như vậy bao giờ, quả nhiên là mấy trò chơi game online của Ngụy Trì có sức mạnh còn hơn cả ma túy liều cao.


“Này, đây là chia khóa xe, mau chở đống đồ này tới dưới lầu nhà anh.” Thản nhiên quăng chìa khóa cho A Tứ, Ngụy Trì đi tới gần Nghiêm Nghiễm, híp mắt, nhếch miệng, tay trong tay với cậu “Được rồi, đi thôi, chúng ta về nhà nào.”


Màu xanh của cây cối ngả vàng hết cả, lá cây ngọc lan cũng rụng chỉ còn lại mấy cành khô trơ trụi, trắng bệch do được quét vôi phòng ngừa côn trùng. Trong góc khuất không có ánh mắt trời còn một chút bông tuyết của ngày hôm qua đọng lại, dần dần tan chảy thành một vũng nước nhỏ xíu.


Ngụy Trì nắm tay Nghiêm Nghiễm hiên ngang đi qua một đám các bà, các cô đang ngồi phơi nắng dưới lầu. Các bà đều phải tròn mắt “Đây không phải là Tiểu Ngụy cháu ngoại của bà lão ở nhà đối diện hay sao?”


Ngụy Trì cũng đứng lại chào hỏi lễ phép “Chào thím Ba, thím lại đang làm bông vải đấy à? Năm ngoái, hai cặp tất bông thím đưa cho bà ngoại cháu vẫn còn dùng tốt, bà cháu nói hôm nào phải qua nhà thím chọn thêm mấy đôi nữa nha!”


“Thật không? Vậy mày cứ bảo bà ở nhà, chiều nay thím sẽ mang qua cho bà chọn. Ai nha, mùa đông rồi, người già quan trọng nhất là phải giữ cho chân tay mình luôn được ấm thì mới không sinh bệnh.”
Ngụy Trì liên tục nói cám ơn.


Mấy người phụ nữ trung niên cười nói, mắt không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới cả Ngụy Trì và Nghiêm Nghiễm, thỉnh thoảng còn đảo qua hai tay nắm chặt của họ, tựa như nhìn thấy mà chưa dám tin.


Tay của Nghiêm Nghiễm bị nắm tới phát đau, cậu len lén liếc xem Ngụy Trì thế nào. Ngụy Trì vẫn tỉnh bơ làm như đây là một chuyện bình thường, rất từ tốn, vui vẻ trò chuyện cùng mấy người hàng xóm gần nhà.


“Tiểu Ngụy à, có bạn gái được rồi đó, tuổi cháu cũng không còn nhỏ, lấy vợ được rồi. Lấy sớm một chút để cho bà ngoại cháu mau có chắt bế, người già như bà với thím đây chỉ mong có thế thôi.”


“Ha ha, bây giờ mà không có ba trăm vạn thì không kiếm được vợ, ai chịu gả con gái cho một thằng như cháu đây?”


“Ai, cháu không có bạn gái à? Để cô giới thiệu một đứa cho. Là con gái của một người bạn đồng nghiệp với cô, con bé này lớn lên xinh đẹp lắm, ăn nói rất dễ nghe, công việc lại ổn định.”


Ngụy Trì đáp lời cho có lệ “Để sau này hãy nói đi ạ. Đấy, em thấy chưa, Nghiêm Nghiễm, mấy cô ở đây đang định làm mối cho anh đây này?”


Hình như bây giờ mới nhớ tới sự tồn tại của Nghiêm Nghiễm, mấy người phụ nữ chuyển trọng tâm sang Nghiêm Nghiễm “Đây là Nghiêm Nghiễm ở trong tiệm cắt tóc đây mà, hôm nay tiệm bên đó đóng cửa hả cháu?”


Khuôn mặt nghiêm túc của Nghiêm Nghiễm nở một nụ cười “Dạ không, hôm nay cháu được nghỉ.”


“À…” mấy người đồng thanh mở miệng, đôi mắt từng được cô Khoan tỉa vẽ lông mày cho hơn chục lần lại tiếp tục quét qua bàn tay nắm chặt không rời của Ngụy Trì và Nghiêm Nghiễm từ nãy tới giờ “Cháu đi chơi với Tiểu Ngụy à?”
Nghiêm Nghiễm ấp úp “Dạ, không phải… Dạ…phải…”


Ngụy Trì cướp lời ngay “Cháu giúp cậu ấy dọn nhà.”
“Nghiêm Nghiễm dọn nhà?”
“Dạ, dọn tới nhà cháu, bọn cháu quyết định sống cùng nhau.”
Mấy người họ không nói câu nào, nét mặt phong phú tự dưng như hóa đá hết lượt.


Ngụy Trì vẫn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, chào mấy người đó một tiếng cho phải phép rồi mạnh tay kéo Nghiêm Nghiễm tiếp tục đi về phía trước. Nghiêm Nghiễm đi một đoạn thì ngoái đầu lại nhìn, không thấy được nét mặt cũng không nghe được tiếng họ nói chuyện, chỉ thấy những cánh tay thoăn thoắt thêu hoa lên tấm vải lớn.


“Nói vậy không hay lắm đâu.” Nghiêm Nghiễm nói.


“Hả?” Tâm trạng của Ngụy Trì đang rất phấn khích, thậm chí còn chơi trò dung dăng dung dẻ, vung nắm tay của hai người lên thật cao, cao mãi cho tới khi vượt qua cả đầu…có lẽ từ lúc còn là học sinh tiểu học hắn cũng chưa bao giờ làm một chuyện ngây thơ như thế này.


“Người ta nói ra nói vào khó chịu lắm.” Cửa hiệu cắt tóc chính là một cái lò bát quái buôn chuyện tập thể, từ minh tinh trong TV cho tới người làm công tiệm bên cạnh, ai mới vừa dọn tới khu này, ai mới ngoại tình với ai, rồi nửa đêm vợ chồng nhà nào còn đánh nhau, chỉ cần không phải là chuyện nhà mình thì mấy bà, mấy chị đó đều có thể lấy ra bàn luận được, Nghiêm Nghiễm đã nghe tới phát chán những chuyện như thế.


“Bọn họ muốn nói thì cứ để cho bọn họ nói.” Đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên, Ngụy Trì vẫn ung dung dắt Nghiêm Nghiễm băng qua ngã tư “Anh muốn làm cho tất cả mọi người đều biết chúng ta bắt đầu sống chung với nhau.”


Không có gì mà phải lén la lén lút, chẳng làm trái đạo lý điều gì, chẳng qua hai bên đều là đàn ông mà thôi, chẳng có luật pháp nào quy định người đồng tính chỉ được lén lút hôn hít ở những nơi mà người khác không nhìn thấy. Cho dù họ có làm điều đó giưa ban ngày ban mặt đi chăng nữa thì đó cũng là chuyện của họ, không ai có quyền xen vào. Anh chỉ làm theo cảm giác của bản thân, anh thích em, anh muốn mười đầu ngón tay của anh đan vào lòng bàn tay của em cho dù xung quanh đây vắng lặng hay là phố chợ đông đúc, ồn ào. Anh muốn chúng ta như tất cả những đôi tình nhân trên trái đất này, có thể sóng vai cùng nhau, trải qua từng ngày trong bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Kinh qua đầy đủ sóng gió, phong ba của đời người.


Nghiêm Nghiễm không thể ngăn được Ngụy Trì nên dừng lại, ánh mắt của Ngụy Trì chưa bao giờ sáng ngời và nóng rực như phút giây này. Hắn rất giống với người anh hùng trong trò chơi game online mà Nghiêm Nghiễm vẫn thường nghĩ tới.


Nhiều năm về sau, nghĩ lại thời khắc tuyệt vời vào một buổi trưa cuối đông đó, Nghiêm Nghiễm vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng ấm áp trong lòng bàn tay mình còn đó đâu đây.


Nhưng mà tất cả những mơ mộng đẹp đẽ của hai người đã bị tên chiến hữu chí thân của Ngụy Trì là thằng mập phá hỏng “Cho tao xin đi…cái thằng họ Ngụy Trì này, nếu như không dẻo miệng là tao ch.ết ngay lập tức…Còn nữa, cho dù nó có được cái gì đi nữa cũng sẽ phải đem khoe khoang người này người khác ngay lập tức nếu không buổi tối sợ rằng hắn sẽ không ngủ được.”






Truyện liên quan