Chương 29
Vào giây phút Sơ Vũ ngất lịm trong lòng Lục Tử Mặc, một tiếng cạch nhẹ vang lên hòa lẫn tiếng sấm sét, Lục Tử Mặc ngẩng đầu nge ngóng trong bóng tối, toàn thân ở trạng thái cảnh giác cao độ như một con báo rình mồi.
Nơi này là cứ điểm bí mật của Lục Tử Mặc ở Chiang Rai, một ngôi nhà bằng gỗ hai tầng nằm giữa hoa viên trồng nhiều cây cối. Lúc này, anh và Sơ Vũ ở phòng khách tầng một. Tiếng cạch nhẹ đó lập tức biến mất như tiếng côn trùng đâm vào mạng nhện, nhưng cũng đủ thu hút toàn bộ sự chú ý của Lục Tử Mặc.
Trên tầng hai có tiếng bước chân người. Mặc dù người trên tầng cố tình đi rất khẽ nhưng khi giẫm xuống sàn gỗ vẫn phát tiếng động. Lục Tử Mặc lặng lẽ ôm Sơ Vũ ra phía sau sofa. Cô vẫn bất tỉnh nhân sự trong lòng anh.
Như vậy cũng tốt.
Một trận gió lớn thổi tung cánh cửa sổ đang đóng kín ở tầng một, cánh cửa sổ đập mạnh vào tường tạo thành tiếng chát chúa. Mưa gió từ bên ngoài bay vào, làm ướt sàn nhà trong chốc lát. Đúng lúc đó, trong bóng tối xuất hiện tiếng kim loại va chạm lạch cạch.
Lục Tử Mặc nhướng mày. Mặc dù rất nhẹ nhưng tiếng động vừa rồi không lọt khỏi tai anh. Anh không nghe nhầm, đó chính là tiếng kéo chốt bảo hiểm trên nòng súng. Lúc này, Lục Tử Mặc có thể cảm nhận được bầu không khí ch.ết chóc vây quanh.
Trong phòng tối om, chỉ thỉnh thoáng có ánh chớp lóe sáng trên trời chiếu vào. Lục Tử Mặc ôm Sơ Vũ, lom khom di chuyển theo bộ bàn ghế đặt trong phòng, mắt anh nhìn chăm chăm về phía chân cầu thang nhưng không thấy một bóng dáng nào cả.
Bên phải phòng khách có cửa đi sang phòng khác. Ngôi nhà này mang đặc trưng kiến trúc Thái Lan, không gian rộng lớn và thoáng đãng. Vì vậy, căn phòng sinh hoạt ở bên cạnh không có tường chắn, chỉ có hành lang bằng gỗ và cầu thang đá lên xuống.
Cửa nối giữa phòng khách và phòng sinh hoạt là loại cửa vòm bằng gỗ chạm trổ hoa văn. Lục Tử Mặc di chuyển chậm rãi về phía cửa vòm, đảo mắt một vòng quanh phòng sinh hoạt. Trong phòng chỉ có một bộ ghế sofa bằng vải nằm đối diện cửa gỗ. Một bên tường đóng một giá sách nặng, trên xếp đầy sách. Bên dưới giá sách là lò sưởi có tác dụng trang trí, chưa sử dụng bao giờ.
Có lẽ biết gian phòng này không có chỗ nào để trốn nên không ai mai phục ở đây. Căn phòng nằm ngoài tầm mắt kiểm soát từ tầng hai. Tuy nhiên nếu đi vào trong đó, anh sẽ bị người ở trên tầng hai nhìn thấy. Nếu là lúc bình thường, Lục Tử Mặc cũng không dám mạo hiểm. Nhưng đêm nay thì khác, trời vừa tối vừa mưa gió bão bùng, chỉ cần di chuyển với tốc độ đủ nhanh, dù bị đối phương bắt gặp, anh cũng nắm chắc cơ hội trốn thoát.
Lục Tử Mặc ôm chặt Sơ Vũ trong lòng, nhân một tia chớp chói sáng tạo thành điểm mù thị giác phóng ra khỏi phòng khách, vượt qua cửa gỗ vào căn phòng sinh hoạt. Đến nơi, Lục Tử Mặc lập tức giấu mình sau chiếc ghế sofa.
Sơ Vũ hơi động đậy người, Lục Tử Mặc cúi đầu, mắt Sơ Vũ chớp chớp, xem ra cô đã tỉnh lại. Trước khi Sơ Vũ mở miệng, Lục Tử Mặc cúi đầu hôn lên môi cô, hai tay anh giữ tay cô, ép chặt toàn thân cô vào người mình.
Nụ hôn của Lục Tử Mặc khiến Sơ Vũ hoàn toàn tỉnh táo, cô mở to mắt nhưng không có bất cứ hành động nào, chỉ im lặng nhìn Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc biết là cô đã tỉnh, từ từ buông người cô và đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cô đừng lên tiếng.
Trong một giây lát, Sơ Vũ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao Lục Tử Mặc vẫn còn bên cạnh cô, cô cũng không biết mình đang ở đâu. Sơ Vũ cố nén mọi nghi vấn, cũng không chất vấn anh vì lý do gì đánh ngất cô. Đầu tiên, Sơ Vũ quyết định nghe theo Lục Tử Mặc.
Lục Tử Mặc chỉ lên cầu thang, giơ bốn ngón tay, chỉ vào người Sơ Vũ rồi chỉ xuống đất. Sau đó anh chỉ vào lò sưởi cách đó không xa và làm động tác bóp cò.
Sơ Vũ lập tức hiểu ý Lục Tử Mặc. Tầng trên có bốn người đang mai phục, Lục Tử Mặc muốn cô ngồi yên ở đây, anh sẽ đi lấy khẩu súng cất giấu ở lò sưởi. Sơ Vũ gật đầu, Lục Tử Mặc dùng sức ôm chặt cô rồi lặng lẽ cúi người đi về phía lò sưởi.
Từ sofa đến giá sách là một khoảng trống khá rộng, không có thứ gì yểm hộ. Sơ Vũ hồi hộp dõi theo bóng dáng Lục Tử Mặc. Anh lập tức lao vút tới phía giá sách như một cái bóng, nhanh đến mức Sơ Vũ không kịp nhìn. Sơ Vũ chưa định thần, Lục Tử Mặc đã đứng nép mình bên góc giá sách.
Gần như cùng lúc đó, cửa vòm nối phòng khách và phòng sinh hoạt xuất hiện hai người đàn ông. Chúng mặc đồ đen hòa lẫn vào bóng tối. Sau khi vào phòng, chúng lập tức chia ra hai bên trái và phải, nấp sau bàn gỗ chân cao bên cạnh sofa. Trên tay chúng là khẩu súng bắn tỉa có tia laser. Họng súng đen ngòm thò ra từ hai bên Sơ Vũ, thỉnh thoảng ánh chớp phản chiếu vào tạo thành cảnh tượng rùng mình.
Sơ Vũ gần như ngưng thở. Cô lấy tay che miệng, cố gắng thu nhỏ người. Có cảm giác chúng ở rất gần cô. Sơ Vũ chống một tay xuống nền đá, cảm giác lạnh lẽo từ nền đá truyền qua bàn tay Sơ Vũ vào thẳng tim cô.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Gió thổi hạt mưa vào phòng làm ướt mặt Sơ Vũ. Khi hai người đàn ông xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Sơ Vũ là nhìn Lục Tử Mặc bên giá sách. Ở vị trí đó, anh đứng ngay trước mặt chúng, như một tâm điểm tốt nhất. Tuy nhiên khi Sơ Vũ đưa mắt về phía giá sách, Lục Tử Mặc đã mất dạng.
Mồ hôi lạnh hòa trộn nước mưa từ trán Sơ Vũ chảy xuống. Xét từ góc độ tầm nhìn, hai khẩu súng giống như hai con mắt, khu vực đan chéo là điểm mù thị giác, Sơ Vũ tạm thời ngồi ở vị trí an toàn. Nhưng sự an toàn này có thể kéo dài bao lâu? Chỉ cần chúng xác định trong phòng không có người, đứng dậy kiểm tr.a một lượt. Đến lúc đó, cô sẽ ch.ết chắc.
Bất ngờ phía trước có một vật thể bay đến. Hai người người đàn ông lập tức nổ súng theo phản xạ. Hai phát đạn như hoa lửa trong đêm đen, đồng thời để lộ vị trí của chúng. Bên trái Sơ Vũ có tiếng cạch dưới đất, cùng lúc một vật thể nặng lãnh lẽo rơi trúng chân Sơ Vũ. Sơ Vũ cúi đầu nhìn, đó là một khẩu súng. Không kịp suy nghĩ, Sơ Vũ giơ súng nhằm về một tên sát thủ, hắn cũng giơ súng nhắm thẳng vào Lục Tử Mặc đang ở góc sofa. Tuy nhiên, Sơ Vũ đã nổ súng vào bộ ngực hắn trước khi hắn bấm cò vài giây.
Nòng súng lắp ống giảm thanh, tiếng súng nổ y như tiếng mở nút chai champagne. Tên sát thủ cúi đầu nhìn, dường như không tin vào mắt mình và đổ vật ra ghế sofa. Sơ Vũ lùi lại mấy bước, ngây người một lúc rồi quay đầu. Một cảnh tượng kinh hoàng đập thẳng vào mắt cô.
Ở đằng sau Sơ Vũ, Lục Tử Mặc toàn thân nhuộm màu máu đỏ tươi. Một thi thể bị đứt đầu vẫn còn co giật trước mặt anh, mùi máu tanh nồng nặc bao trùm không khí. Lục Tử Mặc vẫn giữ nguyên tư thế siết cổ đối phương. Trên nền máu đỏ là ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của Lục Tử Mặc.
Hình ảnh Lục Tử Mặc lúc này khiến trong lòng Sơ Vũ dội lên một nỗi sợ hãi chưa từng có. Từ người anh toát ra cảm giác hoàn toàn xa lạ, lạnh lẽo u ám. Lý trí lại một lần nữa nhắc nhở cô, giữa cô và anh có một hố sâu cực lớn, dù cô có cố gắng đến mức nào, cô cũng không thể nào mở cánh cửa nội tâm của người đàn ông đó.
Ý nghĩ đó chỉ lóe lên trong đầu óc Sơ Vũ một giây. Lục Tử Mặc đã lập tức đứng dậy, kéo tay Sơ Vũ chạy thục mạng ra ngoài cửa. Bên trong có tiếng súng nổ vọng theo.
Lục Tử Mặc và Sơ Vũ trốn ở vườn hoa rậm rạp phía sau. Hai tên sát thủ từ tầng hai lao xuống đuổi theo, đạn trúng vào bồn hoa bằng đá dày. Lục Tử Mặc lo Sơ Vũ bị thương, lấy thân mình yểm hộ cô. Nước mưa đã gột sạch máu trên người anh. Lục Tử Mặc cúi xuống nhìn Sơ Vũ: “Em có thể chạy nổi không?”.
Nếu không có cô, chắc Lục Tử Mặc sẽ không bị bó chân bó tay như bây giờ. Sơ Vũ gật đầu. Lục Tử Mặc cúi xuống hôn lên trán cô: “Từ bồn hoa chạy sang bên trái là nhà để xe. Bên trái nhà xe có một cổng ra vào nhỏ. Tôi sẽ chạy về bên phải còn em chạy về trái. Em nhớ đừng quay đầu lại, ra ngoài rồi thì đợi tôi”.
Lục Tử Mặc nói xong liền đứng dậy, Sơ Vũ nắm chặt mép áo anh. Lục Tử Mặc hơi sững người, anh kéo mạnh cô vào lòng hôn lên môi cô rồi đẩy cô ra. Anh biến mất sau lùm cây cảnh trong chốc lát.
Lần đầu tiên Sơ Vũ không nghe theo lời Lục Tử Mặc. Cô nắm chặt khẩu súng anh ném cho cô khi nãy. Việc Lục Tử Mặc di chuyển tạo ra tiếng động thu hút sự chú ý của hai tên sát thủ còn lại. Từ bên này, Sơ Vũ có thể nhìn thấy một người đàn ông trên hành lang.
Sơ Vũ giơ tay nhằm thẳng. Tuy nhiên, tay cô run đến mức không khống chế nổi. Làn mưa trắng xóa khiến tầm nhìn của cô trở nên mờ mịt. Sơ Vũ cố gắng trấn tĩnh, xoa nước mưa trên mặt. Nhưng khi cô chưa kịp nổ súng, một hình bóng ch.ết chóc lặng lẽ tiến lại gần tên sát thủ.
Lần này, Sơ Vũ có cơ hội chứng kiến rõ ràng. Lục Tử Mặc giơ hai tay, một thứ vô hình gì đó tung ra từ đằng sau tên sát thủ, bay qua đầu và khi Lục Tử Mặc siết chặt, cổ hắn bị cứa đứt. Máu tươi phun ra như suối trên mặt đất. Vài chục giây sau, Lục Tử Mặc lại lặng lẽ lấy mạng tên sát thủ còn lại bằng thủ đoạn tương tự.
Lục Tử Mặc quay người mất hút trong bóng tối, anh giống như người con được sinh ra từ bóng tối có thể hợp nhất với bóng đêm bất cứ lúc nào.
Sơ Vũ định bước đi, nhưng cô không còn một chút sức lực nào, ngồi bệt xuống đất trong khi tay vẫn cầm chặt khẩu súng. Tim cô đập thình thịch, Sơ Vũ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng giết người như ban nãy. Cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng vẫn để lại tàn dư trong đầu cô. Chỉ cần nhắm mắt, Sơ Vũ có thể mường tượng ra hình ảnh thi thể đầu lìa khỏi cổ.
Thắt lưng Sơ Vũ bị kéo mạnh lên, Sơ Vũ theo phản xạ giơ súng, một bàn tay giữ chặt khẩu súng của Sơ Vũ. Lục Tử Mặc không biết đến từ khi nào, anh ôm ghì lấy cô. Sơ Vũ nhìn đăm đăm người đàn ông trước mặt. Nỗi sợ hãi dường như không tan biến mà còn đậm đặc hơn. Ánh mắt của Sơ Vũ rơi vào đáy mắt Lục Tử Mặc, khiến anh cứng người trong giây lát.
Lục Tử Mặc kéo mạnh Sơ Vũ đứng dậy, lôi Sơ Vũ đi lảo đảo ra cửa. Anh đạp mạnh cửa, bên ngoài là một ngõ nhỏ, đầu ngõ đậu một chiếc xe Jeep.
Lục Tử Mặc đẩy Sơ Vũ lên xe rồi lôi hai thùng xăng từ cốp sau. Anh xách hai thùng xăng trở lại ngôi nhà. Một lúc sau, Lục Tử Mặc đi ra, nhảy lên xe rồi nhấn ga rời khỏi nơi ngôi nhà ch.ết chóc.
Sơ Vũ không biết Lục Tử Mặc quay lại làm gì. Nhưng chỉ một lúc sau, cô nhìn thấy khói bốc lên từ phía ngôi nhà. Lục Tử Mặc thiêu đốt xác ch.ết, không để lại một manh mối nào cho bất cứ ai. Sơ Vũ hoàn toàn kiệt sức ngồi tựa vào cửa xe. Lục Tử Mặc tập trung tinh thần lái xe, không ngó đến cô một lần.
Trong đêm mưa bão như thế này họ dường như không có nơi nào để đi, con đường bị đêm đen nuốt mất. Ở trong xe đóng cửa kín mít dần dần bốc mùi tanh của máu. Sơ Vũ ngẩng đầu, ban đầu cô còn tưởng máu dính trên người Lục Tử Mặc là máu của mấy tên sát thủ. Nhưng Sơ Vũ nhanh chóng phát hiện có chuyện bất ổn. Vạt áo trước ngực Lục Tử Mặc hoàn toàn nhiễm đỏ, không nhận ra màu sắc trước đây. Sơ Vũ giật mình, thò tay sờ lên ngực anh, bàn tay cô nhuốm máu.
“Lục Tử Mặc!”