Chương 62: Em không có hứng thú cũng không sao, chỉ cần anh có hứng thú là được
"Chán ghét, già rồi mà còn không đứng đắn!" Đẩy tay của Đàm Dật Trạch ra, Cố Niệm Hề quở trách
"Ở trên xe không đứng đắn? Kia về nhà sẽ trừng phạt em!" Ánh mắt hắn kẽ nhíu lại, lập tức khởi động xe
Chẳng qua, lúc hắn đang chuẩn bị đi, liền nhìn thấy ở trên gương chiếu hậu có một bóng dáng quen thuộc
Trong nháy mắt, hắn chợt lóe lên tia kinh ngạc
Sau một lát hắn lại nhìn về phía Cố Niệm Hề, nhìn thấy cô cứ thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Hề Hề, em có chuyện gì muốn nói với anh không?" Hắn liếc nhìn cô một cái, mở miệng hỏi
"Ân, không có" Những điều nên nói, cô không phải là đã nói qua sao? Hơn nữa hắn đã muốn khi trở về trừng phạt cô. Đại khái cô hiểu là lát nữa về, sẽ không tránh được cảnh lão lưu manh này hung hăng giằng co trên giường
Hiện tại Cố Niệm Hề cũng không phải không biết, não lưu manh này dường như vô cùng thích làm chuyện đó trên giường
Mà đánh không lại hắn, nói cũng không lại hắn, đành phải bất đắc dĩ theo ý hắn. Hiện tại hắn còn muốn cô nói cái gì nữa
"..." Hắn không nói tiếp, chỉ tiếp tục lái xe
Dọc đường đi, Đàm Dật Trạch không thèm nhắc lời nào
Cố Niệm Hề cảm thấy được, người đàn ông này dường như có tâm sự gì
Mãi cho đến khi ăn cơm xong, con ngươi của hắn vẫn đen lại
"Lão công, em làm sao vậy?"
Lau khô tay mình, Cố Niệm Hề đi đến ghế sa lon ngồi bên cạnh hắn, trừng mắt nhìn chằm chằm Đàm Dật Trạch
"Làm sao vậy?" Đã thấy bộ dạng của cô lúc tức giận, Đàm Dật Trạch cưng chiều vuốt vuốt tóc cô
"Em cảm thấy được, anh có điều muốn nói với em!" Cô như trước trừng mắt chăm chú nhìn hắn
"Em cũng biết?" Hắn thế nhưng bị vật nhỏ nhìn ra được
"Cảm giác giống như là vậy!" Cô gật gật đầu ý bảo
"Tốt lắm, em nói cho anh biết hôm nay em không có chuyện gì muốn nói cho anh sao?" Hắn đưa tay khoác lên eo của cô, đem cô đặt lên đùi của mình ngồi
Mười mấy tuổi đã một mình rời khỏi Đàm gia, thói quen của hắn chính là không muốn ai động chạm vào thân thể của mình. Nhưng khi Cố Niệm Hề xuất hiện, làm cho hắn yêu thích cảm giác động chạm, thậm chí là vô cùng thích ôm cô gáo nhỏ này trong lòng ngực. Bởi vì động tác này, làm cho hắn cảm giác được hai người ở rất gần nhau...
"Không có, tại sao hôm nay luôn hỏi em vấn đề này!" Cô nghiêng đầu nhìn hắn, có chút khó hiểu
"Anh đổi cách hỏi... Hôm nay... có ai đến tìm em không!" Đàm Dật Trạch trực tiếp hỏi cô. Hắn không tin Thư Lạc Tâm kia hôm nay lại rảnh rỗi, muốn đến công ty của Cố Niệm Hề tìm cô nói chuyện phiếm
"Anh... có phải là biết rồi hay không?"
"..." Hắn không lên tiếng, nhưng con ngươi đen lại lóe lên tia sáng. Dễ dàng làm cho Cố Niệm Hề bị bại trận
"Được rồi, em nói với anh. Hôm nay dì Thư đến tìm em!" Cô nghiêng đầu, ở giữa hai chân mày xuất hiện một nếp gấp
"Bà ta tìm em làm cái gì?" Hắn nhìn chằm chằm cô, mỗi một biểu tình của cô đều không bỏ qua
Thật ra, hắn cũng đã sớm đoán ra Thư Lạc Tâm muốn làm cái gì. Cũng càng biết, Thư Lạc Tâm kia không có khả năng gây ra cho Cố Niệm Hề thương tổn quá lớn
Nhưng hắn, vẫn luôn lo lắng, bởi vì cô mà lo lắng
"Anh nghe xong, không được tức giận! Dì Thư nói em không xứng với anh, muốn em rời khỏi Đàm gia, buông tha cho anh!" Nói xong, Cố Niệm Hề nghĩ đến tấm chi phiếu kia liền bổ sung nói: "Đúng rồi, bà ta còn cho em hai mươi vạn chi phiếu, nói em cầm theo chi phiếu rời đi"
Cố Niệm Hề nói ra lời này, Đàm Dật Trạch cũng không có mấy bất ngờ. Ở trong ấn tượng của hắn, Thư Lạc Tâm chính là kiểu người này
Đàm Dật Nam năm mười mấy tuổi trêu hoa ghẹo nguyệt. Thời điểm đó, Thư Lạc Tâm cũng giống như vậy đuổi mấy cô gái kia rời đi
Đã biết rõ hành vi như vậy của Thư Lạc Tâm, nhưng khi nghe được Cố Niệm Hề chính miệng nói cho hắn, Đàm Dật Trạch vẫn nhịn không được mà tức giận
Bởi vì Cố Niệm Hề oan ức, mà tức giận
"Vậy em nói, anh có đáng giá hai mươi vạn hay không?" Trong đôi mắt đen của hắn đã đem tức giận giấu đi. Sau một lát nhàn nhạt mà hỏi Cố Niệm Hề một câu như vậy
Nhìn một cách đơn thuần, trong đôi mắt của hắn không chứa tính toán gì cả. Nhưng đừng quên giây phút này Cố Niệm Hề đã bị Đàm Dật Trạch ôm vào lòng ngực. Lời nói của hắn vừa nói xong, cánh tay khoác trên eo của Cố Niệm Hề càng ngày càng siết chặt.
Ánh mắt của Cố Niệm Hề lúc này chợt lóe lên tia tinh ranh
"Không đáng giá!" Giọng điệu của cô giống như là trêu tức
"Anh không đáng giá?!" Hắn chỉ là muốn thử cô một chút, không ngờ cô gái nhỏ này lại cho hắn đáp án như vậy. Lúc này, con mắt của hắn híp lại, không ngừng hướng tới thân thể của Cố Niệm Hề
"Vật nhỏ, em dám nói anh không xứng đáng với hai mươi vạn chi phiếu! Xem ra, anh trong khoảng thời gian này biểu hiện không tốt?" Không thể không thừa nhận, bộ dạng híp mắt này của Đàm Dật Trạch thật sự rất dọa người
Nhìn ánh mắt của hắn, Cố Niệm Hề không tự giác được mà nuốt một ngụm nước miếng
"Lão công.." Cô đang muốn cùng người đàn ông này nói gì đó, thân thể đã bị bay lên không
Đàm Dật Trạch làm ra vẻ tức giận, một tay ôm cô hướng về phía phòng ngủ
"Lão công, đừng như vậy được không, anh như thế thật sự rất dọa người!" Cố Niệm Hề đang cố né tránh nép sát vào góc giường
"Hề Hề, anh sẽ không đánh em!" Không thể không thừa nhận, giọng nói của hắn thật sự rất ôn nhu
Nhưng âm thanh ôn nhu này, Cố Niệm Hề lại có cảm giác muốn rơi lệ
Hắn không đánh cô, nhưng hắn kế tiếp đừng đừng dùng hành động điên cuồng tr.a tấn cô có được không!
"Lão công, anh vừa rồi nghe lầm! Em nói là không chỉ!" Cuối cùng, cô vẫn là hạ vũ khí đầu hàng. Người đàn ông này, thật sự không thể trêu vào!
"Thật sự?" Giọng điệu của hắn không mặn không nhạt, nghe không ra được là hắn đang mất hứng hay cao hứng!
Nhưng cuối cùng hành động của hắn cũng dừng lại, Cố Niệm Hề mau chóng lấy lòng chui vào bên cạnh hắn cọ cọ: "Thật sự, thật sự! Nếu không em đã sớm nhận hai mươi vạn kia rời đi rồi. Còn có thể để cho anh đón về nhà sao?"
Thấy sắc mặt của Đàm Dật Trạch dịu đi, Cố Niệm Hề lại tiếp tục nói, hy vọng hắn có thể sa vào lưới: "Bà ta lấy hai mươi vạn cho em, em liền nói bà ấy có thể tùy tiện lấy ra được hai mươi vạn, chứng minh gia sản của Đàm gia so với hai mươi vạn kia còn nhiều hơn, sau đó em thấy bà ta không có phản bác liền nói thêm. Nếu đã như vậy em ở lại bên cạnh anh, không phải là tốt hơn so với hai mươi vạn kia sao?"
Chẳng qua khi kể ra toàn bộ sự tích quang vinh của mình, Cố Niệm Hề phát hiện người đàn ông ngồi bên cạnh, sắc mặt vẫn không chút thay đổi
"Lão công, có phải là em làm sai cái gì rồi hay không? Nhưng quan trọng là em vẫn không nhận hai mươi vạn của dì Thư!" Thấy gương mặt lạnh lùng của hắn, Cố Niệm Hề cảm thấy chóp mũi chua xót
Loại cảm giác giống như mình bị chán ghét lại xuất hiện
Chỉ cần Đàm Dật Trạch lạnh lùng như vậy, trong lòng của cô sẽ có cảm giác không an toàn
Thật ra, lúc bọn họ kết hôn người đàn ông này cũng không nhiều lần làm ra dáng vẻ như vậy với cô.
Nhưng hôm nay, hắn chỉ thoáng lạnh lùng, Cố Niệm Hề liền chịu không được
Cố Niệm Hề còn chưa lý giải được mình tại sao lại khổ sở khi Đàm Dật Trạch như vậy, người đàn ông ngồi bên cạnh đã đem cô ôm vào lồng ngực của hắn, cười lớn nói với cô: "Ha ha... Cô gái ngốc, em không làm sai cái gì! Ngược lại, anh còn cảm thấy em làm như vậy rất tốt!"
Lúc đầu, Đàm Dật Trạch còn lo lắng, Thư Lạc Tâm đi tìm Cố Niệm Hề, sẽ gây cho cô chịu oan ức
Nhưng khi nghe cô nói như vậy, Đàm Dật Trạch cũng bớt lo lắng
Bởi vì Thư Lạc Tâm không những không đạt được mục đích, còn bị cô hung hăng đả kích một phen. Dám chắc Thư Lạc Tâm lần sau cũng sẽ không tùy tiện đến tìm Cố Niệm Hề gây khó dễ
"Thật sự anh cảm thấy em làm như vậy là tốt sao? Em còn tưởng rằng..." Còn tưởng rằng hắn nghĩ cô làm như vậy là có chút quá đáng. Còn tưởng rằng, hắn sẽ giúp Thư Lạc Tâm quở trách cô
"Vật nhỏ, hai chúng ta là vợ chồng, là vợ chồng thì phải nhất trí đối ngoại!" Hắn cười xoa xoa eo nhỏ của cô, bàn tay của hắn rất lớn, các cơ bắp cũng rất rắn chắc, gương mặt góc cạnh rõ ràng, bởi vì ánh mắt lúc này có tia ôn nhu, nên nụ cười của hắn càng thêm chân thật cưng chiều
"Nhưng mà... Về sau có điều em phải nhớ kỹ!" Cô ở trong lòng ngực hắn, hưởng thụ cảm giác thoải mái, nhưng sau đó cô liền cảm thấy lo lắng, im lặng nghe lời nói tiếp theo của hắn
Thật ra, Cố Niệm Hề đoán, Đàm Dật Trạch đại khái sẽ nói với cô không được đối xử với bậc trưởng bối như vậy, hoặc là những thứ liên quan khác
Điều Cố Niệm Hề không nghĩ tới, Đàm Dật Trạch lại nói câu như thế này với cô: "Lần sau dì Thư đưa tiền cho em, em cứ lấy"
"Tại sao?" Cô có chút khó hiểu, vội vàng giãy giụa ra khỏi cái ôm ấm áp của hắn
Chẳng lẽ, hắn thật sự muốn cô rời đi?
"Coi như bà ta cho em tiền tiêu vặt, tuy rằng mỗi tháng anh đều có thể cho em tiền tiêu vặt, nhưng mà tiền lương của anh không cao, cho nên không mua cho em được đồ tốt. Nếu như dì Thư đã khẳng khái cho em, vậy em cũng không cần phải khách khí mà nhận lấy, có phải hay không?"
Hắn làm ra vẻ mặt vô cùng suy nghĩ, trên môi lại khẽ nở nụ cười
Một khắc kia, Cố Niệm Hề cũng không tự giác được mà cười theo hắn
Người đàn ông này có phải đang ở đây "khóc than" hay không?
Tại sao cô cảm thấy được, trong bụng hắn vô cùng xấu xa?
Bởi vì sau khi cô cùng Đàm Dật Trach kết hôn, hắn liền đưa chi phiếu, nói bên trong có tám mươi vạn, Đó là lúc trước mẹ để lại cho hắn. Còn nữa, lúc lần đầu tiên đi đến Đàm gia, ông nội Đàm cũng đưa cho cô một lì xì đỏ, nói bên trong tiền cũng không nhiều lắm, chỉ là lễ gặp mặt. Lúc ấy Cố Niệm Hề cũng không biết bên trong có bao nhiêu, khi trở về nhà mở ra mới biết, bên trong có mười vạn. Lúc đầu, Cố Niệm Hề muốn đi trả lại cho ông nội Đàm, nhưng bị Đàm Dật Trạch ngăn cản, Nói tiền này là ông nội muốn cho bọn họ sinh sống
Hiện tại tính toán lại, bọn họ cũng không phải là thực nghèo. Nếu không tiêu tiền như nước, số tiền này cũng đủ để cô và Đàm Dật Trạch thoải mái chi tiêu trong vài năm
Nhưng mà, Đàm Dật Trạch lại nói cô nhận tiền của Thư Lạc Tâm
Nói như vậy, là có đủ gượng ép
"Lão công, anh thật hư!" Cô cười hướng người đàn ông trước mặt
Thật sự rất khó tưởng tượng, Cố Niệm Hề muốn nhìn biểu hiện của Thư Lạc Tâm khi cô nhận tiền của bà ta, mà coi đó như là tiền tiêu vặt
Mà nói đến Đàm Dật Trạch, thật không biết trong đầu hắn đều chứa những suy nghĩ xấu xa hay không, đến cả chủ ý như vậy cũng nghĩ ra
"Như vậy đã nói là hư, anh còn có thứ tệ hơn muốn thử hay không?"
Trong ánh sáng mờ ảo, Đàm Dật Trạch khẽ khiêu khích nhìn cô
Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, lại làm cho gương mặt của Cố Niệm Hề khô nóng
Nguyên nhân chính là, hai tay to lớn của Đàm Dật Trạch đã sớm tiến vào trong quần áo của cô
"Không cần, em không có hứng thú muốn xem!" Chuyện này thật ra cũng coi như là một sự hưởng thụ, nếu như không phải Đàm Dật Trạch xấu xa kia mỗi lần đều bắt cô mở mắt, nói ra những lời hắn muốn
Cho nên, khi nhìn thấy ánh mắt rực lửa kia của Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề đã có suy nghĩ muốn chạy trốn
Chỉ tiếc, tay chân của cô không tốt
Rất nhanh đã bị người đàn ông này túm ở trên giường
"Em không có hứng thú cũng không sao, chỉ cần anh có hứng thú là được" Đây chính là chủ nghĩa bá quyền điển hình
Cố Niệm Hề liếc nhìn hắn một cái, liền bị hắn hôn đến không biết trời đất trăng sao
Cuối cùng, hắn đưa tay kéo chăn chùm lên thân thể của hai người. Đem màn trình diễn nóng bỏng, nghiêm kín giấu đi, không cho bất cứ kẻ nào rình đến
Chương 62.2: Vì thân phận thiên kim
Cuối tuần Đàm Dật Trạch vẫn phải đi làm. Cố Niệm Hề nhìn trời quang mây tạnh, liền biến mình thành cái bánh trưng đi ra khỏi nhà
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, nên ở ngã tư đường có rất nhiều người. Cố Niệm Hề một mình đi dạo phố
Càng ngày càng quen với thành phố này, phát hiện thì ra thành phố này cũng rất đẹp
Cố Niệm Hề đi đến một chỗ náo nhiệt ở ngã tư đường. Nơi đây có rất nhiều đồ ăn vặt
Nhìn những món đồ ăn vặt muôn màu, tâm tình của Cố Niệm Hề cũng vô cùng tốt
Trước kia nếu như trường học được nghỉ, cô sẽ cầm theo tiền tiết kiệm của mình, cùng Tô Du Du đi xuống góc phố ăn vặt
Có đôi khi, sẽ mang về cho Hoắc Tư Vũ. Ba người cùng ăn rất vui vẻ
Chỉ tiếc, hiện tại đã thay đổi
Thành phố xa lạ, quang cảnh xa lạ, ngay cả con người cũng xa lạ
Nghĩ vậy, hốc mắt Cố Niệm Hề bỗng chốc ửng đỏ
"Ông chủ, hạt sẻ này bán sao?" Cách đó không xa, có giọng nói của khách hàng
Chẳng qua, giọng nói này so với những giọng nói khác rất đặc biệt, nó hấp dẫn Cố Niệm Hề bước tới bên cạnh quán bán hạt dẻ
Bởi vì giọng nói này, vô cùng quen thuộc...
"Ông chủ, sao bán đắt vậy? Mau cho thêm hai cái nữa" Cách đó không xa, một cô gái mặc áo lông màu hồng nhạt, đang cùng người bán hàng rong kêu la
Cố Niệm Hề, từ trước đến nay chỉ quen biết một người giống như vậy
Chính là Tô Du Du
Xem dáng người cùng cách ăn mặc của cô gái kia, cũng thật sự giống Tô Du Du
Chính là cô ấy sao?
Theo suy nghĩ của mình, Cố Niệm Hề nhịn không được liền tiến sát vào
"Cô gái, tôi cũng là phải làm ăn có lãi. Quên đi, nhìn cô lớn lên xinh đẹp như vậy, liền cho cô thêm hai cái, nhiều hơn nữa sẽ không được!" Người bán hàng rong bị cô gái nói không thể làm khác được
"Hắc hắc, ông chủ ông thật sự là người tốt. Hôm nay chắc chắn sẽ có nhiều người đến mua hàng!" Cô gái vui vẻ cầm lấy túi hạt dẻ, không quên nói ra lời chúc phúc của mình
Cố Niệm Hề nhớ rõ, Tô Du Du thích nhất là cò kè mặc cả với người bán hàng rong
Không phải bởi vì là không có tiền, mà là cô thích cái cảm giác cùng nói chuyện phiếm đấu võ mồm với chủ quán
"Ha ha, cô gái thật là khéo ăn nói!" Mỗi lần bị Tô Du Du nói như vậy, người bán hàng cũng chỉ dùng câu nói này để chấm dứt cuộc nói chuyện
Tình huống này, cũng giống như là mấy năm về trước
Cố Niệm Hề bước chân tiến về phía cô gái kia càng ngày càng nhanh
"Hạt dẻ nóng hổi như vậy, nếu Niệm Hề có ở đây thì tốt quá!" Cách không xa, Tô Du Du vừa cầm túi hạt dẻ vừa thở dài
Lúc này, Cố Niệm Hề có thể chắc chắn, người kia chính là Tô Du Du
"Du Du?"
"Niệm Hề?" Nghe được giọng nói quen thuộc, Tô Du Du ngẩng đầu lên. Trợn mắt nhìn Cố Niệm Hề trước mặt
Hai người trực tiếp dang rộng hai tay, chạy nhanh tới trước mặt đối phương
"Niệm Hề, cậu thật sự là rất xấu nha! Mình chỉ mới vừa mua hạt dẻ cậu yêu thích nhất, sợ bị cậu ăn sạch, nhắc tới vài cái, cậu liền xuất hiện..." Lời nói nghe như là oán giận, nhưng lại làm cho khóe miệng của Cố Niệm Hề nở nụ cười. Bởi vì cô nghe được lời nói sau của Tô Du Du: "Thật muốn dọa ch.ết chị đây sao?"
Thật ra, bọn họ cùng tuổi
Chỉ là Tô Du Du sinh đầu năm còn Cố Niệm Hề lại là sinh cuối năm. Cho đến bây giờ Tô Du Du vẫn xưng chị với Cố Niệm Hề
"Du Du, mình đã nhìn thấy hạt dẻ của cậu. Mau thành thật giao ra đây cho mình!" Rõ ràng là xúc động đến phát khóc, nhưng vẫn là kiêu ngạo nói lớn
"Nha đầu ch.ết tiệt kia, mỗi lần mua hạt dẻ đều không thiếu phần của cậu!" Tuy rằng tỏ vẻ tức giận, nhưng Tô Du Du vẫn vui vẻ đưa hạt dẻ cho Cố Niệm Hề ăn
"Được rồi, hôm nay chị đây vui vẻ, cho cậu ăn miễn phí!" Miệng thì nói ra những lời khinh thường, nhưng trong thâm tâm lại toát ra vẻ rất thân tình
Bởi vì Tô Du Du cũng là con một trong nhà, nên cô coi Cố Niệm Hề như là em gái của mình
Mỗi lần có đồ ngon, đều không quên đưa cho Cố Niệm Hề
Cô còn nhớ rõ, lúc trước cô chuyển công tác, Cố Niệm Hề khóc đến sống đi ch.ết lại, nói là không muốn cùng cô tách ra. Nếu không phải vậy, Tô Du Du cũng không phải thừa dịp nửa đêm, lúc Cố Niệm Hề ngủ, thu dọn hành lý rời đi
Nhưng trước khi đi, cô đã nói với Cố Niệm Hề một năm sau sẽ trở về thành phố D công tác
Thật không ngờ, chưa tới một năm, cô lại gặp được Cố Niệm Hề ở nơi này
"Du Du, cậu cũng bớt mạnh miệng đi, thật ra cậu là nghĩ đến mình mới mua hạt dẻ đúng không!" Cố Niệm Hề đưa tay đón lấy hạt dẻ của Tô Du Du, một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì cả
"Nha đầu, cậu có thể đừng vừa đi trên đường lớn vừa ăn có được không, này thật sự rất dọa người. Bên kia có quán cà phê, chúng ta đến đó ngồi một chút đi!" Thật ra Tô Du Du biết Cố Niệm Hề sợ nhất là lạnh
"Được, nhưng mà Du Du cậu phải trả tiền!"
"Đã biết, quỷ keo kiệt"
____
"Niệm Hề, cậu nói thật cho mình biết, lần trước cậu không phải nói cho mình biết là phải chạy về phía hạnh phúc sao. Tại sao lại ở nơi này? Có phải là bị người đó quăng rồi không, cho nên chuẩn bị tìm đến người chị này nương nhở? Nói thật rõ ràng cho mình, bằng không mình sẽ không tha cho cậu!"
Người đi qua đi lại ở quán cà phê, Tô Du Du cũng không để ý, chỉ giống như một người đàn ông vén vén tay áo nói chuyện với Cố Niệm Hề
"Du Du, cậu bình tĩnh một chút. Cậu xem xem, ở đây nhiều người như vậy, bọn họ đang nhìn cậu!"
"Ít đổi đề tài đi! Mau nói thật bằng không mình lột da của cậu!"
"Thật ra cũng không khác là mấy, mình bị đá!" Nói xong ánh mắt của Cố Niệm Hề có chút đen lại, thật ra cho đến bây giờ, Cố Niệm Hề cũng không biết nói như thế nào về chuyện của mình trong thời gian qua
Lúc trước đến thành phố này gặp Đàm Dật Nam, liền nhìn thấy hắn cùng Hoắc Tư Vũ ở trên giường dây dưa. Cô đã lựa cho chia tay với hắn, sau đó vô mục đích ở tại thành phố xa lạ này
Lúc đó, cô không phải không biết Tô Du Du ở tại thành phố này, cũng không phải không nghĩ đến đi đến tìm Tô Du Du. Chỉ là lúc đó cô nghĩ phải sống ch.ết giữ lại hình tượng, nên mới không đi tìm Tô Du Du. Cô sợ Tô Du Du lo lắng, càng sợ Tô Du Du nóng giận mà đi đến tìm Đàm Dật Nam liều mạng
Tô Du Du rất thương yêu cô, tuy rằng cứ mỗi một lần gặp mặt đều dùng ngôn ngữ ác độc nói chuyện với cô. Nhưng cô biết, trên thế giới này, ngoại trừ ba và mẹ, không có người nào giống như Tô Du Du coi cô là người thân
Vì thế, ở cái thành phố xa lạ này, Cố Niệm Hề nguyện giữ lại đau đớn cho riêng mình, không muốn để cho Tô Du Du biết
"Cái gì? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cậu nói rõ ràng chi mình biết. Không phải đêm đó cậu nói sẽ đến thành phố này sao? Sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Tại sao không liên lạc với mình? Còn có, cậu đang trải qua mùa đông này như thế nào? Bác Cố có biết chuyện này không?"
Tô Du Du luôn miệng đưa ra những câu hỏi dồn dập cho Cố Niệm Hề
Cô đang thở dốc cho thấy được mình rất tức giận. Nhưng trong đôi mắt lại ánh lên tia bi thương
"Du Du, mình đã kết hôn!" Đối với những câu hỏi của Tô Du Du, Cố Niệm Hề chỉ trả lời lại một câu
Chỉ đơn giản sáu từ, nhưng lại làm cho ly cà phê ở trên tay Tô Du Du rớt xuống "Đông" một tiếng
"Cố Niệm Hề, cậu có thể đừng liên tiếp nói ra những lời kích thích như vậy được không! Cậu đem mọi chuyện kể hết cho mình. Về sau mình sẽ miễn phí cung cấp hạt dẻ cho cậu!"
"Du Du tỷ đừng nóng đừng nóng. Trước uống chút nước, chậm rãi nghe mình nói!" Nói xong, Có Niệm Hề vội vàng đưa cốc nước trái cây đến trước mặt Tô Du Du
Bình thường Cố Niệm Hề sẽ gọi Tô Du Du là Du Du, nhưng thời điểm gọi là Du Du tỷ tức là cô đang chột dạ, hoặc là muốn ăn hạt dẻ
Tức giận trừng mắt liếc Cố Niệm Hề một cái, đưa tay nhận lấy nước trái cây từ Cố Niệm Hề, uống một hơi, sau đó mắt lạnh nói: "Tiếp tục nói, hôm nay nếu không nói rõ ràng cho mình, cẩn thận mình bẻ xương của cậu!"
Cố Niệm Hề vẻ mặt đáng thương nói: "Mình nói, mình nói không được sao! Mình thật sự đã kết hôn, thật sự cũng không biết giải thích với cậu như thế nào!" Trong thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện. Nếu như cô có lối hành văn tốt, không chừng có thể trở thành nhà văn viết tiểu thuyết trên internet
"Cậu không phải vừa nói, cậu bị con cẩu kia quăng sao. Tại sao lại kết hôn!" Tô Du Du nhắc đến ánh mắt lại lóe lên tia tức giận. Từ "người đàn ông" biến thành "Con cẩu kia"
"Không phải kết hôn với anh ta, mà là cùng anh cùng cha khác mẹ với hắn!" Sự thật, có đôi khi chính mình cũng không thể ngờ tới!
"Cái gì? Con cẩu kia quăng cậu không nói, còn đem cậu bán đi sao? Chuyện như vậy hắn cũng làm được. Đi, mang chị đây đến tìm hắn, có mình cậu không cần sợ, mình sẽ cho cậu một cái công đạo. Đem hắn thiến, rồi đem JJ của hắn cầm cho cẩu ăn. Sau đó tìm vài người đàn ông hung hãn khỏe mạnh, cường bạo hoa cúc của anh ta" Tô Du Du vô cùng tức giận, mồm miệng lanh lợi, đem Đàm Dật Nam từ đầu đến đến đuôi mắng một lần vẫn chưa hả dạ. Lúc này hỏa bốc lên đến tận đầu, hung hăng xắn tay áo, kéo Cố Niệm Hề đi như muốn hành hung ai đó
"Du Du bình tĩnh, bình tĩnh! Bình tĩnh là bản lĩnh lớn nhất của cậu, cậu không thể quên được!" Cố Niệm Hề muốn cho một người nóng tính như Tô Du Du không tức giận là chuyện khó có thể làm
Còn nữa, lúc Tô Du Du nổi giận sẽ giống như một con rồng phun lửa. Nói ra đều có thể làm được. Nếu thật sự hiện tại đi thiến Đàm Dật Nam, còn muốn tàn bạo hoa cúc gì đó. Người đàn ông này còn có đường sống sao?
Thật ra, nếu như người đàn ông này bị Tô Du Du giày vò đến ch.ết, cô cũng không quan tâm. Nhưng vấn đề là, vì một người đàn ông chẳng ra gì như thế mà Tô Du Du phải ngồi tù, cô không thể không quan tâm được!
"Cậu chuyện lớn như vậy cũng không nói cho mình, cậu không coi mình là bạn tốt nữa sao. Thật uổng cho hai mươi mấy năm nay tin tưởng cậu như vậy..." Giống như Cố Niệm Hề nói, bình tĩnh là là bản lĩnh lớn nhất của cô. Nếu không, cô sao có thể cầm dao nhỏ mổ bụng người mấy năm nay đây?
Chỉ khi gặp chuyện của Cố Niệm Hề, cô mới mất bình tĩnh như vậy
Bởi vì lúc này, cô phát huy năng lực lớn mạnh ngoài sức tưởng tượng, đem hình tượng của mình trong lòng Cố Niệm Hề khắc sâu đến bi thảm. Cái gì mà lừa bán, cái gì mà SM, tất cả đều trình diễn trên người cô
Nghĩ đến đây, người kiên cường như Tô Du Du hốc mắt cũng đột nhiên đỏ
"Đừng mà, Du Du tỷ. Mình không khóc, là mình tự nguyện gả, không phải bị bán đi!" Tuy rằng quá trình đăng ký kết hôn kia, Đàm Dật Trạch cũng sử dụng một số thủ đoạn tức nước vỡ bờ. Nhưng toàn bộ, bọn họ cũng coi như là "Tự nguyện kết hôn"
"Cái gì, mình không tin! Câu chưa quen cuộc sống nơi đây, sao có thể tự nguyện kết hôn? Đều do mình không quan tâm nhiều đến cậu. Lúc cậu nói chạy về phía hạnh phúc chó má gì đó, mình nên ngăn cản cậu lại. Thì sẽ không xảy ra chuyện bị thảm như thế này. Đều do mình không tốt, xin lỗi cậu..." Tô Du Du vừa khóc vừa dùng lời nói ai oán, đem trí nhớ siêu cường của mình nhớ lại những thời điểm thân thiết của cô và Cố Niệm Hề
"Du Du, mình thật sự là tự nguyện kết hôn! Hơn nữa mình bây giờ thật sự rất hạnh phúc!" Nói xong, trong đầu của Cố Niệm Hề lại thoáng hiện lên hình ảnh của một người đàn ông nào đó, khóe miệng không tự giác dâng lên...
Mà biểu hiện như vậy, cũng bị Tô Du Du nhìn thấy hết
Tô Du Du có chút tin tưởng Cố Niệm Hề
"Kia... người đàn ông đó làm nghề gì, cao bao nhiêu, lớn lên không làm thất vọng quần chúng nhân dân chứ? Có nhà không?" Rõ ràng đang khóc, Tô Du Du lúc này lại bộc lộ bản tính hung hãn. Mở miệng liền hỏi đến vấn đề lớn lên có làm thất vọng quần chúng nhân dân không
"Anh ấy rất cao, mình cũng chưa từng hỏi qua. Nhưng mà mình chỉ đứng đến vai của anh ấy"
"Rất cao, cũng không phải là tốt. Hơn nữa, mình chỉ coi trọng chất lượng, không để ý đến sức nặng"
"Diện mạo rất tốt, rất dương cương đẹp trai!"
"Sợ chỉ là bình hoa, nhìn được mà không thể dùng!"
"Có một ngôi nhà, hai phòng một bếp!"
"Nhà nhỏ như vậy, không sợ chen chúc nhau sao? Còn dám cưới lão bà! Công tác ở đâu?" Tô Du Du chanh chua châm chọc, ngữ điệu tràn đầy bất mãn
Cố Niệm hề cảm thấy được, Tô Du Du lúc này không giống chị gái của mình mà là giống mẹ chồng đang tr.a hỏi về vấn đề con rể tương lai
"Công tác, nghe nói là tham mưu trưởng của quân khu S!" Cố Niệm Hề tưởng rằng nói ra lời này, làm cho Tô Du Du phải liên tục kinh ngạc
Ai biết, cô gái kia chỉ hơi nhíu mày: "Là một quân nhân, chỉ sợ là tính tình quái gở dở hơi. Đợi cơ hội mình sẽ giúp cậu kiểm tr.a hắn!"
Xem tư thế của Tô Du Du, lúc này Cố Niệm Hề thật sự thấy cô rất giống mẹ mình
Chẳng qua không bao lâu sau, khi Đàm Dật Trạch và Tô Du Du gặp mặt, Cố Niệm Hề mới biết con nhãi này chỉ giả vờ đứng đắn mà thôi
"Nhưng mà, Niệm Hề gả cho anh trai của người đàn ông kia, ngẩng mặt cúi đầu đều dễ dàng nhìn thấy, cậu chẳng lẽ không thấy khó chịu sao?"
"Mình hiện tại cũng không còn cảm giác gì với anh ta nữa" Đoạn thời gian khó khăn nhất kia, Đàm Dật Trạch đã cùng cô vượt qua. Hiện tại đối mặt với Đàm Dật Nam cô cũng không còn cảm thấy điều gì cả. Cho dù là có, cũng chỉ là nhớ lại một chút chuyện năm xưa mà thôi
"Xem ra, cậu đã loại bỏ được bóng ma ra khỏi lòng mình! Nhưng mà, mình rất ngạc nhiên, không biết tại sao cậu lại cùng anh người đàn ông kia kết hôn trong chớp nhoáng như vậy? Chuyện kết hôn chớp nhoáng này, đến tiểu bạch thỏ chạy cũng không nhanh bằng"
"Chuyện này, cũng bởi vì Hoắc..."
Hoắc Tư Vũ!
Cố Niệm Hề vốn định nói ra chuyện của Hoắc Tư Vũ
Nhưng lúc này điện thoại của Tô Du Du đột nhiên vang lên
"Uy, chuyện gì?"
"Cái gì? Mọi người cố gắng chống đỡ, tôi lập tức đến!" Nói hai câu, Tô Du Du liền ngắt điện thoại
"Làm sao vậy, có chuyện gì?"
"Trong bệnh viện có một bệnh nhân, xuất huyết nhiều. Hôm nay là cuối tuần. Bệnh viện chỉ có vài người trực, bây giờ mình phải đi ngay!"
Nói xong, Tô Du Du đã bắt đầu cầm lấy túi xách và áo khoác của mình
Làm một bác sĩ, Tô Du Du không thể không có trách nhiệm được
"Thật xin lỗi Niệm Hề, chúng ta lâu lắm mới gặp lại, còn..."
"Làm cái gì đấy, tiền để mình trả! Cậu mau đi đi , an nguy của người bệnh quan trọng hơn!" Cố Niệm Hề hiểu rõ con người của Tô Du Du. Tuy rằng bề ngoài nha đầu kia là người có thần kinh thô, nhưng nhắc đến chuyện của bệnh nhân, cô không dám do dự qua loa
"Ân, mình đi trước. Đúng rồi hiện tại chúng ta đang ở cùng một thành phố. Số điện thoại trước kia của cậu vẫn không đổi đứng chứ? Chị đây sẽ bất ngờ kiểm tra, cậu chuẩn bị tốt đi!" Trước khi Tô Du Du đi còn không quên căn dặn một câu
"Không đổi, sẽ chờ cậu đột kích kiểm tra!"
"Coi như là cậu biết thức thời! Tốt lắm, mình đi trước!" Nói xong Tô Du Du liền nhanh chóng rời đi
Gặp được Tô Du Du, Cố Niệm Hề cảm thấy tâm trạng của mình tốt lên
Vốn định mua một số điểm tâm ngon mang về cho Đàm Dật Trạch vui mừng. Không nghĩ rằng, ở phía sau có một bóng dáng quen thuộc
Người này dường như là đã sớm chú ý đến sự tồn tại của cô, bước đi, hướng tới cô ngày một gần
"Hoắc Tư Vũ, cô đúng là không chỗ nào không có!" Nhìn thấy người phụ nữ bước đến trước mặt mình, Cố Niệm Hề cũng học bộ dạng chào hỏi ngày xưa của cô ta, lạnh lùng quét mắt một cái
Ý của cô vô cùng rõ ràng: Hoắc Tư Vũ đang theo dõi mình!
Mà Hoắc Tư Vũ cũng không che dấu nói: "Đúng vậy, sáng sớm hôm nay tôi đã ở dưới lầu chờ cô. Nhưng Niệm Hề cũng không nhận ra tôi, nên tôi đã đi theo cô! Nhìn xem cô ở thành phố xa lạ này, làm những chuyện gì?"
"Vậy cô cũng đều thấy hết, có thể trở về được rồi" Thành phố này thật sự rất xa lạ
Nhưng mà thứ xa lạ với Cố Niệm Hề nhất, chính là Hoắc Tư Vũ
Lúc chưa đến thành phố này, quan hệ của hai người rất tốt
Hiện tại, khi bước chân đến nơi đây, tất cả đều thay đổi
Mà cô, từ lâu đã không đi theo bên người của Tô Du Du và Cố Niệm Hề, cùng nhau đi dạo. cùng nhau cười đùa như bao cô gái khác
"Niệm Hề, cô... Cô đừng như vậy!" Nhìn thái độ của Cố Niệm Hề, trên tay Hoắc Tư Vũ nắm chặt túi xách LV
Nhưng túi xách hàng hiệu như vậy, cũng không cho cô cảm giác an toàn
Đối mặt với sự khinh thường của Cố Niệm Hề, cô phẫn nộ
Thật muốn hung hăng tặng cho cô ta mấy bạt tai
Nhưng bây giờ, cô không thể dễ dàng chọc giận Cố Niệm Hề
Bởi vì, cô còn có chuyện muốn nhờ Cố Niệm Hề giúp đỡ
Vì thế, khi Cố Niệm Hề cười nhạt, Hoắc Tư Vũ liền tiến lên nắm lấy hai tay của Cố Niệm Hề
"Niệm Hề, nói thế nào chúng ta cũng đến cùng một chỗ. Hơn nữa còn có tình cảm bạn tốt nhiều năm như vậy!" Cô lôi kéo tay của Cố Niệm Hề tươi cười mở miệng
Giống như, cô chưa từng làm ra bất kỳ loại chuyện tổn thương Cố Niệm Hề
Gương mặt tươi cười của Hoắc Tư Vũ như vậy, lại làm cho Cố Niệm Hề không hiểu tại sao cảm thấy ghê tởm
Nhìn khóe miệng của cô ta khẽ nhếch, Cố Niệm Hề liền hoài nghi người phụ nữ này sẽ có kế hoạch gì đó!
Cô không quên, Hoắc Tư Vũ là một diễn viên giỏi đến cỡ nào
Khinh thường đẩy tay Hoắc Tư Vũ ra, Cố Niệm Hề lạnh lùng nói: "Có chuyện gì nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng!"
"Niệm Hề cô không cần như vậy được không! Sở dĩ tôi hôm nay đến đây cũng vì chuyện đó". Gương mặt vừa mới nở nụ cười, hai tròng mắt lúc này đã nổi lên sương mù, phảng phất giống như một cô gái bị ức hϊế͙p͙
"Vì Đàm Dật Nam?" Cố Niệm Hề hừ lạnh nói. "Loại đàn ông bị người đàn bà ɖâʍ đãng Hoắc Tư Vũ cô dùng qua, tôi sẽ không nhận lại! Cô cứ yên tâm, mà giữ lại hắn!"
"Không phải... Niệm Hề, sở dĩ tôi hôm nay đến tìm cô là vì..." Hoắc Tư Vũ khẽ cắn đôi môi, làm ra bộ dạng muốn nói lại thôi
Nhìn Hoắc Tư Vũ, quả thật không khác mấy nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao. Người bên ngoài nhìn vào, không chừng còn nghĩ Cố Niệm Hề cô làm chuyện xấu gì với cô ta!
"Không phải vì Đàm Dật Nam, đó là..." Cố Niệm Hề xoay người, nhìn về phía Hoắc Tư Vũ: "Không phải là vì thân phận thiên kim đi? Cô cho rằng có thể cả đời giấu được Đàm Dật Nam sao? Cô chẳng lẽ không biết, mẹ chồng tương lai của cô rất muốn nhìn thấy phó thị trưởng thông gia sao. Đến lúc đó, tôi thật không biết cô đi đâu tìm được một phó thị trưởng cho bà ta xem?"
Từ trong cặp mắt sáng ngời của Hoắc Tư Vũ, cô thấy được chính mình đang híp lại hai tròng mắt, giống như là tràn ngập tìm tòi hàm xúc nghiên cứu
Thì ra, đạo lý gần mực thì đen rất đúng
Cùng với Đàm Dật Trạch ở một chỗ, cô dường như ngày càng học theo biểu hiện bí hiểm của hắn
Trách không được, gần đây mỗi lần cô mở miệng đều càng ngày càng tệ!
Nay đều do hắn dạy hư!
Lão lưu manh!
"Niệm Hề..."