Chương 77: Lăng nhị gia Lăng Thần

"Tiểu Lục, lại đây!" Người đàn ông được bóng đêm che dấu, ngồi xuống một góc của quán bar. Đây là một góc kín đáo nhất của quán bar, phòng này bài trí ghế sô pha đều là được chế tạo thủ công từ Italy. Vô cùng mềm mại thoải mái...


Người đàn ông dựa vào ghế sô pha, trên gương mặt của hắn ẩn nấp tia ma mỵ. Nhưng mặc dù là như vậy, hắn cũng là một người đàn ông xuất chúng, ở đây thật sự không có nhiều người cùng hắn ngang hàng nhau


"Lăng nhị gia!" Tiểu Lục nghe được giọng nói của người đàn ông kia, vội vàng bật người chạy đến
Mà điều này cũng làm cho người ta nhận ra được. Tiểu Lục này từ trước đến nay du côn vô lại, lại vô cùng sợ hãi người đàn ông trước mặt này


Hoặc là phải nói, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha kia ngay cả đến hơi thở cũng làm cho người phải ta cúi đầu
Mà người đàn ông như vậy, sao có thể là một người bình thường
"Cô bé kia, cậu có quen biết?"
Người đàn ông nhìn cách đó không xa, môi mỏng khẽ nhếch lên


"Ách! Người kia chính là bạn của Tô nhỏ bé! Thoạt nhìn giống như hoa bách hợp làm cho người ta xao động bất an đúng không?" Thấy trên mặt Lăng nhị gia có ý cười, Tiểu Lục liều mạng lấy lòng. Phải biết rằng, Lăng nhị gia này rất khó lấy lòng
Đặc biệt là tâm tư của hắn thật sự rất khó cân nhắc


Nhưng hôm nay lại lần đầu tiên trực tiếp biểu đạt hứng thú với một cô gái


available on google playdownload on app store


"Tôi không nói người mặc áo trắng, người tôi nói là người mặc áo đỏ kia!" Mi mắt của hắn khẽ nâng lên. Khóe miệng tươi cười, như một bức tranh nên thơ, ngay cả Tiểu Lục từ trước đến nay là một người đàn ông chính hiệu cũng phải vì nụ cười này mà có chút mê loạn


Chẳng qua nụ cười của người đàn ông này, cũng không làm cho người ta cảm giác được có điều gì ngả ngớn
"A, người mặc áo đỏ?" Tiểu Lục lúc này mới hồi phục lại tinh thần


Theo tầm mắt của Lăng nhị gia, Tiểu Lục thấy được người đó là Tô Du Du, trên người cô đang mặc một bộ váy liền màu đỏ
Lăng nhị gia không thích tiểu bách hợp tươi mát, lại thiên vị một dã hoa hồng sao?


"Lăng nhị gia, đó là bạn của Lục Tử Thông thường đến chỗ chúng ta! Hình như kêu là Tô Du Du!" Khó thấy được Lăng nhị gia có hứng thú với một cô gái, Tiểu Lục đương nhiên là đem hết toàn lực lấy lòng. Hi vọng có thể biểu hiện một mặt ưu tú, sau này người đàn ông kia có thể để ý chính mình, làm cho Tiểu Lục Tử hắn đi theo làm tay sai cho Lăng nhị gia


Lăng nhị gia là ai?
Chính là trời trong thành phố, tiêu chuẩn hai quyền, ba phú____ Lăng Thần
Nghe nói, theo ông của hắn, trong nhà chính là vô cùng giàu có. Mà ba của hắn lại lựa chọn nhập ngũ. Hiện giờ đã là tham mưu khu A!


Người có bối cảnh như Lăng nhị gia so với yêu nghiệt còn tươi ngon mọng nước mê người hơn nhiều lần. Làm cho phụ nữ nhìn thấy hắn, đều có chút cảm thấy không bằng...!


Nhưng không ngờ rằng, người đàn ông có gương mặt tuấn tú hại người kia lại từng là bộ đội đặc chủng. Nghe nói, còn cùng tham mưu trưởng quân khu S đương thời kết nghĩa anh em. Cho nên mới được gọi là Lăng nhị gia!
Hiện tại, quen biết người đàn ông này, sao có thể hỗn với hắn


"Tô Du Du?" Nhìn thân hình đỏ rực như lửa kia, giọng điệu của hắn cũng không nghe ra có chút phập phồng gì
"Ân, hình như chính là tên này! Lăng nhị gia thích không, thích thì đêm nay tôi sẽ cho người bắt đến đây!" Thật vất vả mới có cơ hội như vậy. Tiểu Lục tự nhiên cũng muốn giúp đỡ thật tốt


"Không cần, chớ ở trước mặt tôi đùa giỡn dùng thủ đoạn" Lăng Thần hắn muốn phụ nữ, còn chưa bao giờ cần dùng đến thủ đoạn xấu xa như vậy!
"Đúng vậy Lăng nhị gia!"
Thấy người khác ở trước mặt hắn khuất phục, Lăng Thần vẻ mặt lại trở nên lãnh đạm


Phảng phất hắn từ nhỏ tài trí hơn người, nên là được người thần phục ở dưới chân như thế mà lớn lên
Tô Du Du?!
Vừa mới kiêu ngạo như thế, bây giờ lại giống như một con mèo nhỏ, kêu tên này?
Xem ra, gần đây hắn lại mục tiêu mới để trêu chọc!


Trong một góc tối, hắn nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ cách đó không xa, khóe môi lại gơn lên độ cung, thuộc loại bóng đêm quỷ mỵ
Mà hai cô gái đang trò chuyện hiển nhiên cũng không để ý đến bóng người ở phía xa


"Hề nha đầu, nếu không chúng ta cùng đến bệnh viện, lấy chứng cứ ghi hình của Hoắc tiểu tiện. Sau đó cậu có thể ở trước mặt mọi người, vạch trần chuyện cô ta không mang thai đứa nhỏ!" Tô Du Du sau khi nghe thấy chuyện Hoắc Tư Vũ đã đối xử với Cố Niệm Hề như thế nào, cũng cảm thấy bất bình thay cho cô


Thậm chí, cô còn gọi Hoắc Tư Vũ với cái tên___ Hoắc tiểu tiện!


"Du Du, không cần làm như vậy! Hiện tại cô ta giả mang thai, đã được vài tháng! Bắt đầu từ tháng này, nếu như đối với người bình thường mang thai bụng cũng sẽ sớm hiện lên. Cậu nói nếu như cô ta không thể có thai, có phải sẽ học như những cô gái ở cổ đại, nhét bông vào trong bụng hay không?"


Cố Niệm Hề cười với Tô Du Du, hai tròng mắt xinh đẹp lại chợt lóe tia giả dối!
"Niệm Hề, cậu không phải là muốn chậm dãi giết ch.ết cô ta chứ?" Tô Du Du nhìn thấy nụ cười xấu xa của Cố Niệm Hề
"Hắc hắc, có phải là rất tà ác hay không?"


"Này không tà ác, Hề nha đầu không hổ là chị em tốt của mình, mới có thể có một chút công phu chỉnh người như vậy. Vậy cũng tốt, nếu như trực tiếp cho cô ta một chiêu trí mạng, vậy có phải là tiện nghi cho cô ta quá không. Chi bằng đùa bỡn, làm cho cô ta từ từ suy yếu, sau đó chúng ta sẽ cho cô ta một đòn công kích!"


Tô Du Du cũng bắt đầu cùng Cố Niệm Hề bày mưu tính kế
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn coi Cố Niệm Hề là người em tốt của mình. Cho nên khi phát hiện ra chính mình giúp Hoắc Tư Vũ, mới có thể làm cho cô tự trách đến như vậy


"A, Tô Du Du cậu cũng thật là hư hỏng nha. Nhưng mà mình rất thích kiểu hư hỏng đó!" Nghe thấy Tô Du Du vì mình mà bày mưu tính kế, Cố Niệm Hề không chút keo kiệt khích lệ Tô Du Du!
Cô tin tưởng, lời của cô tuyệt đối là khích lệ Tô Du Du. Bằng không Tô Du Du tại sao lại cười vui vẻ như vậy


"Tốt, chúng ta phải làm cho Hoắc tiểu tiện từng chút từng chút một suy sụp. Cạn ly!" Nhận được sự tha thứ của Cố Niệm Hề. Tô Du Du một chút cũng không nghe thấy trong lời nói của Cố Niệm Hề có điều gì là hại ý


Mà người đàn ông ngồi trong góc bí mật, lại nhịn không được nở nụ cười với cô gái trước mặt
Thì ra, cô là một cô gái hư hỏng?
Không liên quan, Lăng Thần hắn sẽ thích một cô gái hư hỏng. Người phụ nữ như vậy, mới có đủ hương vị...


Tiểu Lục nghiêng đầu, phát hiện Lăng nhị gia đang cười
Cười như vậy, làm cho mắt hắn lóe ra tia thâm tình, nháy mắt bừng sáng lên toàn bộ gương mặt. Cũng làm cho người nơi này nhìn đến ngây ngốc
Phải biết rằng, Lăng nhị gia rất hiếm khi cười


Mà hôm nay vì một cô gái tên Tô Du Du, lại khiến cho Lăng nhị gia cười không ngớt!
Đây, thật sự là chuyện chưa từng có
Xem ra Tô nhỏ bé thật sự không đơn giản!
"Đô đô đô..."
Đang tán gẫu với Tô Du Du, bỗng nhiên điện thoại của Cố Niệm Hề vang lên
Là điện thoại của Đàm Dật Trạch


Lúc này là thời điểm tan tầm của người đàn ông kia. Vì hai ngày nữa chuyển nhà, nên hắn mới đẩy nhanh tốc độ làm việc. Bình thường, cũng phải đến hiện tại mới có thể về nhà
Mà cô, cũng thừa dịp hắn không có ở nhà mới đi ra ngoài


"Vật nhỏ, chạy đến nơi nào!" Nhận được điện thoại của Đàm Dật Trạch, cô nhận ra hắn đang thở gấp
Nghe được, dường như là đã trải qua một hồi kích động, vội vàng


"Em cùng Du Du đi gặp mặt!" Rõ ràng là thời tiết rất lạnh, nhưng bởi vì nghe thấy tiếng của hắn, trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp lạ thường
Mà Đàm Dật Trạch, dường như có chút tức giận
Đặc biệt là khi nghe được âm nhạc điếc tai nhức óc bên kia: "Rốt cuộc là ở nơi nào!"


Chỉ trong nháy mắt giọng nói vốn lúc trước ôn nhu, lúc này đều biến mất không có một chút độ ấm nào
Mà trong lòng của cô vừa dâng lên lo lắng, giọng nói của người đàn ông cao ngạo lạnh lùng đã biến mất không tung tích
Cố Niệm Hề nhanh chóng nói ra địa điểm quán bar


Mà hắn cũng nhanh chóng cúp điện thoại
Không có câu nói dư thừa, càng không có ôn nhu mật ý. Chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề
Đàm Dật Trạch tức giận?
Cùng Tô Du Du đi ra khỏi quán bar, Cố Niệm Hề thấy được chiếc xe cách đó không xa


Tuy rằng xe như vậy ở đây rất nhiều, nhưng Cố Niệm Hề chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra, kia chính là xe của Đàm Dật Trạch
Hắn bước xuống xe, Tô Du Du cũng chú ý tới


"Hề nha đầu, người đàn ông kia sẽ không phải là người cùng cậu kết hôn chứ?" Bởi vì, khi người đàn ông kia bước tới, cô có thể nhận ra trong mắt của Cố Niệm Hề có tia kì quái
Mà này nghĩa là: Có gian tình!


"Ân, chính là người cùng mình kết hôn!" Nhìn người đàn ông đang ngày một tới gần, Cố Niệm Hề vốn có chút sung sướng. Nhưng khi nhìn đến cặp mắt xuất hiện lãnh ý kia của hắn, chóp mũi của cô không hiểu tại sao lại cảm thấy chua xót


Trước kia cô chưa bao giờ vì người khác không chú ý tới mà tức giận buồn rầu. Dường như từ khi ở cùng Đàm Dật Nam cũng chưa bao giờ như vậy
Nhưng tại sao khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đàm Dật Trạch, hai mắt cô lại dần nóng lên?


"Oa! Hề nha đầu, mình đồng ý với ý nghĩ ban đầu của cậu, người đàn ông như vậy đúng là cực phẩm, nếu không xuống tay thật nhanh và chuẩn, chỉ sợ sớm bị người khác cướp mất. Đến lúc đó, ngay cả một ngụm nước cũng uống không được!" Tô Du Du dường như không chú ý tới sự khác thường của Cố Niệm Hề, giờ phút này vẫn còn hưng phấn líu ríu bên cạnh


Bởi vì người đàn ông kia mới vừa xuất hiện trước mắt của cô, quả thực là hoàn mỹ tới cực điểm
"Du Du, thu hồi nước miếng của cậu! Kia là người đàn ông của mình!" Có thể cảm giác rõ ràng, bi ai của cô vì người đàn ông kia mà lan tràn


Nhưng khi nghe được người phụ nữ khác đánh chủ ý lên người hắn, Cố Niệm Hề phát hiện ra được mình vẫn là nhịn không được! Ngay cả chị em tốt cũng không được!


"Mình đương nhiên biết hắn là người đàn ông của cậu! Nhưng mà Niệm Hề, người đàn ông như vậy thật sự là đốt đèn lồng cũng khó tìm! Tránh không được cậu vừa thấy hắn liền cùng hắn đi đến cục dân chính! Nhìn dáng vẻ này phẩm chất cũng thật không tồi. Nhìn dáng người, về phương diện kia hắn là năng lực cũng hùng bá nhất phương..."


Nghe Tô Du Du bên cạnh không ngừng thì thào nói, Cố Niệm Hề lúc trước nói cho cô ấy biết rằng mình đã kết hôn, cô ấy vẫn còn mang thái độ kinh thường, vậy mà hiện giờ...


"Xin chào, tôi là lão công của Hề Hề, gọi là Đàm Dật Trạch!" Đàm Dật Trạch đi đến trước mặt hai người bọn họ, đầu tiên là cùng Tô Du Du chào hỏi. Mà đối với cô gái đứng bên cạnh Tô Du Du ngay cả một cái liếc mắt cũng không có!


Lạnh lùng như vậy, làm cho Cố Niệm Hề một lần nữa ngã xuống đáy vực
"Xin chào, tôi là chị em của Hề nha đầu, Tô Du Du!" Bình thường trước mặt mọi người giới thiệu, Tô Du Du luôn giống như vậy, chiếm tiện nghi của cô


"Tô tiểu thư, tôi thường xuyên nghe Hề Hề nhắc đến cô!" Đàm Dật Trạch là người ngay cả đứng trong nghìn người vẫn rất nổi bật
Mà người như vậy, bình thường đều có năng lực xuất hiện vô cùng xuất sắc


Lời nói khách sáo như vậy làm cho Tô Du Du cảm thấy không quá thân thiết cũng không đến mức xa lạ
"Là vậy sao? Hề nha đầu chính là như vậy!" Chiếm được tiện nghi của cô còn không biết xấu hổ


"Vốn muốn cùng Hề Hề mời Tô tiểu thư đi ăn, cảm ơn Tô tiểu thư nhiều năm qua đối với Hề Hề của chúng tôi chiếu cố như vậy. Nhưng hôm nay thời điểm đã muộn, tôi lo lắng Hề Hề không chịu được lạnh!" Thật ra hắn muốn đi trước, Cố Niệm Hề nghe cũng hiểu ra được


Nhưng thể diện của người đàn ông này vẫn là nhất, khiến cho Tô Du Du kinh động vài phần


"Nói cái gì cảm ơn, tôi và Hề nha đầu từ nhỏ đã như vậy. Nhưng thật ra tôi mới là người nên cám ơn Đàm tiên sinh mới phải, đã chăm sóc tốt cho Hề nha đầu, tôi nghĩ Hề nha đầu mới vừa tới nơi này đã bị khổ, tôi liền..."


Thật ra tường thành của Tô Du Du so với gương mặt của Đàm Dật Trạch, vẫn là gặp sư phụ


Hắn rõ ràng vội vã rời khỏi nơi quỷ quái này, lại có thể mặt không đỏ, không thở dốc nói ra những lời thể diện như vậy. Ngay cả là Tô Du Du có trứ danh là da mặt dày cũng không bằng... Tô Du Du bị Đàm Dật Trạch lừa gạt, giờ phút này hai hốc mắt bởi vì cảm kích mà mang theo hồng nhạt


"Này không có gì. Tôi là lão công của cô ấy, những điều này vẫn là trách nhiệm của
tôi!"
"Rất cảm ơn anh, sau này phải đối xử thật tốt với Hề nha đầu!"


"Đó là đương nhiên. Hiện tại thời gian không còn sớm, chúng tôi đưa cô về!" Đàm Dật Trạch nói lời này, vẫn như trước nhìn Tô Du Du
Từ lúc hắn đến đây, đều không liếc nhìn Cố Niệm Hề một cái


Chỉ để ý đến năng lực xã giao vô cùng tốt của hắn, mà Tô Du Du không cảm thấy được Cố Niệm Hề có chút khác lạ
"Không có việc gì! Nơi này đều là nơi cuối tuần tôi đến, hơn nữa tôi còn lái xe đi! Tôi có thể tự về" Thật ra cô không nghĩ là bóng đèn ngăn cản bọn họ


"Du Du, cậu vừa không phải mới uống rượu sao?" Cố Niệm Hề thấy hai người anh một câu tôi một câu, khó khăn lắm mới xem vào được


"Hề nha đầu, cậu cho là chị đây giống cậu, chỉ một ly là say sao? Hơn nữa mình cũng chỉ là uống một hơi thôi! Được rồi mau cùng lão công của cậu về nhà đi, mình cũng phải về, càng về đêm càng lạnh!"


"Kia... được rồi. Về đến nhà gọi điện cho mình!" Tô Du Du là nữ trung hào kiệt, thời trung học uống hai bát rượu lớn. Mà vừa mới đến Cố Niệm Hề cũng chỉ thấy được cô ấy uống một ly. Hơn nữa còn bị cô ngăn lại


"Được rồi, đừng lề mề nữa, đi nhanh đi! Đừng để Đàm tiên sinh chờ lâu!" Nói xong Tô Du Du còn không quên đem Cố Niệm Hề đẩy đến cho Đàm Dật Trạch
"Chúng tôi đi trước" Đàm Dật Trạch kéo lấy tay nhỏ bé của Cố Niệm Hề, trực tiếp đem cô hướng đến phía xe


Động tác thô lỗ của hắn như vậy trong mắt người ngoài lại là ôn nhu mật ý. Ít nhất, trước mắt Tô Du Du bọn họ là như vậy...
Nhìn cảnh tượng Đàm Dật Trạch ôm Cố Niệm Hề rời đi, Tô Du Du trong đầu cũng không tự giác xuất hiện một hình ảnh


Không biết khi nào thì cô cùng Lục Tử Thông mới có thể như vậy!
Vừa nghĩ, Tô Du Du vừa đi tới phía xe của mình
Ngay tại lúc Tô Du Du đang chuẩn bị khởi động xe, liền thấy hai người đi xẹt qua mình
Mà con ngươi của cô, cũng bởi vậy mà phóng đại vô số lần!


Bời vì, cô vừa mới thấy một người rất giống Lục Tử Thông!
Nếu là bình thường, Tô Du Du nhất định sẽ đuổi theo. Bởi vì trong lòng của cô sớm đã có người đàn ông tên Lục Tử Thông kia


Tô Du Du lúc này không đuổi theo họ, bởi vì cô vừa mới nhìn thấy người đứng bên cạnh Lục Tử Thông rất quen mặt
Người này, giống như là người mà hôm nay cô cùng Cố Niệm Hề nhắc đến___ Hoắc tiểu tiện
Đây là chuyện gì?
Lục Tử Thông tại sao lại ở cùng với Hoắc Tư Vũ?


Tuy rằng Tô Du Du nhớ rõ, lần trước Lục Tử Thông gặp Hoắc Tư Vũ ở quán bar, biểu hiện cũng là có hứng thú rất lớn. Nhưng lúc ấy, Tô Du Du nhớ rõ cô đã nói cho Lục Tử Thông biết cô ta đã có vị hôn phu! Tô Du Du tin tưởng, người đàn ông cô để ý, tuyệt đối sẽ không phải là người vô sỉ như vậy, cùng một người phụ nữ có chồng qua lại


Nhưng vậy, nhất định là cô đã nhìn nhầm rồi!
Nghĩ vậy, Tô Du Du nhanh chóng liếc mắt về phía trước, cũng không nhìn thấy hai người quen thuộc kia đâu
Nói cách khác, vừa rồi cô thật sự nhìn lầm rồi sao?
Nghĩ vậy, khóe miệng Tô Du Du lộ lên đường cong tự giễu


Đại khái là hai ngày nay cô áy náy chuyện của Cố Niệm Hề, mà không liên hệ cùng với Lục Tử Thông, có chút nhớ nhung hắn, cho nên mới xuất hiện ảo giác như vậy
Xem ra, cô đối với Lục Tử Thông có chút mê mẩn rồi sao?
Nghĩ vậy, Tô Du Du khởi động xe, chậm rãi tiến vào bóng đêm...


Nhưng cô không phát hiện ra đươc, đằng sau vẫn còn một người đàn ông đi theo mình. Nhìn cô cùng Cố Niệm Hề vẫy tay tạm biệt, liền chui vào xe
Sau đó, hắn lấy ra điện thoại di động của mình, bấm một dãy số: "Uy là cục giao thông sao, tôi muốn báo có người say rượu lái xe..."


Đứng bên cạnh hắn còn có Tiểu Lục. Vừa mới Tiểu Lục hắn muốn trực tiếp đem Tô nhỏ bé lên giường của Lăng nhị gia, Lăng nhị gia liền mắng hắn dùng thủ đoạn đê tiện vô sỉ!
Vậy Lăng nhị gia vừa mới báo cáo Tô Du Du say rượu cho cục giao thông, vậy là cao minh ở chỗ nào...


Nhưng đối với sự uy nghiêm của Lăng nhị gia, Tiểu Lục cũng chỉ có một bụng tức, giống như là một phát đạn đang nghẹn ở trong cổ họng mình vậy
Chương 77.2: Dạy dỗ vật nhỏ
"Lão công..."
Từ trong quán bar đi ra, hắn vẫn không nói một câu nào với cô


Thẳng đến hiện tại, đã sắp trở về nhà, hắn vẫn thủy chung như vậy
Cố Niệm Hề có chút xúc động, có chút bất an nhìn người đàn ông đang chuyên chú lái xe, nhẹ giọng gọi


Ánh đèn bên ngoài rọi vào bên trong, đúng lúc chiếu đến trên gương mặt của hắn. Hiện ra đường cong sạch sẽ, cũng làm cho hắn trở nên lạnh lùng hơn vài phần
Đặc biệt là môi mỏng kia...


Nói chuyện cùng với cô, đôi môi mỏng kia đều là hơi hơi nhấc lên, nghĩ đến đây trong lòng Cố Niệm Hề lại ấm áp vài phần. Nhưng có đôi khi nó không gợi lên góc cạnh, khiến cho tâm tình Cố Niệm Hề tự nhiên phát đau. Mà hiện tại, chính là cái dạng này


Trước lời nỉ non của cô, hắn vẫn không có phản ứng gì
Cố Niệm Hề cảm giác, chóp mũi lan tràn chua xót
"Về đến nhà" Đem xe tiến vào Đàm gia, hắn rốt cuộc nói ra ba chữ này
Đi theo sau hắn bước vào phòng


"Lão công, làm sao vậy, có phải giận em hay không?" Thân mình của Đàm Dật Trạch rất cao, cao đến hơn một mét chín. Chân của hắn chiếm cứ đại bộ phận chiều cao. Cho nên lúc hắn bước đi, đại khái là nhiều hơn Cố Niệm Hề hai bước, hơn nữa hắn vừa mới căn bản không chờ cô, cho nên bước đi vô cùng nhanh


Mốt lát sau cũng đã bỏ xa Cố Niệm Hề
Thật vất vả trở lại phòng ngủ, Cố Niệm Hề mới thấy khoảng cách gần một chút
Lúc này Cố Niệm Hề nhanh chóng chạy đến bên người hắn, cẩn thận hỏi
Cô, vô cùng không thích bộ dạng lạnh lùng của hắn như vậy!
"Đi tắm đi" Hắn nói rất rõ ràng


"Lão công..."
Nhìn hắn lạnh lùng như vậy, Cố Niệm Hề khẽ gọi
Chỉ tiếc, người đàn ông này rất keo kiệt ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô
Điều này làm cho Cố Niệm Hề bất đắc dĩ cúi đầu
Xoay người, cô chỉ có thể làm theo lời của hắn, ý đồ muốn làm cho hắn bớt tức giận


Lúc này cô nhìn thấy áo ngủ tơ tằm, nguyên bản ánh mắt ảm đạm lúc trước, lúc này lại hiện lên một tia sáng
Áo ngủ tơ tằm này, là mấy ngày trước cô đi dạo phố mua về. Vốn là tính muốn làm váy ngủ


Nhưng lúc mua về, Cố Niệm Hề mới phát hiện váy này thật sự rất ngắn. Chỉ cần mặc vào, một mảng ngực lớn trắng tuyết có thể hiện ra không xót cái gì


Nếu là bình thường, Cố Niệm Hề chắc chắn sẽ không mặc thứ này trước mặt Đàm Dật Trạch. Bình thường cô chỉ mặc một bộ quần áo bông kín đáo, cũng có thể làm cho Đàm Dật Trạch giống như ngựa hoang. Hiện tại nếu mặc mát mẻ như vậy, chỉ sợ giống như là lúc cô mặc sườn xám kia, hận không thể nuốt cô vào bụng, khiến cho Cố Niệm Hề run run


Nhưng không có cách nào, ai bắt cô làm cho Đàm Dật Trạch tức giận?
Lần trước cô mặc sườn xám có thể khiến cho Đàm Dật Trạch giống như người điên, sau đó giải hòa
Lúc này đây, nếu mặc váy ngủ này sẽ ra sao?
Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề mau chóng mang theo váy ngủ, đi vào trong phòng tắm


Lần thứ hai từ phòng tắm bước ra, Cố Niệm Hề có chút bất an giữ váy ngủ của chính mình
"Lão công, em đã tắm xong, tới phiên anh!" Vừa nói, Cố Niệm Hề vừa cầm khắn mặt lau tóc
Nhưng người ở trên giường là Đàm Dật Trạch kia, chỉ liếc một cái đều có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô


Cô sợ nhất là lạnh, cho dù trong phòng có hệ thống lò sưởi, cô bình thường phải mặc một bộ quần áo thật dày, mới dám đi ngủ
Mà buổi tối hôm nay, cô sao lại mặc mát mẻ như vậy?
Có phải là cô có ý đồ gì hay không?


"Xong rồi sao?" Nhìn cô một cái, đặc biệt là lúc nhìn đến cổ áo của cô hắn thoáng dừng lại, Đàm Dật Trạch cầm lấy quần áo của chính mình, nhanh chóng tiến vào phòng tắm
"Lão công, cái kia..." Cố Niệm Hề thấy hắn sắp rời đi, cuống quít mở miệng


Mục đích của cô, chẳng lẽ người đàn ông này không nhìn ra sao?
Vì để giảm bớt không khí trước đó của hai người bọn họ, cô cũng đem mình tắm rửa sạch sẽ, đưa đến trước mặt hắn rồi
Chẳng lẽ, Đàm Dật Trạch không động tâm?


Vẫn là nói, váy ngủ này so với sườn xám lần trước không bằng, cho nên hắn mới không thèm để ý sao?
"Làm sao vậy?" Nghe được lời nói truyền đến, Đàm Dật Trạch dừng cước bộ


"Cái kia... Thời tiết lạnh, nếu không hôm nay anh không cần tắm đi!" Cô thoáng tiến lên, cố ý trước mặt hắn xoay người, lộ ra kênh rạch thâm thúy kia
"Em sợ lạnh có thể mặc thành như vậy, em nói anh cảm thấy lạnh sao?" Tầm mắt của hắn quét tới lung tung trên người cô, hơi thở của hắn bay vào mũi của cô


Trong nháy mắt cứ như vậy, Cố Niệm Hề cảm giác mình giống như một bông hoa nhỏ nở rộ trong đêm tối
Nhưng cảm giác tốt đẹp như vậy cũng chỉ trong nháy mắt
Bởi vì một lát sau, hắn kiên quyết cầm quần áo bước vào phòng tắm


Mà Cố Niệm Hề thấy hắn đã vào phòng tắm, có chút hổn hển ngã ngồi trên giường
Đàm Dật Trạch rốt cuộc làm sao vậy?
Chẳng lẽ cô đã làm như vậy, hắn còn không tha thứ cho cô sao?
Vẫn là nói, váy ngủ này không gợi cảm?
Nghĩ vậy, tầm mắt của Cố Niệm Hề rơi xuống váy ngủ của mình


Mà cùng lúc đó, người đàn ông bước vào phòng tắm, đem mức nước lạnh nhất mở lên. Sau đó mặc cho nước lạnh như băng xả vào trên người mình...
Vật nhỏ này, thật sự là rất biết khơi mào dục hỏa của hắn!


Lúc nãy nếu như hắn rời đi trễ một chút, chỉ sợ hiện tại hắn đã sớm bị cô lừa gạt lên giường
Nhưng mặc dù là như vậy, vừa mới ở cửa phòng tắm cố ý sờ loạn thắt lưng của cô, cũng làm cho trong đầu hắn cảm thấy bồi hồi


Mà điều này làm cho Đàm Dật Trạch ý thức được, chính hắn càng ngày càng yêu thích cảm giác đùa bỡn vật nhỏ trong tay...


Cố gắng hạ nhiệt trên cơ thể mình, Đàm Dật Trạch lúc này mới thay quần áo. Cả người bị nước lạnh xả xuống có chút muốn đóng băng. Nhưng thân thể hắn từ trước đến nay vẫn không tồi, cho nên tắm nước lạnh lâu như vậy, cũng không có cái gì đáng lo lắng


Lần thứ hai bước ra khỏi phòng tắm, sức chịu đựng trong nháy mắt sụp đổ
Bởi vì giờ phút này, trên giường lớn là thân hình nho nhỏ
Đàm Dật Trạch biết, vật nhỏ trước giờ vẫn mê người như vậy. Bằng không tại sao người em cùng cha khác mẹ của hắn đã kết hôn rồi, còn nhớ mãi không quên?


Nhưng hôm nay, động tác cùng cách ăn mặc của vật nhỏ này, lại làm cho hắn tức giận hơn
Cô bây giờ, trên người cũng chỉ mắc duy nhất một cái váy ngủ. Vị trí cổ áo có điểm thấp, cho nên mặc dù là Đàm Dật Trạch đang đứng cũng có thể nhìn thấy được những thứ tốt đẹp kia


Nhưng làm cho Đàm Dật Trạch bị đánh bại chính là phía dưới của cô. Vật nhỏ ch.ết tiệt này, tuyệt đối là đã động tay động chân với làn váy phía dưới
Bằng không hắn vừa mới thấy lúc cô mặc còn dài đến bắp đùi. Hiện tại cơ hồ đều không che được mông nhỏ của cô!


Qủa nhiên, Đàm Dật Trạch đưa mắt đảo qua toàn bộ phòng ngủ, liền nhìn đến ngăn tủ ở đầu giường bọn họ, giờ phút này còn có một cây kéo và một ít vải dệt. Đây chắc chắn là vải cô vừa mới cắt bớt
Vật nhỏ, thế như lại dám tính kế hắn?


Nhưng có điều không thể không thừa nhận, vật nhỏ đã thành công!
Cô hiện tại chính là thực vô tội ngồi ở trên giường lớn, khiến cho hắn vừa mới trong phòng tắm tắm nước lạnh, bây giờ liền bị phá hủy trong giây lát


Vốn vừa rồi tắm nước lạnh phải là vô cùng "Mát mẻ", thế nhưng hiện tại lại bắt đầu điên cuồng khô nóng
Hắn có chút nôn nóng bất an, thong thả bước đến phía giường


Đàm Dật Trạch là ai, hắn là người quyền cao chức trọng trong Đàm gia, làm việc chưa bao giờ hy vọng bị người khác quấy rầy. Mà Cố Niệm Hề lại có thể nhiều lần lặp đi lặp lại làm cho hắn rơi vào trận tuyến rối loạn


Cảm giác như vậy, Đàm Dật Trạch vô cùng không thích. Cho nên hắn muốn khống chế tốt tâm tình của mình, không để cho cô gái này dễ dàng lôi kéo, lại càng không thể để cho cô gái này thấy được hắn vô cùng cưng chiều cô. Bằng không tương lai ở trước mặt cô, hắn nhất định sẽ bị chèn ép


Này, chính là chiến thuật!


Vốn Đàm Dật Trạch đã muốn áp dụng chiến thuật này từ lâu với Cố Niệm Hề. Nhưng bởi vì gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên mới hoãn lại. Mà hôm nay Cố Niệm Hề thừa dịp hắn tăng ca không ở nhà, liền chuồn ra ngoài đi bar! Tuy rằng biết rõ, tính tình của Cố Niệm Hề căn bản sẽ không có khả năng cho hắn đội mũ xanh, Nhưng Đàm Dật Trạch phát hiện khi nghe cô nói cô đi bar, trong lòng hắn lại không khỏi bực tức


Vật nhỏ rất có lực hấp dẫn đối với đàn ông. Vừa nghĩ tới những thanh niên không đứng đắn ở trong quạn rượu, hướng trên người cô đánh giá, Đàm Dật Trạch liền không khống chế được lửa giận trong lòng
Vì thế đêm nay, hắn phải tiến hành kế hoạch của mình


Trái ngược với Cố Niệm Hề đang bất an ngồi ở trên giường, Đàm Dật Trạch lại thong thả bước đi, giờ phút này cô cũng là mang vẻ mặt vô tội nhìn hắn: "Lão công, anh làm sao vậy?"


Trên mặt của cô không trang điểm. Nhưng đôi mắt đen to kia lại vô cùng sáng ngời, giống như là ngọc lưu ly trong đêm. Làm cho hắn nhìn có chút si mê
Cô gái nhỏ bé này hành động như vậy, khiến cho hắn lần thứ hai rơi vào luống cuống
Bởi vì hắn phát hiện, Cố Niệm Hề đang ở trên đệm cọ loạn


Váy ngủ kia bởi vì cô cọ loạn mà có chút xộc xệch, tất cả làm cho yết hầu của Đàm Dật Trạch khẽ động đậy. Thật hy vọng lúc này thứ mà cô cọ loạn không phải là chăn mà chính là hắn


"Đừng làm loạn, nhanh đi ngủ đi!" Thấy cô khẽ gọi, giống như là đối với hắn mời gọi, Đàm Dật Trạch phát hiện hô hấp của mình có chút ồ ồ


"Lão công, thật sự không muốn để ý đến em sao?" Cố Niệm Hề ngẩng đầu nhìn hắn, một đôi mắt to ngập nước, thậm chí giống như một tiểu bạch thỏ điềm đạm đáng yêu, khiến cho Đàm Dật Trạch có một chút vội vàng


"Nhanh ngủ đi!" Hắn không nhìn thẳng cô, mà xoay người hướng đến phía cánh cửa phòng ngủ. Nếu như hắn vẫn cứ ở trong này, chắc chắn sẽ không chịu đựng được lâu, chính mình phải hóa thân thành người sói


Rời đi, làm cho mình không phải đối mặt với vật nhỏ, có lẽ mới có thể bình phục lại được
Nhưng tính toán của Đàm Dật Trạch rốt cuộc cũng không thành
Ngay lúc hắn chuẩn bị đi tới phía cánh cửa, phía sau lưng hắn lại cảm giác được độ ấm áp mềm mại của vật nhỏ


Nhìn dưới lưng mình là đôi bàn tay nhỏ bé, khóe miệng Đàm Dật Trạch hiện lên độ cong bất đắc dĩ
"Lão công..." Giọng điệu ôn nhu, làm cho người ta thương tiếc. Cũng như là vô số móng vuốt gãi vào tâm của Đàm Dật Trạch
Ngay sau đó, hắn vẫn không khống chế được mình, xoay người lại


Khi hắn xoay người, liền cảm thấy trên môi mình có một thứ gì đó mềm mại
Tập trung nhìn vào, Đàm Dật Trạch mới phát hiện đó là môi của vật nhỏ!
Trong ấn tượng của hắn, đây hình như là lần thứ hai hắn bị cường hôn!
Mà người khởi xướng đều cùng là một người!


Bọn họ thường ngày thân thiết, đều là Đàm Dật Trạch hắn chủ động. Lúc này Cố Niệm Hề chủ động tự nhiên có chút không tự nhiên. Cô lung tung hôn môi hắn, cũng không có chân chính phá cửa mà vào. Trải qua cái hôn mãnh liệt, cô phát hiện người đàn ông kia vẫn mở mắt nhìn mình. Con ngươi màu đen kia, ở dưới bóng đèn nhỏ chiếu xuống, nhìn không ra một tia tình cảm gì


Trong lúc nhất thời, Cố Niệm Hề nổi giận
Cô cũng đã làm như vậy, chủ động nhận sai, còn chủ động lấy lòng hắn. Nhưng người đàn ông này vẫn chưa có biểu hiện gì, bảo cô phải làm sao bây giờ?
Ai nói, lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển?


Tâm người đàn ông này, cũng là kim dưới đáy biển!
Dù sao, tình huống như vậy nhiều nhất đến cuối cùng sẽ biến thành ly hôn
Mà hôn nhân của bọn họ lúc đầu cũng rất buồn cười. Rời đi, thật ra cũng không có gì đau lòng


Lúc sau tách ra, Cố Niệm Hề mới phát hiện mình vẫn nhớ cái ôm ấp áp của người đàn ông này, nhớ cái cách hắn ngẫu nhiên lộ ra tươi cười cưng chiều, còn có làm ra biểu tình xấu xa...


Vốn là không có gì, nhưng vừa nghĩ tới, chóp mũi của Cố Niệm Hề bắt đầu lên men, vì phòng ngừa người đàn ông này nhận ra được điều khác thường của mình, Cố Niệm Hề liền đẩy Đàm Dật Trạch ra, muốn chui vào trong chăn
Nhưng khi muốn làm vậy, lại đến phiên Đàm Dật Trạch không buông tay


Cô xoay người không tự nhiên muốn né tránh, lại phát hiện eo nhỏ của mình bị người đàn ông xấu xa nào đó chặn lại
"Buông ra!" Cảm giác ở dưới mông rất lạnh, vô cùng cùng khó chịu! Nên Cố Niệm Hề mới tức giận
"Không muốn buông!"


Hắn một tay kéo lấy dây áo của cô, tay kia mang theo vết chai nhẹ nhàng mớn trớn. Làm cho cô không tự giác run sợ: "Chính mình làm việc, có phải lên tự mình gánh vác?"
Cô tuy rằng không nghe hiểu hết ý nghĩa, nhưng vẫn là ngây ngốc gật gật đầu


"Kia chính là em khơi mào dục hỏa, có phải không nên chính mình bỏ chạy?" Cô thấy hắn gần trong gan tấc, khóe môi nộ ra tà tứ. Một giây sau, hắn liền nhanh chóng đem cô lên giường
Một đêm này, Đàm Dật Trạch xúc động chưa từng có


Đấu đá lung tung, Làm cho Cố Niệm Hề có cảm giác mình giống như bị tr.a tấn đến ch.ết
Tới bây giờ, Cố Niệm Hề cũng hiểu được: Chọc giận Đàm tham mưu trưởng, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng!
____
Thời tiết hôm nay vô cùng tốt


Cố Niệm Hề ăn qua điểm tâm, sau đó đến sân nhỏ của Đàm gia phơi nắng
Ngày mai, cô và Đàm Dật Trạch có thể trở về căn nhà nhỏ của bọn họ, mà cô có thể không được giống như hiện tại, có thời gian chạy lung tung mà phơi nắng
"Nhị Hoàng lại đây! Hay là hôm nay ta mang ngươi đi chơi!"


Nhị Hoàng ở trong sân, nghe được Cố Niệm Hề gọi nó, vội vã chạy đến. Nhưng ngại chuyện trên cổ có đeo vòng, cho nên nó chỉ có thể khẽ tiến đến dưới chân của Cố Niệm Hề cọ cọ
Nhưng mà, thế này cũng đủ rồi
Nhị Hoàng hưng phấn, đuôi to cũng vui vẻ quẫy tít


"Được được được, hôm nay mang ngươi ra ngoài chơi!" Nơi này ngoại trừ ông nội Đàm và Đàm Kiến Thiên đối xử tốt với cô, còn có Nhị Hoàng này
"Nhị Hoàng, chúng ta đi!" Cởi bỏ dây thừng trên cột của Nhị Hoàng, Cố Niệm Hề chuẩn bị mang nó ra ngoài dạo chơi


Nhưng không khéo, cô vừa muốn mở cánh cửa, trước mặt lại có Hoắc Tư Vũ


Trên người cô ta mặc một cái áo làm bằng lông dê rộng thùng thình, rất khéo che đi cái bụng. Làm cho người ta nhìn không ra, thật ra nó vẫn bằng phẳng. Dường như gần đây cuộc sống không tốt, mà sắc mặt của cô ta cũng như vậy. Còn nữa trên chân mang đôi giày bệt, làm cho người ta tưởng nhầm người này đang mang thai đến tám chín phần!


"Yêu mới sáng sớm em dâu muốn chạy đi đâu?" Cố Niệm Hề mang theo Nhị Hoàng tiến lên, dáng người cũng cao hơn Hoắc Tư Vũ một cái đầu
Mà Hoắc Tư Vũ cũng không chịu thua, muốn tiến lên đánh giá Cố Niệm Hề, Nhưng vừa nhìn thấy Nhị Hoàng đứng bên cạnh cô, liền giật mình lui lại vài bước


Ở nơi này Hoắc Tư Vũ sợ nhất là sờ vào Nhị Hoàng
Lần đầu tiên cô bước vào Đàm gia, con chó này không hiểu tại sao lại luôn đối nghịch với cô


Mỗi lần, chỉ cần Hoắc Tư Vũ cô vừa bước ra cửa, đi qua mặt nó, nó sẽ như bệnh tâm thần mà kêu lên. Có đôi khi, còn có thể nhe răng cảnh cáo!
Giống như, hiện tại!


"Cố Niệm Hề, tôi cho cô biết, cô chớ ở trước mặt tôi tự cho mình là đúng! Hiện tại thân phận của chúng ta chính là ngang hàng!" Ý của Hoắc Tư Vũ chính là cô hiện tại đã đường đường chính chính tiến vào Đàm gia, cũng đồng dạng đã là thiếu phu nhân, không cần phải... E ngại qùy gối dưới thân Cố Niệm Hề


"Ngang hàng? Tôi hỏi cô, tôi là dâu trưởng của Đàm gia, cô là cái gì? Cô không phải ngay cả chuyện xưng hô gọi tôi một tiếng chị dâu cũng không biết chứ?"






Truyện liên quan