Chương 111: Lão lưu manh văn minh
Mạc Nghiên chỉ không ngờ tới sau khi nghe xong câu nói của mình, thậm chí thay Cố Niệm Hề giáo huấn cô ta lại chính là Mộ Dương!
Trong nhất thời, bầu không khí trong nhà có chút xấu hổ một cách khó hiểu.
Mà Mạc Nghiên trước mặt vị hôn phu Mộ Dương cũng không còn chút thể diện nào. Đối mặt với Cố Niệm Hề cô ta chỉ có thể cúi đầu. Muốn cô ta xin lỗi một người phụ nữ như Cố Niệm Hề, Mạc Nghiên cảm thấy bị khinh thường. Nhưng đối với Mộ Dương, hắn là người cô ta ngưỡng mộ từ nhỏ, cho nên lời nói của hắn vẫn có phần nào trọng lượng đối với cô ta.
Điều này cũng dẫn tới vụ việc căng thẳng lần thứ hai.
"Quên đi, Mộ tiên sinh. Tuổi cô em chồng còn nhỏ, có đôi khi khó tránh khỏi sự bốc đồng!" Cố Niệm Hề thấy bầu không khí có chút cứng nhắc, chỉ có thể mở miệng trước, chủ định phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Nhưng mà một câu này, cô thực sự thề với trời, bản thân chỉ nói theo bản năng, không biết sao Mộ Dương nghe lại thành hiểu nhầm. Giờ phút này, khuôn mặt Mộ Dương rõ ràng trầm hẳn xuống: "Mạc Nghiên, cô cảm thấy bản thân còn nhỏ sao? Đừng quên so với chị dâu thì cô còn lớn hơn một tuổi đấy! Những gì cần nói, điều gì không nên nói, chẳng lẽ ngay cả những điều này cô cũng không biết sao?"
Thực ra không phải Mộ Dương có quan hệ trực tiếp với cấp trên, mà là hắn không biết tại sao bản thân càng ngày càng để ý đến chuyện tình của Cố Niệm Hề. Cho nên nhân lúc rảnh rỗi, hắn còn phái người đi ra ngoài tìm tất cả các tư liệu về Cố Niệm Hề. Bao gồm cả trường mà trước kia cô theo học, hay học ngoại khóa ở nơi nào, thậm chí cả ngay cả thời gian nào phát sinh những chuyện gì, hắn đều nghe ngóng tất cả.
Chỉ cần liên quan đến Cố Niệm Hề thì Mộ Dương nhất định sẽ không bỏ qua bất cứ thứ gì.
Mà hiện tại, thậm chí ngay cả giọng nói nhỏ nhẹ của Cố Niệm Hề, hắn cũng sẽ thu nhận hết.
Có lẽ, đây là cách yêu của Mộ Dương. Rõ ràng chỉ có thể đặt ở trong đáy lòng, nhưng bản thân vẫn không thể kìm nén mà lặng lẽ yêu.
". . . . . ." Đối mặt với tình thế bất ngờ biến chuyển, Cố Niệm Hề cũng không kịp thích ứng.
Cô thật sự không ngờ, khuôn mặt hồn nhiên này, nhìn qua cũng chỉ giống cô nàng 19 tuổi mà thôi, vậy mà lại lớn hơn cô một tuổi sao?
Xem ra, trước kia cô luôn bị khuôn mặt này của Mạc Nghiên lừa gạt rồi!
"Mộ Dương, anh.... sao anh có thể mắng em! Ô ô, em ghét anh!" Mạc Nghiên từ nhỏ đến lớn luôn được người ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa(chém đấy) đương nhiên đâu thể chịu loại ủy khuất như vậy.
Khi Mộ Dương bắt cô xin lỗi trước mặt bao nhiêu người thì cô cũng đã thấy uất ức lắm rồi.
Không ngờ lại còn mắng cô trước mặt mọi người nữa, điều này khiến cô ta không thể tiếp nhận nổi nữa.
Không để ý còn những người khác ở đây, Mạc Nghiên chỉ cảm thấy bản thân vô cùng ủy khuất, lúc này lại bụm khuôn mặt nhỏ nhắn đang không ngừng khóc chạy khỏi biệt thự Đàm gia.
Mà biến cố này cũng khiến Cố Niệm Hề trong nhất thời không biết phải làm cái gì cho phải.
Nhưng người đàn ông vẫn đứng trân trân tại chỗ kia lại từ đằng sau tiến lên, nói với cô: "Niệm Hề, Mạc Nghiên từ nhỏ đã bị chiều hư rồi, tính tình đôi khi thích đùa giỡn như vậy. Hôm nay tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô!"
Hắn và Mạc Nghiên không cùng gọi Cố Niệm Hề là chị dâu, cũng không gọi "Cố tiểu thư" như lúc đầu, mà là xưng hô thẳng tên của cô.
Hắn không muốn chịu sự khống chế của Đàm gia, lại càng không muốn rời xa cô.
Chỉ gọi tên của cô đơn giản như vậy thôi cũng khiến lòng hắn cảm thấy như được rót mật ngọt rồi. Đứng từ góc độ này mà nói, ham mê của Mộ Dương có hơi quá phận. Nhìn chằm chằm ánh mắt Cố Niệm Hề như vậy cũng đã có tính chiếm hữu rồi.
Điều này làm cho Cố Niệm Hề có chút bất an.
"Tôi không sao. Mộ tiên sinh, anh vẫn nên ra ngoài xem em chồng thì hơn!"
Cô quay mặt đi, tránh đi ánh mắt có chút nóng bỏng của người đàn ông này.
"Tôi.... Tôi biết rồi! Vậy thì.... Lần sau có cơ hội tôi mời cô uống cà phê, tự mình tạ lỗi với cô!" Thực ra có giải thích hay không thì Mộ Dương cũng không để ý. Sở dĩ hắn nói như vậy, đơn giản chỉ vì lần tới được nhìn thấy cô, trước tiên tìm một cái cớ đã.
"Vâng, tôi biết rồi!" Cố Niệm Hề thấy hắn có quyền mời cô uống cà phê, căn bản cũng chưa thấy người đàn ông nào có lòng dạ sâu xa đến vậy.
"Vậy thì.....Tôi xin đi trước đã vậy!" Sau khi nói xong, lúc này Mộ Dương mới xoay người. Mà Cố Niệm Hề thấy hắn rời đi cũng không để ý thấy nụ cười lặng lẽ nở rộ thể hiện sự thỏa mãn kia của hắn.
Có thể cùng cô uống tách cà phê lại có thể khiến hắn hưng phấn đến mức vui sướng giống như đứa trẻ nhận được quà vậy.
Mộ Dương xoay người đi ra ngoài, đương nhiên cũng không quên bản thân đã nói những gì với ông nội Đàm gia.
Một lúc sau, Mộ Dương mới rời khỏi biệt thự Đàm gia.
Mà ông nội dường như đã nhận ra điều gì đó, ông vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Mộ Dương đến khi bóng dáng hắn xa dần, rồi lâm vào suy nghĩ sâu xa.....
Đứa nhỏ Mộ Dương này, tâm tư từ trước đến nay vẫn luôn kín đáo.
Rất hiếm có chuyện gì có thể khiến đứa nhỏ này phải nhảy vào. Còn nữa, từ khi vào đại học hắn vẫn chưa tốt nghiệp, vẫn luôn hỗ trợ công ty. Đã nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên đã sớm luyện được giấu kín cảm xúc dưới lớp mặt nạ mới đúng (-_- môn võ công mới).
Nhưng đứa nhỏ này hết lần này đến lần khác vẫn vì Cố Niệm Hề mà.....
Nghĩ vậy, cặp mắt của ông nội Đàm gia bỗng chốc xẹt quá tia âm lãnh như chim ưng!
------------------phân cách tuyến-------------------------
Buổi sáng cùng đi siêu thị với Lưu tẩu, Cố Niệm Hề thuận tiện mua một vài vật dụng hàng ngày. Buổi chiều sau khi làm giấc ngủ trưa, cô liền ngồi ở trên ghế sô pha đọc báo.
Lúc này, Đàm lão gia sẽ cùng ông Trần cách vách đánh cờ. Thư Lạc Tâm có thể sẽ ngủ trưa, nhưng cũng có thể sẽ ngắm nghía sửa sang chăm sóc đống hàng hiệu mà bà hao tâm tiêu phí cướp đoạt từ nhiều nơi khác nhau mang về. Lưu tẩu thì nghiên cứu thực đơn, như vậy trong biệt thự Đàm gia chỉ có mình Cố Niệm Hề là người duy nhất ngồi yên lặng trên ghế sô pha.
Hai ngày nay, tin tức về kinh tế dường như đã chiếm hầu hết đầu đề của các tạo chí. Hơn nữa, mỗi một tin tức đều vô cùng kinh khủng đáng sợ như vậy. Xem ra dường như đã xảy ra chuyện lớn gì đó rồi.
"Thật đáng sợ! Công ty trách nhiệm hữu hạn quốc tế SH chuỗi siêu thị ở thành phố D vượt qua cả Thập Dư gia!"
"Công ty trách nhiệm hữu quốc tế SH hạn muốn nghịch thiên!"
"Công ty quốc tế thần bí đột kích chuỗi siêu thị ở thành phố D, là tận thế, hay là trọng sinh?"
Những kiểu tiêu đề này kéo đến tràn lan, chọc cười Cố Niệm Hề cũng đồng thời khiến cô phát hiện ra công việc môi giới hiện nay có hơi quá độ rồi....
Hơn nữa Cố Niệm Hề đọc đi đọc lại cũng chỉ thấy được những tin tức vốn chỉ là một mà thôi, vậy mà cho xuất bản đến mấy lần.
Nhìn qua vài lần rồi, Cố Niệm Hề mới phát hiện bản thân đã không còn hứng thú với đống tạp chí này nữa.
Nếu không phải là tin tức của thành phố D thì cô mới không cố ý xem đâu.
Đương nhiên, Cố Niệm Hề cũng chú ý trong đống xin tức này xuất hiện một cái tên ----- Siêu thị "Giai Giai Ngải".
Đây không phải là nơi mà lão công của Trương Tiểu Cầm mở ra sao?
Tại sao nhhắn như vậy đã bị người khác chiếm đoạt rồi?
Báo ứng cũng tới nhhắn quá đi?!
Chẳng lẽ ông trời hiển linh thấy Trương Tiểu Cầm làm miệng vết thương của mình bị toạc ra, còn chuẩn bị cho mình nhục nhã mới trừng phạt Trương Tiểu Cầm sao?
Mặc dù trong lòng cũng có chút bất an, nhưng nhìn thấy thông tin ảnh chụp siêu thị Giai Giai Ngải bị thu mua, trong lòng Cố Niệm Hề vẫn cảm thấy cao hứng!
Xem ra, cái công ty SH gì đó này thật đúng là sứ giả chính ngĩa mà, là hóa thân của dũng sĩ! (ngửi thấy có mùi gì đó)
Nếu biết tổng giám đốc của SH là nhân vật thần bí nào, Cố Niệm Hề cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ đưa cho người đó một thảm hoa to đùng, cũng biểu thị sự cảm kích của bản thân.
Nhìn đến đây, Cố Niệm Hề liền cất tờ báo đi.
Vốn tưởng rằng tin đồn về công ty SH sẽ chỉ tới đây mà thôi. Nhưng không ngờ, đây chỉ mới là khởi đầu....
Khi nhận được điện thoại của Tô Du Du, Cố Niệm Hề đang làm kiểm tr.a ở bệnh viện.
Hai ngày nay miệng vết thương cũng đã khép lại đôi chút, nhưng cũng có chút ngứa ngáy, đặc biệt vào buổi tối khi đi ngủ sẽ luôn cảm thấy khó chịu. Nếu không phải bên cạnh có tham mưu trưởng Đàm luôn có tính cảnh giác cao độ này, thì vết thương của cô có lẽ sẽ biến cô thành người tàn tật mất rồi.
"Du Du, có chuyện gì vậy?" Cũng như Tô Du Du, Cố Niệm Từ cũng coi Tô Du Du là một thành viên trong nhà, cho nên cũng chưa bao giò khách khí với cô nàng.
"Ai nha Hề nha đầu, cuối cùng thì cậu cũng nhận điện thoại rồi!" Nghe thấy ngữ điệu của Tô Du Du, Niệm Hề có chút ngạc nhiên.
"Làm sao vậy?" Ngữ khí của Tô Du Du không hiểu sao lại nôn nóng bất an như vậy, khiến Cố Niệm Hề sinh nghi.
"Là như vậy, cậu còn nhớ trong lớp chúng ta trước kia có người tên Trương Tiểu Cầm không?" Giọng nói của Tô Du Du có hơi xao động vội vàng, cứ như nói lớn giọng quá quên đóng cả miệng lại vậy. Bây giờ lại còn gào thét như vậy, phỏng chừng giọng nói này đã khiến mấy người ở phía đó đinh tai nhức óc rồi. Bằng không thì điện thoại bên này Cố Niệm Hề cũng sẽ không thấy đau tai đến vậy đâu!
"Trương Tiểu Cầm? Đương nhiên là nhớ. Trước đó tớ còn từng gặp cô ta mà!" Chẳng những từng gặp, mà Trương Tiểu Cầm này còn chế nhạo cô nữa không phải sao, còn xé rách miệng vết thương ở tay của cô nữa!
Chỉ là Cố Niệm Hề lại không ngờ, lần thứ hai nghe thấy cái tên Cố Niệm Hề lại chính từ miệng của Tô Du Du.
"Cậu còn từng gặp cô ta sao, vậy là tốt rồi! Là như vậy nè Niệm Hề, nha đầu kia không biết làm thế nào mà biết tớ và cậu ở cùng một thành phố, còn nói là nhất định phải giúp cô ta gọi cú điện thoại này cho cậu."
"Cô ta tìm tớ? Vì sao lại không trực tiếp gọi điện cho tớ?" Niệm Hề vẫn không để ý như cũ.
Nếu không nhờ Trương Tiểu Cầm thì có lẽ hiện giờ sức khỏe của cô đã rất tốt rồi. Cũng sẽ không phải chịu tội mỗi ngày như thế này!
Đối với cô thì chuyện siêu thị Giai Giai Ngải bị thu mua, cô đã không gọi điện " Chúc mừng" thì thôi, hoặc là nhân lúc nhà cô ta xảy ra chuyện mà mượn gió bẻ măng (chị quá hiểm) cũng đã xem như cô nhân từ rồi! Niệm Hề cô đây cũng không phải là thánh mẫu, đã phải chịu đựng như vậy thì đương nhiên cô cũng ghi nhớ hết trong đầu.
"Cô ta nói bất kể đổi sang dùng số nào thì cũng không thể gọi được vào số di động của cậu! Tớ nói điều này nhé Niệm Hề, điện thoại của cậu có phải bị thiết lập cái gì rồi hay không mà chỉ có số của tớ mới gọi được cho cậu vậy?"
"Tớ cũng đâu có biết, hai ngày nay lão công tớ nói điện thoại của anh ấy bị hỏng, tạm thời mượn nửa ngày!" Cho nên không phải là tham mưu trưởng Đàm làm đấy chứ?
Nhưng tham mưu trưởng Đàm chẳng lẽ có năng lực biết trước tương lai, biết trước siêu thị của nhà Trương Tiểu Cầm trong thời gian này bị thu mua nên sẽ tìm tới cô sao?
"Hả? Vậy có thể nào..... có thể nào là điện thoại của cậu hỏng rồi không! Nên mới chỉ chú ý mỗi số của tớ!" Tô Du Du ở đầu bên kia hớn hở ra mặt, dường như đã sớm quên mất mục đích gọi điện thoại cho Niệm Hề.
"Đừng có ở đó mà nói lung tung. Nói đi, có chuyện gì? Tớ đang chuẩn bị tới bệnh viện kiểm tr.a khuỷu tay đây!" Hiện giờ đã là cuối mùa xuân, nhiệt độ ban ngày cũng ngày càng cao. Mà khuỷu tay của Niệm Hề cũng đã vòng dây vắt lên cổ, thật sự rất khó chịu.
"À phải, cô nàng Trương Tiểu Cầm kia bảo tớ xin cậu nói với lão công nhà cậu buông tha cho nhà bọn họ!"
"Cô ta bị sốt huyết não à? Siêu thị nhà bọn họ là bị công ty cái gì SH kia thu mua, tham mưu trưởng Đàm nhà tớ thì liên quan gì?" Chỉ một câu nói đơn giản, Cố Niệm Hề đã vứt bỏ sạch sành sanh sự liên quan của tham mưu trưởng Đàm trong vụ này. Không phải cô không từng có suy nghĩ đó, chẳng qua có những chuyện tự mình biết thì tốt hơn! Bằng không với tốc độ truyền bá thông tin nhanh đến chóng mặt của Tô Du Du (-_- cái miệng của chị ý ý), có thể đến ngày mai khắp phố lớn ngõ nhỏ đều biết nọi dung cuộc trò chuyện hôm nay của bọn họ. "Được rồi mà Du Du, về sau chuyện của Trương Tiểu Cầm cậu không cần phải xen vào đâu!"
"Có thể không quan tâm sao? Cô ta vẫn là bạn học cũ của chúng ta, làm sao có thể không suy nghĩ cho được?"
"Du Du, cậu có biết bây giờ tớ ở thành phố D, khuỷu tay còn một lần giải phẫu là vì sao không? Do chính bị Trương Tiểu Cầm mà rách ra đó. Vậy thì cậu còn muốn xin xỏ cho cô ta nữa không?"
"Vậy sao, sao không nói sớm! Nếu muội muội sớm nói cho tỷ tỷ ta đây, để tỷ tỷ được biết đầu sỏ gây hại cho muội muội là cô ta, thì tỷ tỷ không cần phải thay cô ta gọi điện rồi. Xí, bây giờ tỷ tỷ đây muốn đi tính sổ với cô ta, phải cung chúc siêu thị nhà cô ta sớm đóng cửa! Chỉ là cọng rơm thôi mà cũng dám làm Hề nha đầu thành cái dạng này, nếu hôm nay bản cô nương đây không hỏi thăm lần lượt tổ tông mười tám đời nhà cô ta, thì tỷ tỷ sẽ không là Tô Du Du!" Sau khi tuyên bố những lời này xong thì Tô Du Du cũng ngắt điện thoại ngay lập tức.
Thấy trong điện thoại không ngừng truyền lại những tiếng tút tút, Niềm Hề lúc này biết Tô Du Du nhất định sẽ ầm ĩ với Trương Tiểu Cầm một trận.
Kỳ thật, chớ nên trách Cố Niệm Hề cô đây. Nếu không phải trước đó Trương Tiểu Cầm phá hủy hết tất cả đường lui của cô, thì hiện giờ cũng không biến thành cái bộ dạng này.
Về phần Tô Du Du, nếu cô không nói với cô ấy về chuyện cô ta làm cô bị thương thành cái dạng này, thì chắc hẳn với tính cách đơn thuần của Tô Du Du thì thật đúng là có thể vì Trương Tiểu Cầm mà làm bất cứ thứ gì.
Nếu là chuyện khác thì cũng như vậy.
Nhưng nếu liên quan đến tham mưu trường Đàm nhà cô thì việc này đã không còn gì để nói nữa rồi!
------------------------phần cách tuyến------------------
Khi Niệm Hề từ bệnh viện kiểm tr.a hoàn tất trở về thì đã là hoàng hôn rồi.
Thời điểm về đến nhà, cô liếc mắt một cái liền thấy xe của tham mưu trưởng Đàm ở bãi đỗ xe của biệt thự.
"Lão công ơi!"
Vào tới đại sảnh, Niệm Hề liền nhìn thấy người đang đánh cờ cùng với ông nội.
"Em đi đâu vậy?" Ngay khi nhìn thấy cô, khuôn mặt nhăn nhó của tham mưu trưởng Đàm cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Chỉ là lực đạo lôi kéo bàn tay bé nhỏ của cô dường như có hơi mạnh hơn một chút,
"Em vừa mới trở về từ bệnh viện, kiểm tr.a khuỷu tay một chút! Sao vậy, về đến nhà mà sao trên trán lại xuất hiện nhiều mồ hôi như vậy, có phải không thoải mái chỗ nào hay không?" Niệm Hề nói xong còn lấy tay xoa xoa cái trán của anh.
Mà người đáp lại Cố Niệm Hề lại không phải Đàm Dật Trạch, mà là ông nội đang cân nhắc nên đánh quân cờ nào ngồi đối diện: "Ha ha, Tiểu Trạch không phải là không thoải mái, mà là sợ con bị người khác cướp mất!"
Những lời này của Đàm lão gia tử còn mang theo ý gì đó.
Nếu giờ phút này Niệm Hề cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện ra bên tai tham mưu trưởng Đàm có hơi đỏ lên.
Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn là người lo lắng cho một người như vậy.
Khi về đến nhà liền muốn nhìn thấy cô đến phát điên!
Nếu không phải ông nội đã nói chắc chắn không có việc gì, bắt anh ở đây ngồi chơi cờ, thì có lẽ anh đã sớm ra ngoài tìm rồi.
"Em nhớ hai ngày trước em đã nói rõ với anh là hôm nay em phải đi kiểm tr.a lại rồi còn gì?" Nghe thấy Đàm lão gia nói như vậy, khuôn mặt nhỏ bé đang nhăn nhó của Cố Niệm Hề lúc này mới tràn đầy ý cười.
"Nhưng anh cũng nhớ rõ lúc đó em đã đồng ý là phải chờ anh về hai đứa cùng đi mà!"
Người đàn ông nào đó bắt đầu dở cái tính hờn dỗi.
"Lão công à, người ta cũng vì lo lắng công việc của anh bận quá mà thôi! Để lần tới đi, để lần tới hai đứa cùng đi, có được không?" Trực tiếp đến bên cạnh nói rõ ràng với Đàm Dật Trạch, đầu dựa vào bờ vai của anh, vừa nhìn anh chơi cờ, vừa ồn ào bên tai.
Quả nhiên, dưới sự dụ dỗ của cô, sắc mặt tham mưu trưởng Đàm cuối cùng cũng đã thay đổi tốt hơn.
Còn về cuộc gọi của Tô Du Du lúc chiều, Cố Niệm Hề cũng quyết định không nói cho tham mưu trưởng Đàm biết.
Không phải cô quá thiện lương, mà là cô không biết việc nhỏ như vậy có gì hay ho mà đi nói với tham mưu trưởng Đàm, lại hại anh phân tâm.
Vốn tưởng rằng, sự việc của công ty SH này về sau đều sẽ bị Cố Niệm Hề lựa chọn vứt ra sau đầu không quan tâm nữa. Lại không ngờ.....
Đêm hôm đó, khi cả nhà Đàm gia đều đã ăn cơm tối xong, đang cùng ngồi xem tin tức trên ti vi, thì bỗng nhiên kênh tài chính kinh tế xuất hiện thông tin về công ty SH, khiến cho đôi mắt Đàm Kiến Thiên trong nháy mắt trở nên tối sầm lại.
Đặc biệt là khi tin tức về việc chuỗi siêu thị của Thập Dư gia vì bị thu mua khiến nhiều người khóc lóc than trời trách đất, quỳ rạp xuống đất xuất hiện trên màn hình, cũng khiến cho sắc mặt của Đàm Kiến Thiên có thể dùng cụm từ "Xanh mét" để hình dung.
Nhưng ngoài trừ Đàm Kiến Thiên ra, những người còn lại trong nhà khi nhìn thấy tin tức này trên ti vi, dường như cũng chẳng có biểu hiện gì, điều này cũng khiến sự bất an trong lòng Cố Niệm Hề thoáng ổn định hơn chút.
Sau khi đã quan sát hết tất cả thái độ của mọi người Đàm gia đối với tin tức này, Cố Niệm Hề cuối cùng đem tầm mắt dừng lại trên người Đàm Dật Trạch.
Tham mưu trưởng Đàm lúc này vẫn chăm chú xem tin tức đang được đưa tin trên ti vi kia.
Ngoại trừ cái miệng đang dẩu lên, nhiều hơn nữa là nụ cười nghiền ngẫm ra, thì so với anh của ngày thường cũng không có điểm gì khác.
Chẳng lẽ, việc này thật sự không phải do tham mưu trưởng Đàm nhà cô làm sao?
Nhưng ngay khi Cố Niệm Hề còn chưa hoàn hồn lại, thì giọng nói của Đàm Kiến Thiên không cách xa lắm vang lên: "Tiểu Trạch, con theo ta vào thư phòng một lát!"
Giọng điệu của Đàm Kiến Thiên trở nên nghiêm túc hơn hẳn so với thường ngày!
Đặc biệt là vẻ mặt của ông lại nghiêm trọng đến vậy......
Làm cho Cố Niệm Hề dường như phát hiện ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này!
Nghĩ đến đây, bàn tay của người con gái đang được người đàn ông đan xen bỗng nắm thật chặt lại, giống như đang nói cô không muốn phân tách với người đàn ông bên cạnh.
Mà hành động của Cố Niệm Hề đương nhiên được Đàm Dật Trạch để ý tới trước tiên.
Cảm nhận được bàn tay bé nhỏ có hơi run rẩy đang gắt gao nắm chặt lấy tay anh, khóe miệng người nào đó khẽ cong lên mỉm cười.
Xem ra, vật nhỏ của anh dường như đã nhận ra điều gì đấy rồi.....
Thậm chí dường như còn biết lợi hại trong đó nữa! Cho nên giờ phút này vật nhỏ mới cảm thấy bối rối, mới bất an mà túm tay mình như vậy.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì bối rối mà có chút tái nhợt, bàn tay của Đàm Dật Trạch cũng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô mà vỗ về.
Giờ phút này đây, trong con mắt đen nhánh của người đàn ông này mang theo sự ôn nhu mà ngày thường hiếm có thể thấy được. Giống như một dòng nước ấm áp bao quanh lấy cô. Giống như từ ánh mắt của anh có thể nói cho cô biết, anh sẽ không có việc gì!
"Lão công à!" Dường như cô vẫn đang cố chấp không cho phép.
Cuối cùng vẫn lo lắng, nếu giờ khắc này cô buông tay Đàm Dật Trạch ra, thì chỉ giây tiếp theo thôi khoảng cách của bọn họ từ gần ngay trước mắt sẽ biến thành cách xa cả vạn dặm.
"Không sao đâu, ba cũng đâu có ăn thịt anh đâu!" Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn gần ngay trong gang tấc của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch bỗng nhiên sáp lại vào thật gần.
Sát đến như vậy, Cố Niệm Hề thậm chí còn cảm thấy được một mùi hương thoang thoảng truyền vào chóp mũi của cô. Đó chính là mùi hương quen thuộc của Đàm Dật Trạch. Cũng chính là mùi hương mà cô yêu say đắm nhất, mùi hương mà cô lưu luyến nhất!
"Trở về phòng đợi anh, đừng quên buổi hẹn tối nay của chúng ta!" Câu cuối cùng, anh ghé sát vào lỗ tai cô thổi hơi nói ra.
Hơi thở ấm áp kia giống như đang nói cho cô biết anh rất chờ mong.
Không thể không thừa nhận, Đàm Dật Trạch là người hiểu cô nhất.
Nếu không phải anh làm cho bầu không khí trở nên mờ ám như thế, thì cô vẫn sẽ lo lắng mà không buông anh ra mất.
Mà chỉ với một câu này, thừa dịp lúc ý chí của cô còn đang hơi xao động, tay của người nào đó đã lặng yên rời khỏi cái nắm tay của cô, nhanh chóng đi theo Đàm Kiến Thiên, biến mất ở vị trí đầu cầu thang.
Nhìn thấy thân ảnh Đàm Dật Trạch đã biến mất ở góc cầu thang, Cố Niệm Hề cũng không còn lòng dạ nào ở lại xem ti vi nữa. Cô đứng dậy, nói với ông nội và Thư Lạc Tâm một tiếng, rồi chậm rãi bước về phòng.
Trên đường đi, chắc chắn sẽ phải đi qua thư phòng.
Mà bước chân của Cố Niệm Hề cũng theo bản năng mà dừng lại trước cửa thư phòng.
Trông thấy cánh cửa vẫn chưa đóng lại hoàn toàn, Cố Niệm Hề hơi có chút do dự không dám tiến lên phía trước.
Ba đã từng nói, nghe lén người khác nói chuyện thì không phải là đứa trẻ ngoan!
Nhưng nếu như không nghe thì cô sợ Đàm Dật Trạch sẽ làm ra chuyện gì đó!
Nghĩ như vậy, Cố Niệm Hề cuối cùng vẫn làm theo suy nghĩ trong lòng, cái đầu nhỏ dán sát vào khe hở cánh cửa nhìn vào.
Hai người đứng bên trong ban đầu chỉ nhỏ giọng nói chuyện.
Từ góc độ này của Cố Niệm Hề cũng chỉ thấy được hình dáng của Đàm Dật Trạch mà thôi.
Mặc dù liên quan đến khoảng cách khiến Niệm Hề không thể thấy được rõ ràng biểu tình trên mặt hiện tại của anh. Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà giờ phút này đây Cố Niệm Hề lại cảm giác được vô cùng rõ ràng, người đàn ông này đang tức giận cùng với không cam lòng.
Bởi vì cô thấy anh đang cố gắng đứng thẳng lưng....
Cô nhớ có lần ở chợ lớn gặp Thư Lạc Tâm và Hoắc Tư Vũ, lúc bọn họ châm biếm và khiêu khích anh, thì người đàn ông này cũng bày ra bộ dạng như vậy.
Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy người đàn ông này đủ kiên cường, đủ sức để chống đỡ tất cả. Nhưng bộ dạng như vậy lại khiến chóp mũi Cố Niệm Hề cay cay.....
Có nhiều khi cô hi vọng có thể cùng đứng ở đó sánh vai với người đàn ông này, cùng anh gánh vác tất cả mọi chuyện, mà không phải như bây giờ, để mình anh cô đơn đối mặt.....
"Niệm Hề....."
Ngay khi Cố Niệm Hề nhìn về phía người đàn ông sau cánh cửa, hốc mắt đã hơi ươn ướt, thì đằng sau cũng truyền đến giọng nói khàn khàn.
"Tôi... Tôi không có nhìn lén đâu, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi!" Đúng lúc bị Đàm Dật Nam đụng phải, Cố Niệm Hề lúc này mới có cảm giác bản thân là đứa trẻ làm việc gì đó sai trái, cúi đầu có chút ảo não!
"Tôi cũng đâu có nói là em nhìn lén, tôi chỉ cảm thấy dường như em đang lo lắng cho anh ấy......" Khi nói những lời này, thực ra Đàm Dật Nam cũng đã nhìn thấy con mắt long lanh nước của Cố Niệm Hề, vốn muốn đi tới nắm chặt lấy đôi tay của cô, nhưng bỗng nhiên lại thấy có chút cứng ngắc. Thậm chí ngay cả bản thân hắn chỉ trong nháy mắt đã hóa đá.
Thực ra mới nãy khi ngồi ở sô pha, Đàm Dật Nam đã phát hiện sau khi Đàm Dật Trạch rời đi, thần sắc Niệm Hề có hơi bất hợp lí.
Cho nên khi nhìn thấy cô đi khỏi thì hắn cũng vội vàng đuổi theo, sợ cô xảy ra chuyện gì.
"Anh ấy là lão công tôi, tôi không lo lắng cho anh ấy thì nên quan tâm ai đây?" Cô ngẩng đầu, khi cô nói những lời này với Đàm Dật Nam, đôi mắt ướt át cũng dần dần khô đi. Ngoại trừ Đàm Dật Trạch ra, cô thật sự không quen biểu hiện cảm xúc của bản thân trước mặt người khác. Thậm chí ngay cả quãng thời gian hai năm trước yêu nhau với Đàm Dật Trạch, thì cô cũng không quen.
"Nói như vậy tức là em yêu anh ấy?"
Đàm Dật Nam còn nhớ rõ, trước kia hắn cũng từng hỏi cô câu hỏi này một lần.
Khi đó, cô cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn.
Thật sự hi vọng, Cố Niệm Hề của ngày hôm nay vẫn sẽ cho hắn một đáp án lấp lửng như trước kia.
Ít nhất, không thừa nhận cái gọi là tình yêu, Đàm Dật Nam hắn ít hoặc nhiều vẫn sẽ có cơ hội.
Thế nhưng Đàm Dật Nam không thể ngờ được Cố Niệm Hề của ngày hôm nay không trả lời như trước kia: "Đúng, tôi yêu anh ấy. Bởi vì anh ấy là lão công của tôi." Cũng là người đàn ông mà Cố Niệm Hề thân thiết nhất trên thế giới này.
Khi nói những lời này, vẻ mặt của Cố Niệm Hề cực kỳ tự nhiên.
Giống như một câu nói từ rất lâu trước kia cũng đã in sâu vào tim cô rồi.
Mà lúc này Đàm Dật Nam so với Cố Niệm Hề lại giống như sét đánh ngang tai.
Niệm Hề vậy mà lại ở trước mặt anh thừa nhận tình yêu của cô đối với Đàm Dật Trạch!
Tuy rằng Đàm Dật Trạch là một quân nhân xuất sắc, nhưng ở chung lâu ngày với một người đàn ông như vậy rất khó có thể không yêu. Điểm này từ rất lâu trước kia, Đàm Dật Nam cũng đã đoán được.
Hắn chỉ không ngờ rằng khi chính tai nghe thấy những lời này của cô lại khiến bản thân thương tâm tuyệt vọng đến vậy.....
Khoảnh khắc ấy, hắn cảm giác được trái tim giống như trong nháy mắt bị người ta đục khoét một cái lỗ lớn.
Cảm giác trống trơn đó khiến hắn không thể cảm nhận được bất cứ đau thương nào khác.
Đương nhiên, hắn càng không thể cảm nhận được vui sướng, hoang mang....
Nhưng vào giờ phút này, tâm tư Cố Niệm Hề lại không để ý tới người đàn ông đã hóa thạch trước mặt này, bởi vì bọn họ chỉ vừa nói vài câu, thì trong thư phòng đã truyền đến tiếng cãi vã càng ngày càng mãnh liệt:
"Hồ đồ, cái thằng này, trước khi con làm nhừng việc này có từng suy nghĩ kĩ chưa, điều này sẽ đem lại hậu quả gì chưa!" Đó là giọng nói của Đàm Kiến Thiên. Trong giọng nói trầm thấp còn mang theo sự uy nghiêm.
Mà tiếng nói của Đàm Dật Trạch cũng theo ngay sau đó:
"Sẽ gây ra hậu quả gì, con đương nhiên rõ ràng hơn ba! Nhưng con sẽ không để người phụ nữ của con phải chịu bất cứ ủy khuất nào, lại càng không giống như ba, tận mắt thấy người phụ nữ mình yêu thương bị người khác ức hϊế͙p͙, hàm oán mà ch.ết đi!"
Tiếng gào thét kia còn mang theo ý nghĩa khác, những câu nói toàn mùi thuốc súng, là điều mà Cố Niệm Hề nhìn thấy, cũng là lần Đàm Dật Trạch phản ánh dữ dội nhất.
Mặc dù lời nói của anh không chỉ rõ ràng "người phụ nữ yêu thương nhất" kia là ai, nhưng Cố Niệm Hề thấy Đàm Kiến Thiên khi nghe đến câu nói này trong nháy mắt không nói câu gì, liền đoán được người mà Đàm Dật Trạch nói tới, chính là mẹ của anh.....
Người đó, từ trước tới giờ chưa tàng thấy anh nói với cô dù chỉ là nửa chữ....
"Tiểu Trạch......"
"Tiểu Trạch.... Con quay lại cho ba!"
Trong thư phòng truyền ra tiếng gọi lại của Đàm Kiến Thiên.
Ngay sau đó từ đằng xa vọng lại tiếng nện bước tiến lại gần.
Không cần quay đầu lại nhìn thì Cố Niệm Hề cũng biết người kia là Đàm Dật Trạch.
Cố Niệm Hề còn chưa kịp quay đầu lại thì đã cảm giác được một cơn gió sắc bén thổi tới. Khi xoay người lại mới phát hiện, người đàn ông này không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô.
Mà cô cũng lặng thinh, nhìn trong đôi mắt ấy biểu hiện rõ sự lạnh lùng, thô bạo mà cô chưa từng quen.
Trong phút chốc, biểu tình của người đàn ông này dọa cô sợ hãi.
Dù sao từ khi bọn họ kết hôn đến nay, Đàm Dật Trạch chưa bao giờ biểu hiện như vậy trước mặt cô.....
"Lão công à!"
"Anh!"
Giọng nói của hai người cùng vang lên.
Nhưng người mà Đàm Dật Trạch nhìn thấy, lại chỉ có vật nhỏ kia.
Cô cũng thấy Đàm Dật Trạch nhìn mình. Cũng phát hiện khi đôi mắt của anh nhìn thấy Đàm Dật Nam bên cạnh thì âm u thêm vài phần.
"Lão công ơi, cái này....."
Cô mở miệng, thanh âm khàn khàn không giống với Cố Niệm Hề của ngày thường.
Cô đang chuẩn bị dùng giọng điệu như vậy thì nên giải thích với anh như thế nào. Nhưng lại không ngờ, bàn tay của người đàn ông này đột nhiên lại vòng qua lưng, ôm chặt cô vào lòng.
"Chúng ta trở về phòng!"
Sau đó, Cố Niệm Hề nghe thấy tiếng nói hồn nhiên của anh.
Mặc dù lúc đó cô đang dựa vào lồng ngực của anh, hơi thở nam tính vẫn vô cùng vững vàng, nhưng Cố Niệm Hề vẫn nghe ra được tiếng hít thở xen lẫn quang mang của anh.
Đàm Dật Trạch như vậy lại giống như một con nhím xù gai muốn đam thủng từ đầu tới đuôi của cô vậy.....
"Lão già kia!" Cô còn muốn nói với anh vài chuyện, không ngờ sức lực của người đàn ông này mang theo cô thật là lớn. Chỉ cần tay vẫn ôm chặt cô là có thể ôm cô lên (thực ra mị định dịch là vác nhưng sau lại thấy ko hợp với đoạn sau này nên thôi), đi về phía phòng ngủ của họ.
"Cái gì cũng không được nói, cũng không được phép hỏi!" Khi anh bế cô về phòng cũng chỉ nói duy nhất một câu này.
Mà cô dường như cũng hiểu được anh muốn gì, chỉ im lặng ở trong lồng ngực anh, giống như một con mèo nhỏ nhu thuận....
"Tiểu Trạch......"
Mà Cố Niệm Hề cũng nhìn thấy Đàm Kiến Thiên đuổi sát theo sau đến cửa, nhìn thấy Đàm Dật Trạch đã mang theo cô dứt khoát rời đi, trong đôi mắt chứa đựng sự ảm đạm......
Đàm Dật Trạch, anh đang đau lòng đúng không?
Nhưng cha của anh chẳng phải cũng như vậy sao?
Cố Niệm Hề hiểu được giờ phút này đây Đàm Dật Trạch đang trong cơn tức giận, có nói cái gì cũng không nghe thấy, nên cô cũng không nói nữa, chỉ im lặng tùy ý để người đàn ông này đưa cô về phòng, tránh khỏi nơi phân tranh này.
"Vật nhỏ, bất kể ai cũng sẽ không thể làm tổn thương em ngay trước mặt anh!"
Ban đêm, anh ôm cô đặt ở vị trí gần ngực mình nhất. Không biết bọn họ đã giữ vị trí này được bao lâu thì bỗng nhiên anh lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
Thanh âm của anh trong khoảnh khắc này bỗng trở nên khàn khàn, trầm mê.
Đó là một mặt mà Cố Niệm Hề chưa từng nhìn thấy.
"Lão già kia, em chưa ngủ đâu!" Cô biết, thực ra anh nghĩ cô đã chìm vào giấc ngủ rồi, mới tự nhiên nói trước mặt mình như thế.
Đàm Dật Trạch là một người kiêu ngạo đến vậy thì sao có thể biểu hiện sự yếu đuối trước mặt một cô gái cơ chứ?
"Anh còn tưởng....."
Quả nhiên giây tiếp theo anh liền trầm mặc, cũng chứng minh điều mà Cố Niệm Hề đoán là đúng.
"Thực ra lão già kia, em không còn nhỏ nữa!" Thực ra ý của Cố Niệm Hềchính là hiện giờ cô cũng có thể cùng anh chia sẽ tất cả gánh nặng rồi.
"Đúng vậy, không còn nhỏ nữa!"
Trong bóng tối, thanh âm khàn khàn của người nào đó đáp lại.
Mà khi đã hồi phục lại, lại khiến Cố Niệm Hề cảm thấy không thông.
Dường như tự cô đã đào hồ chôn mình thì phải? (chuẩn không cần chỉnh)
Quả nhiên không như Cố Niệm Hề dự liệu, ngay khi cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, thì bàn tay tà ác nào đó đã tham lam mò vào trong váy ngủ của cô. Chuẩn xác mò đến vị trí nào đó... (phi lễ chớ nhìn....)
"Dường như đã lớn hơn rồi!"
Ngoài ngữ điệu mập mờ ra, lúc này Đàm Dật Trạch đã không còn khác biệt nào với ngày thường.
"Anh...." Nhanh chóng chộp tới bàn tay tà ác đang làm loạn nơi ngực mình, bàn tay nhỏ bé của cô nàng nào đó vòng lên cổ Đàm Dật Trạch. "Lão già kia, em không phải có ý này!"
"Không phải cái này? Chẳng lẽ là nói bên này?" (anh quá chong xáng)
Người nào đó vừa nói vừa chuyển tay sang bên kia!
". . . . . ." Lúc này, Cố Niệm Hề nhìn thấy khuôn mặt gian tà của người đàn ông đang mỉm cười, hai bàn tay không an phận khiến cho cô không còn lời gì để nói.
Cô không có tiềm chất lưu manh, đương nhiên cũng không thể làm giống như lão lưu manh này được! Giờ phút này rõ ràng sẽ làm chuyện tà ác, mặt lại còn không đổi sắc khiêu khích cô.
"Lão già kia, anh còn như vậy nữa là đêm nay cho anh ngủ sô pha đấy!" Có một lần trong rừng sâu Cố Niệm Hề thấy Tô Mộng Dao đã dùng chiêu này đề đối phó với Chu Tử Mặc. Cô còn nhớ lúc ấy khi Tô Mộng Dao nói câu nói kia, Chu Tử Mặc giống như thấy quỷ, lập tức bật người xuống.
"Em có thể thử xem, đánh cũng không thắng được anh đâu!" Đàm Dật Trạch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, làm sao lại không đoán được ý của cô đây.
Muốn học Tô Mộng Dao quản lão công sao?
Vật nhỏ này lẽ nào muốn làm phản rồi?
Anh vui cười khi nhìn thấy khuôn mặt của vật nhỏ suy sụp từng chút một, ý cười nơi khóe miệng ngày càng sâu hơn.
"Được rồi, không náo loạn nữa, chúng ta ngủ thôi! Lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, em cũng nên buồn ngủ rồi!" Bàn tay kia vươn ra, anh kéo cơ thể yếu ớt kia vào trong lồng ngực của mình, một tay vỗ nhẹ lưng cô.
Kỳ thực, trước kia anh cũng đã từng trải qua nhiều lần cãi vã kịch liệt như vậy với Đàm Kiến Thiên rồi.
Mỗi lần nghĩ tới tình cảnh của mẹ năm đó trước khi ch.ết, trong lòng Đàm Dật Trạch chính là cảm giác mất mát. Vì thế đương nhiên đầu sỏ gây ra chuyện năm đó tự nhiên cũng trở thành tấm bia mỗi khi Đàm Dạt Trạch tức giận.
Nhưng từ đó đến giờ vẫn chưa có một lần nào trải qua cãi vã kịch liệt đến vậy mà sau đó trên mặt anh lại hiện lên nụ cười nhanh đến vậy.
Xem ra vật nhỉ này rất có ảnh hưởng tới mình.
". . . . . ." Mà cô nàng nào đó thấy không thể phàn bác được Đàm Dật Trạch nên chỉ có thể bất đắc dĩ coi ai đó là gối ôm, gắng sức dựa cả người vào tham mưu trưởng Đàm.
Vì sao chỉ một câu nói mà Tô Mọng Dao có thể khiến Chu Tử Mặc như gặp quỷ?
Vì sao cũng cùng một câu đó, tham mưu trưởng Đàm nghe xong cũng không có phản ứng như dự liệu?
Chẳng lẽ Cố Niệm Hề cô có tố chất bị tham mưu trưởng Đàm "bắt nạt" ngay từ nhỏ hay sao?
Càng nghĩ trong lòng Cố Niệm Hề càng nghẹn khuất.
Xem ra lần tới gặp Tô Mộng Dao phải cùng cô nàng thỉnh giáo một chút xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu mới được!
Mặc dù trong đầu có vô số ý tưởng, nhưng khi cơn buồn ngủ ập tới, Cố Niệm Hề tựa vào cái ôm ấp quen thuộc kia, mí mắt càng tăng thêm sự mệt mỏi.
"Vật nhỏ! Anh hiểu em muốn nói gì, nhưng anh không nỡ tuổi đời còn nhỏ như em mà lại phải theo anh gánh vác nhiều việc!" Trong lúc mơ hồ, Cố Niệm Hề nghe được tiếng nói quen thuộc, ghé vào tai cô nói điều gì đó.
"Người ta không phục!" Mặc dù trong đầu đã vô cùng mơ hồ, nghe không rõ lắm lão già kia đang nói cái gì, nhưng với bản năng của mình, Cố Niệm Hề cô vẫn mơ mơ màng màng phản bác lại.
Thậm chí cô còn giơ móng vuốt đang bị thương mà khoa tay múa chấn với lão già kia.
"Được, được, được, anh hiểu ý của em! Ngoan ngoãn ngủ đi, vật nhỏ của anh!" Trong không gian mơ hồ lại có người lôi kéo tay cô, vỗ nhẹ sau lưng cô.
Những lời này Cố Niệm Hề nghe hiểu.
Lão già kia đã hiểu ý của cô, vậy không phải đã thành công rồi sao?
Vì thế cô lại yên bình tiến vào mọng đẹp.
Mà người nào đó nhìn thấy cô nàng kia giống như mèo con nằm trong lồng ngực mình thì khóe miệng lại không tự chủ được mà cong lên đắm chìm trong sự sủng nịnh.....
---------------phân cách tuyến---------------
Ngày hôm sau, Cố Niệm Hề tỉnh lại trước ánh nắng chói chang đến chói mắt.
Chẳng qua khi cô vừa thoáng động đậy, thì cơ thể của cô liền bị một bóng đen che phủ.
Chờ đến khi cô thích ứng được với ánh sáng, mở được mắt ra mới phát hiện cơ thể của lão già vô lương kia đang áp trên người cô.
"Lão già kia, mới sáng sớm anh định làm cái gì?"
Cố Niệm Hề chu đôi môi đỏ mọng, tiếng nói buổi sáng đặc biệt khàn.
Nhưng lọt vào trong tai người nào đó lại thành ca khúc vô cùng êm tai.
"Đương nhiên là làm em!"
Ngay khi nói ra những lời này, người đàn ông đã bắt đầu vội vàng cởi bỏ đai váy đeo trên người cô. Gần đây, từ sau vụ khuỷu tay bị thương, dương như đã mặc quần áo rất ít. Như vậy càng thuận tiện cởi, lại càng thuận tiện cho anh xâm nhập. Nếu không phải ngại lời bác sĩ Vu đã nói, thì Đàm Dật Trạch đã sớm không biết ăn Cố Niệm Hề bao nhiêu lần rồi. (anh thật là.... cơ mà iêm thích)
Chỉ còn làn váy mỏng manh như vậy quả nhiên là đã bớt đi bao nhiêu việc.
"Mới sáng sớm đã nói những lời này, anh không thấy ngại sao! Đúng rồi....." Nói đến đây, Cố Niệm Hề nhanh chóng cầm đồng hồ báo thức đặt ở một bên lên. "Đã đến giờ anh đi làm rồi đấy, anh xác định còn muốn em sao?"
Người đàn ông này, một khi đã đứng dậy thì sẽ không chơi nữa.
Nếu lúc này mới bắt đầu thì khẳng định thời gian sẽ không đủ!
"Hôm qua đã nói rồi, trở về sẽ làm. Nếu lão già không gây rối, khiến lòng anh hỗn loạn thì em nghĩ anh sẽ chịu nghẹn đến bây giờ sao? Đã một tháng rồi, nghẹn ch.ết anh mất!" Khi nói những lời này, người đàn ông nào đó thể hiện toàn bộ bản chất lưu manh của mình, từ giọng điệu đến cơ thể (cái phần đang cương cứng ấy).
Đây không phải là cơ thể anh đã đè lên rồi sao. Cánh tay cùng cặp chân to lớn khiên anh trông giống như con bạch tuộc cuốn lên người Cố Niệm Hề .
"Lão già kia, anh có thể văn minh hơn chút được không!" Da mặt Cố Niệm Hề luôn mỏng, làm sao chịu đựng được sự trêu chọc của lão lưu manh này?
"Văn minh một chút là sao? Được rồi!" Nói xong, lão già kia trong lúc nóng vội, từ trong ngực cô ngẩng đầu lên hỏi: "Vật nhỏ, anh có thể muốn em hay không?" (mị đã văn minh nhất có thể rồi đấy).