Chương 14: Điểm Thanh Niên Trí Thức Đầu Tiên 2
"Được được được, tiền mua gùi thì tôi lấy, trứng gà là tôi mời cô." Cô rút một đồng tiền từ trong tay Tiểu Thiến.
"Không được, tiền mua trứng cũng phải lấy."
"Lần sau cô mời lại tôi là được rồi không phải sao?"
Hà Tiểu Thiến nghĩ ngợi một chút thấy cũng đúng, bèn đồng ý.
"Cô đi rửa mặt đi, tôi đi luộc trứng gà." Đường Tiêu Tiêu cầm bốn quả trứng gà.
"A, tôi còn chưa rửa mặt nữa, má ơi, tôi lại còn mang cái mặt do này lướt vài vòng rồi." Hà Tiểu Thiến vừa kêu vừa chạy đi ra ngoài.
"Phụt." Đường Tiêu Tiêu cười lắc đầu, cầm trứng gà ra cửa phòng.
Tại phòng bếp, Lưu Đống cùng kết nhóm nấu cơm chung với Từ Trạch Minh, Lưu Phượng Quyên tự mình nấu cơm, còn dư ra một cái bếp, đó là đã thương lượng xong giữ lại cho một mình Đường Tiêu Tiêu.
"Tiêu Tiêu, cô đã đến rồi, cần tôi giúp cô nhóm lửa không?" Lưu Phượng Quyên thấy cô lại đây thì hỏi ngay.
Cô nhìn thấy bên phía Lưu Phượng Quyên cũng đã sắp xong, lửa vẫn còn rất lớn: "Không cần, chị Phượng Quyên, tôi chỉ luộc mấy quả trứng gà, hay là dùng bếp đang còn lửa này của chị cũng được."
"Vậy được, tôi sắp xong rồi." Lưu Phượng Quyên cười nói.
"Không có việc gì, không gấp."
Đường Tiêu Tiêu nhìn về Từ Trạch Minh vẫn không hề nói chuyện: "Thanh niên trí thức Từ, hôm nay anh có trở về không?"
"Ừ, một lát nữa tôi cũng cùng đi xe bò với các cô."
"Thanh niên trí thức Từ, anh..." Đường Tiêu Tiêu không biết nên nói cái gì để an ủi anh ấy, dù sao gặp tai nạn như vậy, cũng không ai có cách nào đoán trước được.
"Thanh niên trí thức Đường, không sao, thật ra tôi cũng đã đoán được, tôi vẫn còn muốn cảm ơn cô đã báo tin cho tôi." Nếu không thì anh ấy vẫn còn đang chờ, vẫn còn đang ôm hy vọng.
"Cách nhà máy bột mì gần nhất là trạm dừng chân tạm thời nằm ở phía tây thành phố, anh có thể dừng chân ở nơi đó, nhưng còn cần phải chú ý dư chấn."
"Cảm ơn cô." Từ Trạch Minh ngẩng đầu lộ ra một nụ cười với cô.
Đường Tiêu Tiêu cười lắc đầu, cô cũng không giúp được anh ấy cái gì cả.
Lưu Phượng Quyên cười võ vào bả vai của cô, ngăn đề tài lại.
"Ở điểm thanh niên trí thức của chúng ta thì có Lưu Đống và Từ Trạch Minh cùng kết nhóm nấu cơm, tôi và Tào Huy nấu cơm một mình, Vương Nhị Hỉ thì phải đi đến nhà của người dân trong thôn ăn cơm."
Lúc này, Tào Huy cầm hai củ khoai lang đi vào phòng bếp, nhìn thấy Đường Tiêu Tiêu đang đặt trên bệ bếp mấy quả trứng gà.
"Ôi, đây là trứng gà của ai vậy, nhiều thế?"
Lưu Phượng Quyên đang định múc cháo gạo trắng lên nhà chính ăn thì ngay lúc này đã thả toàn bộ trứng vào nồi nước, đậy cái nắp lên. "Là của Tiêu Tiêu và Tiểu Thiến, mỗi người hai trứng."
"Tào Huy, cậu dùng cái bếp trống kia đi, thanh niên trí thức Đường dùng bếp của Phượng Quyên." Lưu Đống đã mở miệng.
"Tôi ném khoai lang vào bếp lửa của các cậu là được, tôi ăn khoai lang nướng." Tào Huy cầm khoai lang đi đến trước bệ bếp của Lưu Đống.
"Đồ ăn của chúng tôi cũng sắp chín, không châm lửa nhiều, tự cậu nhìn xem đi."
"À, vậy đợi lát nữa tôi lại đến làm đi." Anh ta lại cầm khoai lang đi rồi.
"Chị Phượng Quyên?" Chờ anh ta đi rồi, Đường Tiêu Tiêu mới nhìn về phía Lưu Phượng Quyên, sao cô lại cảm thấy mọi người giống như đều không thích Tào Huy này thế?
"Đồ vật của cô nên đặt cách anh ta xa một chút, anh ta ấy à, lúc phân chia lương thực thì ăn hết sạch, sau đó cũng chỉ có thể đi ăn ké, ngay cả củi lửa cũng muốn xài ké." Lưu Phượng Quyên nhỏ giọng nói.
"Phượng Quyên." Lưu Đống hô một tiếng.
"Tôi cũng chưa nói gì sai, trước kia cậu và Trạch Minh bị anh ta ăn ké xài ké bao nhiêu cậu không đếm được à?"
"Nhưng không phải mới vừa phân chia lương thực hay sao?" Vừa mới thu hoạch lúa chiêm vào tháng bảy mà.
"Nhưng dù vậy thì cũng không chịu nổi mỗi bữa anh ta đều ăn cơm tẻ." Lưu Phượng Quyên lùa một ngụm cháo gạo trắng, mỗi buổi sáng cô ấy đều ăn cơm trắng, giữa trưa và buổi tối đều ăn lương thực phụ.
"Anh ta còn lại chỉ toàn là lương thực phụ." Từ Trạch Minh cũng đã mở miệng.