Chương 23
"Được rồi." Nghe anh nói vậy, cô không nói thêm gì nữa. Cô mở hộp cơm mình mang tới ra, mùi thịt lập tức xộc vào mũi.
Tống Cảnh Chi nhíu mày nhìn hộp canh thịt viên và những viên thịt tròn vô bên trong.
"Cô đi chợ đen à?"
"Hả?" Cô vẫn đang cầm nắp hộp cơm trong tay.
"Sáng nay cô đã nấu xương ống và xương sườn, buổi chiều lại nấu thịt viên, cho dù cô có phiếu thì lượng thịt được mua cũng có hạn." Tống Cảnh Chi nhìn thẳng vào mắt cô.
"Thông minh, anh cũng rất khôn khéo. Xương sườn và xương ống để tới chiêu cũng không bán được, với thời tiết như hiện giờ thì cũng không thể bảo quản được. Tôi đã năn nỉ người bán hàng rằng trong nhà có người bị gãy chân, cần phải bồi bổ, thế nên người bán hàng đã bán cho tôi." Đường Tiêu Tiêu đặt nắp hộp cơm xuống.
Nghe hai chữ trọng nhà từ miệng cô, lỗ tai Tống Cảnh Chi đỏ ửng.
"Tỉnh Hồ Nam của các anh có chợ đen hả?" Cô gắp một viên thịt bỏ vào chén anh, tò mò hỏi.
"Không được đi." Giọng nói nghiêm khắc của Tống Cảnh Chi bất ngờ vang lên.
Đường Tiêu Tiêu nhìn anh, Tống Cảnh Chi khiến cô giật mình suýt làm rơi viên thịt.
Tống Cảnh Chỉ dời mắt, lỗ tai càng đỏ hơn: "Cô là con gái, đi tới chỗ đó quá nguy hiểm."
Anh lẹ tay gấp một viên thịt lên, muốn che giấu sự xấu hổ của mình.
"Không đi thì không khí, anh hùng dữ như thế làm gì?" Cô chớp mắt nhìn anh: "Tống Cảnh Chi, anh đang quan tâm tôi hả?"
"Khu." Tống Cảnh Chỉ vừa bỏ thịt viên vào miệng đã bị sặc vì lời nói của cô.
"Tôi chỉ nói một câu thôi mà, anh ổn chứ?" Đường Tiêu Tiêu định đứng dậy vỗ lưng cho anh.
Tống Cảnh Chi phát giác hành động của cô nên hơi né tránh: "Nam nữ khác biệt."
Đường Tiêu Tiêu đứng trước mép giường nhìn lỗ tai và gương mặt ửng hồng của anh, cô mỉm cười, cố ý bước tới thêm một bước: "Tống Cảnh Chi, anh là người cổ đại à? Tôi nghĩ chúng ta là bạn bè cùng trải qua hoạn nạn, không cần phải xa cách như vậy, anh nói đúng không?"
Đường Tiêu Tiêu ngồi xuống giường, cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.
Tống Cảnh Chi nhìn cô, đúng lúc cô cũng nhìn về phía anh.
Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy sự chân thành và kiên trì trong mắt cô, Tống Cảnh Chi cảm thấy trong mắt cô có một tia sáng hấp dẫn sự chú ý của anh, như thể nếu anh ở gần cô thì sẽ có được ánh sáng, ngược lại sẽ rơi vào bóng tối.
"Ừ" Tống Cảnh Chi gật đầu rồi tiếp tục ăn cơm.
"Nếu tôi để ý đến lời bàn tán của mọi người thì đã không đến tỉnh Hồ Nam mà di tỉnh Hắc, bởi vì anh trai của tôi đang đi lính ở đó." Đường Tiêu Tiêu quyết định nói rõ ràng.
Nếu muốn nhận được sự tin tưởng của người khác thì bạn phải tin tưởng người ta trước, kiếp trước khi kinh doanh cô cũng làm như vậy. Nếu người khác đối xử chân thành với bạn thì chính bạn phải thể hiện sự chân thành của bản thân trước. Huống chi là Tống Cảnh Chi đã từng bất chấp tính mạng bản thân để cứu cô.
"Cô tới tỉnh Hắc có anh trai cô chăm sóc sẽ tốt hơn." Không hiểu tại sao khi nghe cô nhắc đến việc đi tỉnh Hắc, trái tim anh chợt nhảy căng thẳng, bàn tay cầm đũa cũng siết chặt.
"Cuộc sống của tôi ở đây cũng tốt lắm, chú trưởng thôn đã đồng ý để tôi đi cắt cỏ lợn, không cầm làm việc nặng, có lẽ việc này là nhờ ơn của anh đấy." Đường Tiêu Tiêu mỉm cười.
"Tống Cảnh Chi, chắc là trong lòng anh nghĩ bản thân là nhân viên chữa cháy, còn tôi chỉ là một trong số rất nhiều người anh từng cứu." Đường Tiêu Tiêu nhìn anh.
"Nhưng trong lòng tôi, anh là người duy nhất mà tôi có thể dựa vào khi ở trong đống phế tích. Chính lời nói của anh đã khiến tôi có thể kiên trì trong những lúc tôi muốn buông tay."
"Ăn cơm đi, không thôi đồ ăn sẽ nguội mất." Anh thấp giọng nói.
"Ừ" Đường Tiêu Tiêu cười ngọt ngào với anh, cô biết anh đã nghe lọt tai lời cô nói.
Tại phòng khách, cha Tống và mẹ Tống cũng bắt đầu ăn cơm.
"Canh thịt viên này là do thanh niên trí thức Tiểu Đường mang đến à?" Cha Tống hỏi.
"Phải, tôi đã nói không cần, nhưng cô gái này thật sự là một người tốt."