Chương 25: Lần Đầu Đi Chợ Đen 1
Sau khi Đường Tiêu Tiêu trở về, trước tiên cô ủi chiếu một chút rồi mang ra ngoài phơi khô.
Cô tắm xong, vừa mới vào phòng, Hà Tiểu Thiến cũng theo vào, vẻ mặt không vui lắm.
"Sao vậy chị?" Cô vừa lau tóc vừa hỏi.
Hà Tiểu Thiến cầm chiếc khăn trong tay cô, giúp cô lau tóc, nói: "Cái tên Tào Huy đó thật đáng ghét, anh ta cứ lảng vảng quanh cửa sổ nhà chúng ta."
"Cẩn thận một chút, ngày thường đừng ở một mình với anh ta." Đường Tiêu Tiêu liếc nhìn cửa sổ, mặc dù cửa sổ lúc này không xuyên thấu lắm, nhưng chỉ cần muốn nhìn, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy.
Cô võ nhẹ tay Hà Tiểu Thiến, ra hiệu cho cô ấy dừng lại.
Sau đó bước đến tủ quần áo, từ trong tủ lấy ra hai mảnh vải rèm cửa sổ, đưa một mảnh cho Hà Tiểu Thiến.
"Mẹ em mang cái này đến cho em, lát nữa chị qua treo nhé."
"Những tấm rèm này đẹp thật, giá bao nhiêu vậy? Chị trả tiền cho em." Rèm có nhiều màu sắc và hoa văn khác nhau, đó là màu mà các cô ở độ tuổi này thích.
"Sao động gì chị cũng tính tiền thế? Hôm nay em còn chưa trả tiền kẹo hồ lô cho chị đấy."
"Hôm nay chị cũng ăn thịt viên của em rồi, nói đi, bao nhiêu tiền." Hà Tiểu Thiến đẩy cô: "Không lấy tiền chị sẽ không đi."
"Ba đồng." Cô tùy tiện nói một cái giá.
"Em không lừa chị chứ, sao rẻ vậy được? Còn phiếu vải nữa."
"Cái này là làm bằng vải vụn của xã cung ứng, không cần phiếu, mẹ em có người quen ở xã cung ứng." Cô cười nói.
"Chị đi lấy tiền trước rồi sẽ giúp em sấy tóc." Trí nhớ Hà Tiểu Thiến không tốt, cô ấy sợ một lúc sau lại quên.
Đợi đến khi quay lại, cô ấy đưa tiên cho Đường Tiêu Tiêu rồi bắt đầu giúp cô lau tóc.
"Đúng rồi, ngày mai khi nào em thức dậy? Chị làm bánh trứng cho em. Hôm nay chị có mua trứng gà và bột mì.”
"Em dậy sớm lắm, chị tự ăn đi, em không ăn đâu, em muốn đi chợ xem có cá gì mua không." Hồ Nam gần khu vực hồ nên chắc là mua cá không khó, cô cũng muốn xem có chợ đen mà Tống Cảnh Chi nói hay không.
"Được rồi, hôm khác chị sẽ làm cho em."
"Đúng rồi, hôm nay em đã nói với trưởng thôn là em chỉ cắt cỏ cho lợn ăn, ngoại trừ việc đồng áng quan trọng em sẽ không ra đồng."
"Chị cũng không muốn ra đồng." Vừa nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Hà Tiểu Thiến như đưa đám: "Tiêu Tiêu, em nói xem tại sao trong nhà có hai người con thì một đứa phải xuống nông thôn chứ, những người có anh trai đi lính như chúng ta, số mệnh duy nhất là về quê."
Gia cảnh của Hà Tiểu Thiến cũng giống như Đường Tiêu Tiêu, đều là gia đình công nhân viên chức, điều kiện gia đình khá giả, chính vì có hai người con, anh trai lại tham gia quân ngũ nên mới đến lượt các cô phải về quê.
"Haizz." Đường Tiêu Tiêu thở dài, cô có lý do chính đáng, Hà Tiểu Thiến không có, cho nên cô ấy không thể đến gặp trưởng thôn đi cửa sau, như vậy sẽ bị người ta nói là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, tác phong như chủ nhà.
"Chị có thể làm được bao nhiêu thì làm, một ngày có thể kiếm được vài công điểm."
"Đúng vậy, nếu phải tự mình kiếm công điểm nuôi sống bản thân, không chừng chị sẽ ch.ết đói mất” Nghĩ đến đây, Hà Tiểu Thiến liền cảm thấy dễ chịu hơn.
Kiếp trước Đường Tiêu Tiêu cũng làm ruộng để kiếm công điểm, cô không quen với công việc đồng áng, công điểm kiếm được trong một ngày thậm chí còn không đủ để húp cháo.