Chương 41: Tống Cảnh Chi Thẳng Thắn 1
Tay của Tống Cảnh Chi kéo chặt lấy ống quần của mình, tâm trạng hơi bối rối, thế nhưng anh biết nếu mình không nói gì thì nhất định sẽ hối hận.
"Nếu như chân tôi có thể khỏi hẳn thì sẽ cưới cô." Anh không thể làm hại cô cả đời được.
Đường Tiêu Tiêu nhìn trời, anh không nói gì còn tốt nhưng một khi anh đã thốt ra lời này, cô mẹ nó càng tức giận hơn.
Trong những cảnh mà Đường Tiêu Tiêu từng thấy, Tống Cảnh Chi vào lúc này ở kiếp trước không hề giống như bây giờ, anh không hề quan tâm chân mình có thể lành lại hay không.
Cô biết rất có thể nguyên nhân là vì đời này cô xuất hiện nên anh mới sốt ruột như vậy.
Cho dù biết anh làm vậy là vì tốt cho cô nhưng cô tức giận, thật sự rất tức giận.
[Ký chủ, cô không thể tức giận, để Tống Cảnh Chi thẳng thắn bày tỏ lòng mình xong là có thể cho anh ấy uống ngọc lộ. ]
Âm thanh bất ngờ vang lên dọa Đường Tiêu Tiêu giật mình, không phải con bướm nhỏ này biến mất rồi sao? Sao đột nhiên nó lại xuất hiện?
[Ký chủ, chỉ là tôi cảm ứng được thời khắc then chốt của hai người nên mới cố ý xuất hiện để nhắc nhở cô. ]
"Cho nên tôi phải làm sao?”
[Vậy còn phải phụ thuộc vào cô nữa, ký chủ. ]
"Tôi ạ cậu! Cho nên ngay từ đầu cậu đã bẫy tôi? Không phải là để anh ấy tín nhiệm tôi mà là thích?"
[Cũng không hoàn toàn là vậy, cô biết đấy, kiếp trước cuối đời Tống Cảnh Chi đã ch.ết trong cô độc mà, cho nên... |
"Cho nên còn không phải là cậu bay tôi sao?" Hóa ra cậu là một con bướm nhỏ như vậy.
[Ký chủ, cô cố lên! Tôi còn có nhiệm vụ khác nữa, tôi đi trước đây. ]
"Tống Cảnh Chi, anh nhờ trưởng thôn viết giúp em một lá thư giới thiệu nhé, ngày mai em muốn trở về Kinh Thị." Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt cô đã rơm rớm nước mắt, khoảnh khắc đó lập tức rơi xuống.
Tống Cảnh Chi cảm giác tim mình bỗng dưng hụt nửa nhịp, không biết là bởi vì lời nói của cô hay là bởi vì nước mắt cô.
"Sau này em phải gả cho Tống Cảnh Chi, cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng sẽ nắm tay Tống Cảnh Chi cùng nhau tiến lên, chứ không phải lúc giàu sang thì cùng nhau hưởng thụ nhưng khi nghèo đói lại mỗi người một ngả."
Xương ống trong nồi đã hâm xong, cô tắt lửa trên bếp.
"Là em quấn lấy đòi chăm sóc anh, là do em tự nói muốn gả cho anh, cũng chính em nói phải đi, mặc kệ người ta chê cười thế nào cũng không liên quan đến anh hay gia đình của anh."
"Không phải, tôi... Tống Cảnh Chi muốn giải thích nhưng làm sao Đường Tiêu Tiêu có thể cho anh cơ hội đó.
"Dù sao từ trước đến giờ anh cũng chưa từng nói thích em, đều chỉ là em tình nguyện từ một phía mà thôi."
Tống Cảnh Chi nghe cô nói, nhìn cô rơi nước mắt, trong lòng chỉ cảm thấy đau xót.
"Cũng đúng, làm gì có một cô gái đoan trang nào lại chạy tới nhà người khác để chăm sóc một người đàn ông chứ? Một khi tới là nán lại cả ngày, chẳng trách Trần Phượng Nha lại nói như vậy."
Miệng anh khẽ cử động nhưng lại không thể xen vào lời nói của cô. Nghe cô nói, sắc mặt của anh đã bắt đầu trắng bệch, anh đã làm tổn thương cô nghiêm trọng như vậy sao? Bởi vì câu nói lúc nãy ư?
"Vì sợ người khác đồn đoán cho nên anh mới nói khi nào chân khỏi thì sẽ cưới em đúng không?" Cô cười tự giễu.
"Không..."
"Đồng chí Tống Cảnh Chi." Cô liếc thấy cha Tống và mẹ Tống đang đi ra ngoài phòng bếp. Cô dùng sức lau mạnh nước mắt, đi tới trước mặt Tống Cảnh Chi và cúi đầu thật sâu.
"Thật xin lỗi, trước đây là do em tự mình đa tình nên đã gây phiền toái cho anh và người nhà của anh, Sau này em sẽ không như vậy nữa."
Đầu tiên cha Tống và mẹ Tống đứng ở cửa không rõ tình hình cảm thấy kinh ngạc, mẹ Tống chuẩn bị bước vào phòng bếp thì bị cha Tống kéo lại.
Đường Tiêu Tiêu liếc nhìn Tống Cảnh Chi, hai người vừa lúc đối mặt với nhau. Khi cô chuẩn bị bước ra khỏi phòng bếp, mẹ Tống cũng định bước ra ngăn cản.