Chương 44: Em Là Người Yêu Của Anh 2
Nghe được lời của anh, cô nhướng mày nhìn anh, ôi! Không tệ nha, anh trai nhỏ Tống Cảnh Chi đã có chút tiến bộ rồi.
"Khu, để anh đi lấy nước." Lấy đi chiếc khăn mặt trong tay cô, anh vội vàng đẩy xe lăn đi ra ngoài.
"Ha ha." Cô cười một cách thô lỗ ở phía sau lưng anh, cô vừa thấy anh đỏ mặt.
Đến tối, mẹ Tống đưa cho Đường Tiêu Tiêu sáu trăm đồng lấy từ kế toán nhà họ Lưu.
"Đây là sáu trăm đồng, hôm nay Tiêu Tiêu đã giúp nhà chúng ta xả một cục tức."
"Thím, cháu chỉ lấy ba trăm thôi còn ba trăm là của Tống Cảnh Chi."
"Thím không quan tâm, đây là chuyện của hai con." Nói xong, mẹ Tống rời khỏi phòng.
Đường Tiểu Tiểu cầm lấy tiền đếm, cô chuẩn bị đếm ra ba trăm đưa cho Tống Cảnh Chi.
"Em cầm hết đi." Anh ngắt lời cô.
"Đầu cho em hết sao?"
"Ừ, vốn dĩ số tiền này được lấy ra là vì em, nhà họ Lưu phải bồi thường. Hơn nữa, chúng ta đang là người yêu của nhau, dùng tiền của em để mua thịt là không hợp lý."
"Được, vậy em cầm lấy." Cô đứng dậy đi vào phòng chính lấy cho anh một ly nước, cô rót ngọc lộ vào nhân lúc trong phòng chính không có ai.
"Anh uống nước đi." Cô đưa ly nước cho anh.
"Ừ”" Anh nhận lấy ly nước và uống một ngụm: "Em thêm đường vào sao?" Sao anh cảm thấy hôm nay nước hơi ngọt.
"Không có, chắc hẳn đây là ly nước đầu tiên em rót cho anh với tư cách là người yêu nên anh mới cảm thấy ngọt." Cô nháy mắt với anh.
Tống Cảnh Chi mỉm cười uống hết nước, cô cam ấm trà lên xem anh có phản ứng gì.
"Sao thế?"
"Không, không sao cả." Cô đặt ly nước xuống, nói thâm trong lòng, liệu sẽ khỏi ngay hay là phải mất một khoảng thời gian?
"Trời tối rồi, em có muốn về không?" Anh cho rằng cô định chuẩn bị trở vê điểm thanh niên trí thức.
Đường Tiêu Tiêu trì độn, cô lại quên mất thời gian, có lẽ sáng mai cô nên qua đây đưa ngọc lộ cho anh.
Bên ngoài trời đã tối, hôm nay trong ruộng xảy ra chuyện gì, đoán chừng Hà Tiểu Thiến vẫn còn đang đợi cô.
“Anh đưa em về." Tống Cảnh Tri nói, nếu muộn nữa thì trời sẽ tối lắm.
"Được."
Anh đưa cô đến trong sân, nhìn cô đi vê hướng điểm thanh niên trí thức đi một bước quay đầu ba lần. Anh mỉm cười vẫy tay với cô, chuyện hôm nay là thế nào? Sáng mai là anh có thể gặp cô.
Cho đến khi chính mắt nhìn thấy cô đến điểm thanh niên trí thức, anh mới chuẩn bị về phòng.
".
"Cảnh Chi, sao thế?" Đúng lúc cha Tống đang định đi lấy nước thì nghe thấy động tĩnh của anh. "Phần khoeo chân của con hơi đau với hơi ngứa." Giống như, giống như có thứ gì đó đang lớn lên.
"Sao thế? Con có muốn đến bệnh viện không?" Nghe xong, cha Tống hơi sốt ruột, không phải hai ngày trước anh đã nói hết đau rồi sao?
"Con không sao, cha, có lẽ là hiện tượng tốt." Trước kia anh từng bị thương, vết thương lành lại thì những phản ứng này đều là hiện tượng bình thường, chỉ sợ nó không có phản ứng gì giống như hai ngày trước.
"Vậy nếu buổi tối con cảm thấy không thoải mái thì gọi cha nhé." Từ khi Tống Cảnh Tri vê nhà dưỡng thương, cha Tống đều ngủ ở phòng phía sau phòng của anh.
"Vâng al
Bên này, ngay khi Đường Tiêu Tiêu vừa trở lại điểm thanh niên trí thức, cô gặp phải Vương Nhị Hi vừa ăn cơm tối ở nhà họ Lưu về.
"Thanh niên trí thức Đường, đúng là không nhìn ra, cô thật lợi hại." Nói ve chuyện trước đây giữa Đường Tiêu Tiêu và Vương Nhị Hi hai bên chính là nước sông không phạm nước giếng nhưng lúc này, Vương Nhị Hỉ không có thiện cảm tốt với cô.
Vương Nhị Hỉ vẫn luôn chung một chỗ với Lưu Đại Bảo, mặc dù cô ta thực sự không định có chuyện gì với anh ta nhưng cô ta không hề biết rằng nhà họ Lưu lại có tiền như thế.
Nhà họ Lưu này bị Đường Tiêu Tiêu lấy đi mất sáu trăm đồng, cô ta cảm thấy như thể trên người bị cắt đi mất một miếng thịt vậy.
Vốn dĩ đang nhập hội với nhà họ Lưu, cô ta chỉ cân mang lương thực kiếm được từ công điểm qua, phần lớn số lương thực đó vẫn là Lưu Đại Bảo linh hoạt giúp cô ta. Hôm nay Trân Phượng Nhã chảy máu đầm đìa, lại mở miệng đòi tiên cơm nước của cô ta.
Nếu như không phải cô ta lại đi dỗ dành Lưu Đại Bảo mấy câu, e rằng lần này cô ta thật sự phải đưa một ít tiền. Dù sao cơm nước của nhà họ Lưu cũng không tệ, chí ít mỗi ngày có thể ăn một hai loại thịt.