Chương 59
"Anh dẫn em vào rừng cây à." Cô nhìn anh, ánh mắt oán trách.
"Hả?" Mới đầu Tống Cảnh Chi vẫn chưa kịp phản ứng, sau mới nhận ra lời cô nói nghĩa là gì.
Anh nhếch môi: "Cô nương, chui vào rừng cây không phải là chui như thế đâu."
Anh để cô tựa vào gốc cây sau lưng, cúi đầu nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ vì ngượng ngùng, hàng mi dài khẽ chớp, sống mũi nhỏ cao thẳng còn rướm mồ hôi khiến khuôn mặt của cô cuốn hút đến lạ, khiến người ta chỉ muốn đè cô lên gốc cây mà bắt nạt.
Hô hấp của Tống Cảnh Chi dần trở nên nặng nề, ánh mắt anh như tóe lửa, đôi môi anh kề sát gần cô, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt mịn màng của cô.
Hơi thở của anh phả vào tai làm cô thấy nhột, không nhịn được rụt cổ lại.
Bàn tay anh trượt theo vòng eo thon của cô, kéo cô vào lòng mình.
Đôi môi mỏng của anh chạm vào vầng trán trơn bóng của cô rồi chuyển dần sang sống mũi thẳng tắp, cuối cùng chạm vào đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô.
Lần này anh không lướt qua rồi dừng lại nữa mà dùng sức thưởng thức hương vị của cô.
Đường Tiêu Tiêu cảm giác đầu óc quay cuồng, cô như con cá bơi lội trong khoang miệng Tống Cảnh Chỉ.
Anh hôn đến mức cô không thở nổi mà vẫn không nỡ buông cô ra.
Cô chỉ thấy không khí trong lồng ngực càng lúc càng ít, hơi thở càng ngày càng gấp gáp.
Đột nhiên anh rời khỏi đôi môi cô, nâng khuôn mặt cô lên, đôi mắt sâu chăm chú nhìn cô.
"Nhớ chưa? Thế mới gọi là chui vào rừng cây."
Đôi mắt Đường Tiêu Tiêu mê man, nghe lời anh nói, cô cố gắng chớp mắt.
Đôi môi cô hơi sưng vì nụ hôn của anh, trông như thể bôi một lớp son hồng, xinh đẹp động lòng người.
Yết hầu Tống Cảnh Chi nhúc nhích, đôi mắt như tối hơn.
"Vê thôi." Giọng anh trâm khàn đến lạ, ở lại lâu hơn thì có chuyện mất.
"Ừm”" Đường Tiêu Tiêu đầu óc vẫn mơ màng bị động nói.
Anh cười khẽ nhéo má cô, dắt cô xuống núi.
Hôm nay mẹ Tống về sớm, lúc bọn họ về nhà, mẹ Tống đã làm việc nhà rồi.
"Về rồi à!" Mẹ Tống thấy con trai và con dâu vê mà bầu không khí có vẻ lạ lùng, con trai thì hào hứng còn con dâu cúi thấp đầu.
"Tiêu Tiêu sao thế?"
"À, không sao ạ." Đường Tiêu Tiêu nghe giọng mẹ Tống mới ngẩng phắt đầu lên.
Mẹ Tống thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi môi sưng lên, nhớ ra hai người đi lên núi thì còn gì mà không hiểu.
Bà trừng mắt nhìn con trai, ra sức bấu tay anh: "Còn không mau đỡ Tiêu Tiêu lên giường nằm nghỉ đi." "Hả?" Sao lại nằm nghỉ? Có phải thím hiểu nhầm gì không?
"Vâng." Tống Cảnh Chi không giải thích, chỉ bỏ gùi xuống, đỡ Đường Tiêu Tiêu đi vào phòng.
"Không phải, thim.… Cô muốn giải thích nhưng bị anh kéo về phòng.
"Ôi... sao anh không cho em giải thích? Chắc thím hiểu lầm rồi." Đường Tiêu Tiêu ngồi trên giường xấu hổ che mặt.
"Giải thích cái gì? Mẹ tưởng chúng ta thế này từ lâu rồi."
Thanh niên trí thức nữ trong thôn mà đính hôn sẽ ngầm thừa nhận là kết hôn luôn rồi sống cùng nhau.
Có người còn không tổ chức đám cưới, đợi mang thai rồi mới đi lấy giấy đăng ký kết hôn.
Có người còn chẳng lấy giấy đăng ký kết hôn, quan hệ hôn nhân chỉ dựa vào một tờ giấy.
"Em, em nên về điểm thanh niên trí thức thôi."
Trước đây cô hở ra là trêu ghẹo anh, bây giờ lại không làm thế nữa.
Nhất là khi bị mẹ Tống phát hiện, hiểu lầm, Đường Tiêu Tiêu không biết phải đối mặt với mẹ Tống thế nào nữa.
Cô đứng dậy định đi nhưng bị anh giữ lại.
"Không phải lúc trước mạnh dạn lắm sao?" Anh nhìn cô cong môi cười.
"..." Mặt cô đỏ bừng.
"Sao thế? Không dám nhìn anh à?"
Cô lắc đầu, ngẩng đầu nhìn anh.
"Thế ngoan ngoãn ngồi đây đợi, không cho đi đâu cả." Anh nắm chặt tay cô.
"Vâng." Cô gật đầu.
"Làm sao đây." Anh kéo cô vào lòng: "Chắc anh không đợi được đến mười hai tháng chạp mất."
Nghe lời anh nói, cô đẩy anh ra nhưng không thoát ra được, bị anh ôm chặt hơn.
"Yên tâm, anh sẽ kiên trì, chỉ cần em bớt trêu ghẹo anh là được."
Cô tựa vào lòng anh, yên lặng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, lúc này cô thấy cực kỳ yên tâm.
Vài ngày sau, Đường Tiêu Tiêu nhận được hàng và thư cha mẹ gửi đến.
Cha mẹ Đường tỏ ý bọn họ sẽ đến trước lúc kết hôn để chuẩn bị đồ cưới cho cô.
Trong túi có quần áo và đệm chăn mùa đông cho cô, còn có cả giấy chuyển khoản nữa.
Lúc bắt đầu thu hoạch vụ thu, chuông báo làm việc sớm hơn thường ngày một tiếng.
Dù Đường Tiêu Tiêu không phải đi làm, nhưng lúc nghe thấy tiếng chuông cô vẫn thức dậy.
"Tiêu Tiêu, sao em dậy sớm thế?" Thấy cô đã dậy, Hà Tiểu Thiến ngạc nhiên, cô ấy biết Tống Cảnh Chi đã đi làm giúp cô rồi.
"Không ngủ được, chị đi rửa mặt đi, em giúp chị với Từ Trạch Minh chuẩn bị bữa sáng."
"Thế phiên em rồi, đồ ăn trong phòng chị, em đi lấy đi."
Hôm nay là ngày đầu tiên thu hoạch vụ thu, cô chuẩn bị làm cho mỗi người một chút, lấy đồ muốn ăn từ trong phòng mình ra. Bữa sáng có canh bánh trứng gà, còn nấu thêm cho mỗi người một quả trứng nữa để bổ sung thể lực.
Đợi hai người rửa mặt xong, Đường Tiêu Tiêu cũng đã nấu bữa sáng xong.
Ba người ngồi trong nhà chính ăn sáng, Từ Trạch Minh là lao động chính, cô múc cho anh ấy một bát to, múc cho Hà Tiểu Thiến một hộp cơm đầy, còn cô chỉ có một hộp cơm nhỏ.
Cục bánh cô làm khá to, hai người làm việc không sợ bị đói bụng.
Cô thấy Từ Trạch Minh múc trứng trong bát mình bỏ vào bát Hà Tiểu Thiến, còn Hà Tiểu Thiến mỉm cười với anh ấy rồi cúi đầu ăn.
"Lát nữa em mệt thì cứ nghỉ đi, anh làm xong sẽ đến giúp em." Từ Trạch Minh nhìn Hà Tiểu Thiến nói.
"Vâng." Cô ấy vừa ăn vừa gật đầu.
"Nhớ đeo găng tay đây."
"Vâng.
Đường Tiêu Tiêu cảm giác mình như đang ăn thức ăn chó: "Hai người là sao thế?"
"Tôi và Tiểu Thiến đang tìm hiểu nhau." Từ Trạch Minh thoải mái thừa nhận.
Cô nhìn qua nhìn lại hai người: "Chúng ta có còn là bạn bè không? Sao em không biết chuyện này?"
"Nhất là chị đó, em tìm hiểu là nói cho chị biết ngay." Cô nhìn Hà Tiểu Thiến, cảm giác như bị bạn bè bỏ rơi.
"Không phải đâu Tiêu Tiêu, chuyện mới hôm qua thôi, chị chưa kịp nói với em." Hà Tiểu Thiến kéo tay cô, vẻ mặt như có lỗi.
"Được rồi." Đường Tiêu Tiêu cũng không giận thật: "Chúc mừng hai người nhé."
Cô khá yên tâm về Từ Trạch Minh.
Điều kiện của Từ Trạch Minh cũng không tệ, cô biết lúc anh về Từ Sơn xử lý chuyện người nhà xong, chính phủ còn giúp anh lấy lại tài sản trong nhà, hơn nữa còn được đền bù khá nhiều.
Cha mẹ Hà Tiểu Thiến cũng là gia đình viên chức, thế nên hai người khá môn đăng hộ đối.