Chương 65: Tống Cảnh Chi, Anh Bị Nghiện Hôn Sao? 1
"Các cô cậu làm vậy là ăn cướp đó, nhà tôi làm gì có nhiều tiền như vậy?" Lưu Song Quý nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía mọi người.
"Thanh niên trí thức Từ, phiền anh lấy xe Tiêu Tiêu đi báo công an." Tống Cảnh Chỉ quay sang nói với Từ Trạch Minh.
"Được.
Đường Tiêu Tiêu bắt đầu móc chìa khóa từ trong túi ra.
"Chúng ta đền, chúng ta đền, không được báo công an." Lúc này Dương Chiêu Đệ vội vã chạy tới la lớn.
"Bà đang làm gì thế?" Lưu Song Quý nhìn bà ta.
"Nếu báo công an thì Tiểu Mai sẽ phải ngồi tù đó, làm sao ông chịu được."
Bởi vì Dương Chiêu Đệ sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ, cho nên bà ta rất cưng chiều con gái duy nhất là Lưu Tiểu Mai.
Cho nên khi biết Lưu Tiểu Mai đi đưa cơm cho Tống Cảnh Chi, bà ta cũng không phản đối, dĩ nhiên đó cũng phần nào do điều kiện của Tống Cảnh Chi.
Nói không chừng Tống Cảnh Chi sẽ nhận hộp cơm của Lưu Tiểu Mai, như vậy thì bà ta cũng có thể khiến Tiểu Mai dựa dẫm vào Tống Cảnh Chi.
Tống Cảnh Chi đã đính hôn cùng Đường Tiêu Tiêu, nhưng không phải họ còn chưa kết hôn sao?
Đến lúc đó cứ để Tống Cảnh Chi bồi thường chút tiền là được rồi, huống hồ anh còn từng cứu mạng Đường Tiêu Tiêu.
Dương Chiêu Đệ tự cho là mình tính toán rất hay, cứ ở nhà ngó trái ngó phải. Nhưng do đợi mãi không thấy Lưu Tiểu Mai trở vê nên mới tới xem thử, không ngờ lại thấy cảnh tượng này.
Lưu Song Quý nhìn con gái đứng bên cạnh rồi thở dài một cái: "Vậy bồi thường, bà nó về nhà lấy đi."
"Hai anh em nhà họ Lưu này lại gây họa chỉ vì cái miệng nhỏ của mình, tổng cộng phải bồi thường 800."
Người dân trong thôn lại bắt đầu bàn tán.
"Còn không phải là tự ghẹo chính mình sao, còn không suy nghĩ thử xem Cảnh Chi có thân phận gì."
"Đúng vậy, bây giờ quân nhân là giỏi nhất rồi."
"Được rồi, được rồi, giải tán đi. Định không đi làm hết sao?" Thôn trưởng hô.
Nhóm Tống Cảnh Chi ngồi bên ruộng, vừa ăn cơm vừa chờ Dương Chiêu Đệ đưa tiền cho bọn họ.
Bởi vì hôm nay mấy người Lưu Đống cũng ra sức, để tỏ lòng cảm ơn, Đường Tiêu Tiêu lấy thịt kho cô làm buổi trưa ra chia sẻ cùng mọi người.
Sợ bọn họ thật sự báo công an, rốt cuộc Dương Chiêu Đệ vẫn đem 200 đồng tiền tới.
Sau khi ba cậu con trai và các con dâu nhà họ Lưu biết chuyện này, họ liền đòi phân nhà.
Bình thường ở nhà cũng đâu có gì tốt. Cả hai ông bà già đều luôn ưu tiên con gái, ngay cả cháu trai cũng phải xếp phía sau, con dâu đã có ý kiến từ lâu.
Nếu không tách ra thì 200 đồng tiền này sẽ lấy từ tiền công của cả nhà, như vậy thì không phải lấy tiền của bọn họ ra đền sao? Mau chốt là, Lưu Tiểu Mai về nhà vẫn đòi theo đuổi Tống Cảnh Chi. Còn như vậy một lần nữa thì lại phải bồi thường bao nhiêu tiền?
Họ còn khuyên hai ông bà phải bắt Lưu Tiểu Mai gả ra ngoài, gả càng xa càng tốt.
Làm sao Dương Chiêu Đệ đồng ý được, cuối cùng vẫn là Lưu Song Quý ra tay trước, gả Lưu Tiểu Mai đến thành phố lân cận.
Cũng không phải ông ta không thương con gái. Nhưng dù gì các thôn ở gần thôn Ngọc Hồ đều có quan hệ cưới gả với thôn họ. Sau khi biết chuyện hôm nay, những thôn chung quanh làm gì còn muốn cưới con gái ông ta.
Cũng không thể thật sự cho cô ta ở nhà cả đời không lấy chồng được. Con trai con dâu cũng đều tỏ thái độ, cô em chồng không gả đi được thì các cô cũng không cho hai ông bà dưỡng lão.
Hơn nữa Lưu Song Quý cũng thật sự sợ Lưu Tiểu Mai làm thế một lần nữa.
Tống Cảnh Chi là quân nhân, nếu làm chuyện không hay thì phải ngồi tù thật đấy.
Còn có cả Tống Kiến Quốc, mặc dù tuổi tác không lớn nhưng cũng đã ngồi ở vị trí thôn trưởng này ít nhất cũng phải mười năm.
Ông ấy lại là bác cả của Tống Cảnh Chi, nếu làm phật ý ông ấy thì nhà bọn họ cũng không có trái cây ngon ăn.
Mùa thu hoạch còn chưa kết thúc, nhà họ Lưu đã trói tay trói chân Lưu Tiểu Mai gả ra ngoài.
Chuyện nhà họ Lưu chuyện thì Đường Tiêu Tiêu có thể không quan tâm. 800 đồng tiên của anh em nhà họ Lưu thì cô cũng không có ý định lấy, chỉ để dành sau này góp cho người nào cần.