Chương 67: Xe Quân Dụng Tới Thôn 1
Ngày hôm sau, hai người liền đạp xe đạp lên thành phố. Tống Cảnh Chi dẫn cô đến thẳng cửa hàng bách hóa.
"Đồng hồ đeo tay thì em có, không cần mua, còn máy thu thanh và máy khâu thì cứ về quân đội mua đi." Đường Tiêu Tiêu ngẩng đầu nói.
"Em quản lý tiên, em cứ quyết định."
"Không tệ lắm, đồng chí Tống Cảnh Chi cũng rất giác ngộ nhỉ." Cô nở nụ cười rực rỡ với anh.
Hai người đi thẳng tới quầy vải vóc, cô chọn hai cây vải nỉ, định làm hai chiếc áo choàng dài.
Một cái màu đỏ cho cô, một cái màu đen là may cho Tống Cảnh Chi, để hai người mặc lúc làm lễ cưới.
"Mẹ em nói bà ấy sẽ mang ga trải giường cho đám cưới tới, chăn đệm thì vẫn phải chuẩn bị hai bộ, một bộ để ở nhà, một bộ mang về quân đội."
Bên kia không có ai chuẩn bị giúp bọn họ, nhưng đến lúc đó vừa chuyển đến là đã cần dùng, cô cũng không có lý do gì để có thể lấy chúng ra từ không gian cả.
"Những thứ này có thể gửi qua đó trước, sau đó em cũng có thể sửa soạn những quần áo mình không mặc rồi gửi qua luôn."
Trên xe nhiều người, Tống Cảnh Chi cảm thấy vẫn nên đi đường gọn nhẹ thì hơn, anh còn phải rảnh tay để chăm sóc cô vợ nhỏ của mình nữa.
"Được." Cô cũng nghĩ như vậy.
Hai người lại mua thêm vài cây vải bông cùng một ít vải, những thứ này không dễ cầm theo, vừa hay hôm nay Tống Vĩ lái máy cày tới thành phố, có thể nhờ anh ấy chở đồ về.
Họ lại đi mua thêm hai chiếc áo lông dê và quần để mặc cùng áo choàng dài, sau đó Đường Tiêu Tiêu kéo Tống Cảnh Chi đi mua giày da.
"Bộ đội có phát giày da, em mua cho em là được rồi." Thấy cô chọn giày cho mình, Tống Cảnh Chi vội vàng ngăn cản.
"Đây là tập tục, em không đóng đế giày, mà dù sao hôm làm lễ cưới cũng phải mang, cho nên em sẽ mua cho anh một đôi giày da."
Nghe cô nói là tập tục, Tống Cảnh Chi không phản đối nữa, trái lại anh cũng chọn thêm cho cô hai đôi.
Mua xong những thứ cần thiết, hai người liền đạp xe trở về thôn Ngọc Hồ.
Thời gian trôi qua cực nhanh, một cái chớp mắt mà đã đến mùng 6 tháng Chạp.
Một chiếc xe quân đội chạy vào thôn Ngọc Hồ, bọn trẻ chơi đùa ngoài cửa thôn đều tò mò chạy theo ở phía sau, cũng kéo theo cả một nhóm dân thôn.
Đường Tiêu Tiêu đang đứng trong sân đánh răng ngơ ngác nhìn chiếc xe quân dụng vừa dừng ngay trước mặt.
Lúc này cửa buồng lái mở ra, một người mặc quân phục từ trên xe bước xuống, là một quân nhân cao ngất.
"Anh, anh?" Trong miệng còn ngậm bọt, Đường Tiêu Tiêu kêu một tiếng.
Từ chỗ ngồi phía sau lại có hai người bước xuống, là cha Đường cùng mẹ Đường. "Cha, mẹ."
Cô không để ý tới bọt trên khóe miệng mà chỉ kích động chạy tới ôm mẹ Đường.
"Chậc, em có thể lau hết bọt trước không." Đường Mục nhìn em gái nhà mình miệng đầy bọt, có chút chê bai.
Cô buông mẹ Đường ra, đưa tay cầm khăn lông đeo trên cổ lau một cái.
"Anh, sao anh lại tới đây?" Cô chạy tới ôm anh ấy, đời trước Đường Mục qua đời năm sáu mươi tuổi cũng bởi vì vết thương cũ tái phát, đời này thì Đường Tiêu Tiêu cũng đã hai năm không được gặp anh ấy.
"Không phải vì đứa nhỏ này sao." Đường Mục âu yếm sờ đầu em gái.
"Anh con nghe nói con sắp kết hôn, khó khăn lắm mới xin nghỉ được đấy." mẹ Đường cười nói.
"Tiêu Tiêu." Lúc này, giọng Tống Cảnh Chi vang lên trong đám người.
Tống Cảnh Chi đang ở phía trong sân thì nghe được động tĩnh bên này, lại thấy xe quân dụng, đoán được là người nhà cô đến nên vội vàng chạy tới.
Đường Mục giương mắt nhìn Tống Cảnh Chi cũng đang mặc quân phục đứng phía trước, không hề che giấu sự đánh giá của mình, để cho Tống Cảnh Chi biết ải của anh vợ này không dễ qua được.
Trước tiên Đường Tiêu Tiêu giới thiệu cha mẹ với Tống Cảnh Chi.
"Cháu chào chú thím." Anh lễ phép chào hỏi cha Đường mẹ Đường.
"Đây là anh trai em, Đường Mục."
Tống Cảnh Chi chào Đường Mục: "Đại đội trưởng Đại đội 1 Đội Cứu hỏa Tân Thị Tống Cảnh Chi."