Chương 72: Vợ Ơi, Anh Tới Cưới Em 2
"Em gái, có thể chấp nhận được chưa?" Đường Mục hô cho trong phòng nghe.
Đường Tiêu Tiêu gật đầu với Lưu Phượng Quyên một cái, sau đó cô ấy mở cửa.
Cửa mở ra, mọi người chỉ thấy cô dâu mặc áo choàng dài màu đỏ ngồi trước bàn trang điểm, Tống Cảnh Chi ngoài cửa không khỏi nhìn đến ngây người.
Đường Mục bước vào phòng, đi tới trước mặt Đường Tiêu Tiêu.
"Để anh hai đưa em đi xuất giá." Anh ấy đưa lưng về phía cô, ngồi chôm hổm xuống.
Đường Tiêu Tiêu từ từ leo lên lưng Đường Mục, sau đó Đường Mục cõng cô.
Từ bàn đọc sách tới cửa chỉ có mấy bước chân, Đường Mục đi rất chậm.
"Nếu là cậu ấy mà bắt nạt em, em cứ gọi điện thoại cho anh, anh giúp em xả giận."
"Ừm”" Đường Tiêu Tiêu gật đầu.
"Oa, cô dâu thật là đẹp!"
"Tôi chưa từng thấy cô dâu nào xinh đẹp như vậy!"
"Cảnh Chi thật là có phúc!"
Đường Mục cõng Đường Tiêu Tiêu lên yên sau xe đạp của Tống Cảnh Chi, Tống Cảnh Chi nhìn vợ mới cưới của mình, mỉm cười.
"Cậu cười ngốc như thế làm gì? Còn không mau đạp xe đi."
Đường Mục cảm thấy sao đột nhiên em rể mình lại ngu ngơ như vậy.
"À, ừm." Tống Cảnh Chi đạp xe đạp, đi theo phía sau là xe quân dụng của Đường Mục, cha Đường mẹ Đường ngồi trên đó.
Phía sau còn có thêm hai chiếc xe đạp, là nhóm bốn người Hà Tiểu Thiến cùng Từ Trạch Minh.
Đây đều là đàng gái của Đường Tiêu Tiêu, là đoàn đưa dâu.
Bởi vì điểm thanh niên trí thức khá gân nhà họ Tống, cho nên bọn họ đi theo hướng nhà thôn trưởng, lượn quanh thôn một vòng mới đến nhà họ Tống.
Con nít trong thôn cũng chạy theo ở phía sau, Hà Tiểu Thiến cùng Lưu Phượng Quyên ôm kẹo trong tay.
Hai người ngồi yên sau xe đạp ném kẹo cho mấy đứa trẻ suốt dọc đường, việc làm này trong thôn gọi là chia vui.
Bên phía nhà họ Tống, khi thấy đoàn rước dâu thật dài đến gần, Tống Vĩ vội vàng đốt pháo trúc.
Trước khi cô dâu vào phòng tân hôn thì chân không được phép chạm đất.
"Vợ, chúng ta về nhà." Tống Cảnh Chi cười tươi nhìn Đường Tiêu Tiêu, rôi anh ôm cô vào phòng.
Ở tỉnh Hồ Nam, người bên nhà mẹ đẻ đi đưa dâu đều là khách, đều cần đàng trai cử đại diện ra chiêu đãi.
Người chiêu đãi thay mặt nhà họ Tống chính là vợ chồng thôn trưởng cùng vợ chồng con trai lớn của ông ấy.
Tống Cảnh Chi thả Đường Tiêu Tiêu xuống giường rồi đứng bên giường nhìn cô. "Anh, anh đừng có nhìn chằm chằm em như thế, em không được thoải mái lắm đâu."
"Em cứ chờ xem." Tống Cảnh Chi cười lên.
"Đáng ghét." Dù cho hai người đã hôn nhau, cô vẫn bị anh chọc cho đỏ mặt.
"Anh hai, thím Hai gọi anh ra ngoài chiêu đãi khách." Giọng Tống Tiểu Lan vang lên ngoài cửa.
Nhiệm vụ của cô ấy hôm nay là phụ trách trợ giúp cô dâu.
"Chị dâu, chị thật xinh đẹp." Trước kia cô ấy cũng biết chị dâu mình đẹp, thế nhưng hôm nay đẹp hơn.
"Em cũng đẹp." Đường Tiêu Tiêu cười nói.
"Chị dâu, có phải chị thấy hơi mệt hay không?" Tống Tiểu Lan đoán chắc cô đã phải thức dậy sớm.
"Có một chút." Cô không có chối, quả thật có chút mệt người.
"Chị cứ tựa vào vai em nhắm mắt một hồi, buổi chiều chị và anh hai còn phải đi thành phố nữa." Tống Tiểu Lan vỗ vai mình một cái.
"Vậy chị không khách sáo đâu."
"Chị tựa đi.”
Trong lễ cưới ở miên Nam, cô dâu chỉ cần ngồi ở trong phòng là được, sẽ không có người nào đến quấy ray.
Trong phòng bếp, các thím các bác quen thân trong thôn mà mẹ Tống mời tới đang rất bận bịu.
Có thể nói bàn tiệc của nhà họ Tống thuộc dạng số một số hai trong thôn này, mười món ăn ngụ ý thập toàn thập mỹ.
Họ lại chia làm sáu món ăn mặn, bốn món cá, có thịt có cá, còn có thịt muối và khô gà. Đó đều là những thứ cha Tống mẹ Tống đã chuẩn bị xong từ sớm.