Chương 105
Đường Tiêu Tiêu dừng xe trước mặt Kim Ngọc Mai, nhìn bà ta như thể đang xem đồ dở hơi.
"Phó chủ nhiệm Kim của mấy người thật là đáng thương, ngay cả cửa cũng không thể ra. Chủ tịch nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, ngài đây là làm phó chủ nhiệm của uỷ ban gia đình à." Nói xong còn chậc chậc vài tiếng, sau đó đạp xe đi với Thôi Tịnh.
Đến khi tới chỗ đậu xe, Thôi Tịnh ôm bụng cười ha ha.
"Chị Tịnh, chị cười tiếp là sẽ bị sặc đấy."
"Em hay lắm." Thôi Tịnh vừa cười vừa nói.
"Em biết không? Kim Ngọc Mai này cực kỳ quan tâm tới chuyện mình là phó, chủ nhiệm Trương là việc chính. Câu nói kia của em chẳng phải là nói bà ta không có tư cách làm phó, điều này xúc phạm tới bà ta rồi."
Ngay sau đó nụ cười của cô ấy nhạt dần, cô ấy lo lắng Kim Ngọc Mai sẽ gây khó dễ với Đường Tiêu Tiêu.
"Không sao, em không có chuyện gì cần rơi xuống cho bà ta giải quyết, với lại nếu hôm nay bà ta không gây chuyện với em thì sao em lại mắng bà ta lại?" Cô không hề để bụng tí nào.
Thôi Tịnh nở nụ cười, cô ấy rất thích tính cách của Đường Tiêu Tiêu, trước kia Kim Ngọc Mai cũng sẽ chặn cô ấy, cô ấy cũng sẽ cãi lại.
Sau đó biết cô là người bản địa thì rất ít gặp tình huống này.
Hai người về nhà riêng, vì tỏ vẻ biết ơn với Thôi Tịnh, cô còn tặng nửa cân táo chua và khoai lang cho cô ấy. Thôi Tịnh cũng chia sẻ bánh quai chèo do mình làm với cô.
Sau khi về nhà, Đường Tiêu Tiêu xử lý tôm bự và cá trước.
Cần phải ăn cua còn tươi, cô thích hấp, gu ăn uống của Tống Cảnh Chi mạnh nên cô hấp một nửa, nửa còn lại làm cua cay.
Cua cay được bỏ vào ớt khô từ quê nhà, ở đời sau được xem là kiểu cực cay.
Lúc chế biến, Đường Tiêu Tiêu còn cố tình đeo khẩu trang tự chế.
"Hắt xì - Hắt xì -" Tiêu Kiệt Minh là người phương bắc, mới vừa vào hành lang đã liên tục hắt xì.
"Má ơi, nhà ai nấu cơm mà vừa thơm vừa cay." Thơm đến mức không kiềm được mà ngửi, ngửi xong lại không khỏi hắt xì.
"Chắc là nhà tôi." Ngửi thấy mùi này, Tống Cảnh Chi lập tức đoán ra cô vợ nhỏ nhà mình đang làm đồ ăn ngon, còn là cố tình làm cho anh ăn.
"À, phải, anh đến từ tỉnh Hồ Nam, cơ mà chẳng phải vợ anh là người của Kinh Thị à? Hắt xì -"
Tống Cảnh Chi kiêu ngạo nhìn anh ấy: "Vợ tôi đau lòng tôi."
"..." Chỉ mỗi anh có vợ thôi à?
Tống Cảnh Chi dùng chìa khóa mở cửa, mùi hương kia càng rõ ràng hơn, Tiêu Kiệt Minh không có mở cửa.
"Cảnh Chi, hai chúng ta là anh em đúng không?"
Tống Cảnh Chi nhìn anh cười, sau đó vào nhà đóng cửa lại. "Vợ." Anh đặt chìa khoá vào tủ cạnh cửa, hô vào bếp.
"Anh về rồi à? Mau tới tiếp tay đi." Trong phòng bếp, Đường Tiêu Tiêu đeo khẩu trang, đi ra ngoài hắt xì.
"Đã xong rồi, chỉ cân múc ra là được."
"Được, anh múc một chén đưa sang nhà kế bên. Vừa rồi Tiêu Kiệt Minh thèm đến mức sắp chảy nước miếng." Tống Cảnh Chi nói.
"Được rồi, anh lấy thêm hai con đi hấp." Cô sợ Lý Mẫn ăn cay không được.
"Ừm."
Tống Cảnh Chi bưng hai cái chén tới nhà kế bên và gõ cửa, Lý Mẫn mở cửa.
"Lão Tiêu nhà tôi đòi cậu phải không?”
"Không sao, chị dâu, cầm ăn đi, cũng không phải thứ tốt gì."
Nếu vợ anh nghe thấy lời này, e là sẽ lườm nguýt anh.
"Đợi đã, tôi có thứ này cho vợ cậu." Lý Mẫn nhận chén, gọi Tống Cảnh Chi định về nhà.
Anh đành đứng chờ ở cửa, một lát sau, Lý Mẫn buông chén, cầm một túi đồ ăn ra.
"Mấy món này được gửi lên từ quê tôi, là đậu phụ trúc, dùng nước làm rau trộn, xào ăn đều được."
"Cảm ơn chị dâu." Anh không từ chối.
Tuy anh không giao thiệp nhiều, nhưng cũng biết nguyên tắc tình cảm có qua có lại mới có thể lâu dài.
"Đợi tôi rửa chén xong rồi đưa qua."
"Được, vậy tôi vê nhé chị dâu."
"Hầy, được."
Đóng cửa lại, Lý Mẫn nhéo lỗ tai đi vào phòng bếp.
“Anh nói xem anh còn mặt mũi nào không?”
"Em không ngửi được mùi hương đó à?" Tiêu Kiệt Minh hỏi.
"Ngửi được."
"Anh không muốn ăn."
Lý Mẫn thả tay ra: "Dù vậy cũng không thể không cần mặt mũi đi đòi chứ-"