Chương 113: Anh Đừng Có Tự Mình Tiến Công Được Không? 1
Buổi tối, Đường Tiêu Tiêu tắm rửa xong, thừa dịp Tống Cảnh Chi đang tắm rửa, thay một cái váy ngủ mới làm gân đây, váy rất ngắn, vừa vặn che được mông.
Đây vốn là vải còn sót lại từ chiếc áo sơ mi tối hôm qua của cô, làm cái khác cũng không đủ, nên cô làm váy ngủ để chờ mùa hè mới mặc.
Sau khi thay xong, cô nằm trong chăn, cho đến khi Tống Cảnh Chi mặc đồ ngủ cô làm đi vào.
Cô vươn cánh tay trắng nõn ra, vỗ võ vị trí bên cạnh.
Đôi mắt Tống Cảnh Chi tối sâm, đi tới, dựa theo yêu cầu của cô mà nằm xuống.
"Vợ, hay là..." Để anh đi.
Anh bị cô trừng một cái, câu nói kế tiếp cũng nuốt vào trong.
Lần đầu tiên chủ động, Đường Tiêu Tiêu cũng rất thẹn thùng, cô đỏ mặt ngồi lên eo của anh.
"Ờ, vợ à, em ngồi trúng rồi."
"Im miệng, em biết." Cô dịch chuyển vị trí một chút.
"Vợ à, hay để anh làm cho?" Giọng nói của anh khàn khàn, khi nhìn thấy cô mặc váy ngủ, yết hau của anh đã không nhịn được mà di chuyển mấy cái.
"Tống Cảnh Chi, anh nói nhiều quá, không muốn thì đi ngủ." Cô nhấc chân chuẩn bị đi xuống.
"Muốn muốn muốn." Nhanh chóng nắm đùi cô lại, vừa đặt lên đã không nỡ rút tay về.
"Anh đừng có tự mình tiến công được không?" Cô lấy bàn tay to của anh ra.
"Được, anh không nhúc nhích, em làm đi."
Cô hài lòng gật đầu, sau đó cúi đầu hôn anh, anh phối hợp ngẩng đầu lên, tiếp nhận nụ hôn của cô.
Cô chỉ nhẹ nhàng chạm vào, mà đã làm trái tim Tống Cảnh Chi ngứa ngáy khó nhịn.
Cô nghiêng đầu, dùng lưỡi vẽ một vòng tròn nhỏ trên vành tai anh.
Biết chiêu này có tác dụng, cô không dừng lại, mà đưa tay cởi nút áo ngủ của anh ra.
Hô hấp của Tống Cảnh Chi càng ngày càng nặng, cô vợ nhỏ của anh đã chôn đầu vào cần cổ của anh, bàn tay nhỏ bé không ngừng vẽ vời vài vòng trên lồng ngực của anh.
Tay anh cầm lấy hai bên ga giường, cố gắng kìm chế bản thân, anh muốn xem cô vợ nhỏ nhà anh có thể làm đến bước nào.
Khi nằm sấp trên ngực anh, Đường Tiêu Tiêu đắp cái chăn bên cạnh lên người mình.
Tuy rằng không nhìn thấy động tác của cô, nhưng sự kích thích của giác quan mới là mãnh liệt nhất.
Ngực anh ẩm ướt ngứa ngáy, kéo dài đến cơ bụng.
Một đôi tay nhỏ bé sờ tới lưng quần của anh...
"Ưm..." Trong đầu Tống Cảnh Chi đã có pháo hoa nổ tung.
Anh thật sự không ngờ lá gan của cô lại lớn đến vậy, dám làm chuyện này ở trên người anh.
Anh không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ. "Vợ..." Giọng nói của anh tram thấp khan khàn, nghe cực kỳ gợi cảm.
Cô coi như không nghe thấy, tiếp tục động tác của mình.
"..." Rốt cuộc anh chịu không nổi, lập tức đưa tay đẩy người kia ra, rồi xoay người đặt ở dưới thân của mình.
Đáy mắt anh đã tràn ngập lửa, giống như muốn nuốt chửng cô.
"Chồng-" Giọng nói của cô giống như mang theo móc câu, vừa mới gọi xong, cánh môi đã bị người ta chặn lại.
Nụ hôn của anh điên cuồng ngang ngược, mang theo khí thế xâm chiếm và cướp đoạt, khiến cô hoàn toàn không thể chống cự.
Anh làm theo cách thức vừa rồi cô đã làm với anh, bắt đầu công thành chiếm đất.
Chẳng qua cô thì nhẹ nhàng, còn anh thì mãnh liệt.
Không biết qua bao lâu, hai người mới kết thúc.
Tống Cảnh Chi rót nước nóng, sau khi thu dọn cho cô, mới lên giường ôm cô vợ nhỏ còn chưa lấy lại tinh thần.
"Mệt chưa? Ngủ đi thôi." Anh hôn lên trán cô.
"Ừ”" Cô rúc vào lòng anh, rồi nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Tống Cảnh Chi đã sớm tập luyện xong xong, mua bữa sáng trở vê, mà Đường Tiêu Tiêu còn chưa tỉnh lại.
Hôm nay anh phải trực ban, hâm nóng bữa sáng trên bếp lò, rồi lập tức đến đại đội cứu hỏa.
Lúc Đường Tiêu Tiêu tỉnh dậy đã là mười giờ rưỡi, cho nên cô quyết định hôm nay đưa cơm trưa cho Tống Cảnh Chi xong rồi mới tới chợ đen.
Ăn bữa sáng do người đàn ông của mình hâm cho, cảm giác tràn đầy hạnh phúc.