Chương 116
"Những đồng nghiệp quyên góp tiền cho anh, là muốn anh sống thật tốt, không phải để anh ch.ết." Anh nói một cách thờ ơ, nhặt tảng đá trên mặt đất lên nghịch.
"Đây chính là số tiền mà bọn họ nhịn ăn nhịn xài, tiết kiệm cho anh."
"Nhưng tiền không còn nữa, cô ta lấy hết rồi." Hà Vĩ che mặt, anh ta có lỗi với các đồng nghiệp quyên tiền cho anh ta.
"Cho nên anh càng không thể ch.ết, anh phải sống thật tốt, chữa bệnh cho tốt, để cho cô ta biết." Tống Cảnh Chi đứng lên.
"Anh biết động đất ở Từ Sơn chứ?"
Hà Vĩ đờ đẫn gật đầu.
"Đội cứu viện của Tân thị đã tới sớm nhất, 80% Từ Sơn đã biến thành phế tích, biết bao nhiêu người đã mai táng ở trong phế tích..."
Tống Cảnh Chi vừa kể lại những tình hình tuyệt vọng mà anh nhìn thấy trong trận động đất ở Từ Sơn, vừa chậm rãi tiếp cận anh ta.
Ánh mắt liếc sang hướng cửa chính của bệnh viện, thấy bóng dáng của Trần Lỗi, đứng bên cạnh anh ta là một cô bé.
"Anh nhìn về phía cửa bệnh viện đi, người mà thanh niên mặc quân trang kia đang dắt tới chính là con gái anh, chúng tôi chưa nói cho con bé biết là anh muốn tự sát."
“Tôi...
"Tình thương của cha như núi, ở trong lòng đứa nhỏ, cha luôn là người dũng cảm nhất. Anh có từng nghĩ, nếu anh thật sự nhảy xuống, con gái của anh phải làm sao không?" Lúc này, Tống Cảnh Chi chạy tới bên cạnh Hà Vĩ.
"Nếu tôi là anh, tôi sẽ đi báo công an để tìm tiền về, đưa người phụ nữ kia vào tù, chữa khỏi bệnh, rồi chăm sóc con gái thật tốt."
"Một cô bé có người mẹ bỏ đi, người cha tự sát, sống ở trên đời này sẽ gian khổ biết là bao, gặp trắc trở biết là bao. Không cần tôi nói, chắc anh cũng biết."
Tống Cảnh Chi nhìn về phía Hà Vĩ, thấy anh ta nhìn con gái mà nghẹn ngào, Tống Cảnh Chi biết là anh đã thành công.
"Tôi sẽ liên lạc với bệnh viện để điều trị cho anh trước, tới khi tiền được thu hồi, sẽ trả lại cho bệnh viện." Quân đội của họ có đặc quyên đó.
"Cảm ơn anh!"
"Xuống đi."
Tống Cảnh Chi vươn tay về phía anh ta.
Xử lý xong chuyện tiếp theo, Tống Cảnh Chi mới lên xe chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Đường Tiêu Tiêu đang từ chợ đen đi ra, chuẩn bị vào ngõ nhỏ đổi bộ đồ khác rồi đi ra.
Vừa quẹo vào ngõ, một chiếc xe quân dụng chạy tới phía sau lưng của cô.
"Từ Chinh, dừng xe." "Đội trưởng?" Từ Chinh dừng xe nhìn Tống Cảnh Chi.
"Hai người về trước đi, thuận tiện xin nghỉ giúp tôi." Anh xuống xe.
Đường Tiêu Tiêu một đường đi vào trong hẻm, còn chưa vào không gian, đã nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau.
"Vợ?"
"..." Cô ăn mặc và trang điểm như thế này, mà sao chồng của cô có thể nhận ra cô vậy?
Đường Tiêu Tiêu không dám quay đầu lại, nhưng ngõ nhỏ này là ngõ cụt, cô không có chỗ để đi, cũng không thể tiến vào không gian ngay trước mặt Tống Cảnh Chi
Cô tiếp tục đi về phía trước, chỉ là thả chậm tốc độ, đợi đến khi Tống Cảnh Chi đến gần, cô xoay người một cái, nhanh chóng bắt lấy bàn tay của anh.
"Đường Tiêu Tiêu, em muốn quật anh ngã sao?"
Còn phải nói ư? Đây chẳng phải là không thành công sao?
Cô không nói lời nào, chỉ tiếp tục tấn công.
Tống Cảnh Chi vừa tránh né chiêu thức của cô, vừa cười khổ: "Anh là chông của em, em đá đi đâu thế?"
Những chiêu thức này của cô dùng với người biết chút kỹ năng thì có thể nhanh chóng chạy đi được, thế nhưng đối phương là Tống Cảnh Chi, là Tống Cảnh Chi có thể giành chiến thắng trong mấy chiêu của đội viên đặc chiến như Đường Mục.
"..." Đường Tiêu Tiêu thật sự thấy bất lực, hoàn toàn không có cách nào để thoát thân.
Cô vừa ra chiêu vừa nghĩ kế sách, cô không thể tiến vào không gian ở trước mặt anh. Cho dù hiện tại tránh di trở vê cũng phải đối mặt.
Khi cô lần nữa ra tay muốn quật anh ngã xuống, ngược lại bị anh khống chế hai tay, giam cầm ở trong lòng.