Chương 119

Sau khi trở về, Tống Cảnh Chi trước tiên về đội bổ sung giấy nghỉ phép.
Buổi tối, anh vẽ bản đồ chỉ tiết Tân Thị cho Đường Tiêu Tiêu, đánh dấu các nhà máy và khu vực gia đình cho cô, thậm chí ngộ nhỡ có chuyện ngoài ý muốn, các tuyến đường thoát hiểm cho cô đều được anh đánh dấu rõ ràng.


"Hay là anh đưa em đi xem hết một lần nhé." Anh vẫn hơi lo lắng.
"Không cần không cần." Ở kiếp trước, ban đầu khi khởi nghiệp, cô hoàn toàn dựa vào đôi chân của mình để điều hành công việc kinh doanh, khả năng định hướng cực tốt.


Thực ra Đường Tiêu Tiêu có hơi tò mò, tại sao Tống Cảnh Chi không ngăn cản cô tiếp tục bán hàng.
Dù sao với tiền lương của anh, cũng đủ để họ sống một cuộc sống rất tốt, hơn nữa tiền tiết kiệm của bọn họ cũng không ít.
Cô nghĩ như vậy, cũng mở miệng hỏi anh.


"Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ muốn nhốt em ở nhà cả đời, không cho em ra ngoài làm việc hết." Anh âu yếm nhéo má cô.
"Chỉ cần là việc em muốn làm, anh đều nguyện ý ủng hộ em, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm an toàn của em."


"Yên tâm đi, không phải hôm nay em đã học được vài chiêu với anh sao?"
Tống Cảnh Chi ôm cô từ phía sau: "Em thử xem có thoát ra được không?”
"Anh chơi xấu, em có thể để người khác ôm mình mà không đề phòng gì sao?" Cô quay lại trừng mắt liếc nhìn anh.
"Thử xem"


Cô đá chân ra sau, rồi chỉ tay vê một nơi nào đó.
"Vợ, em sẽ không dùng lại phải không?" Cũng may anh đã đoán trước được hành động của cô, nếu không anh sẽ bị đả kích thật sự.
"Ai cho anh đột nhiên ôm em." Miệng nói mà không hề dừng động tác.


available on google playdownload on app store


"Anh chỉ để em thoát ra thôi, không cho em đánh anh." Cô vợ nhỏ của anh bắt đầu động tay động chân, thật đúng là chẳng ngó ngàng gì.
Ghế dựa ngã xuống, nếu anh không đỡ kịp thì ngăn tủ cũng đổ theo.


Tống Cảnh Chi sợ tiếng động sẽ làm phiên hàng xóm, nên đưa cô vào phòng chính, không ngờ Đường Tiêu Tiêu càng đánh càng hăng.
Sáng hôm sau, Tống Cảnh Chi đang mua bữa sáng ở căn tin thì gặp Tiêu Kiệt Minh.
"Tôi nói, tối qua hai người tỉ thí với nhau à?" Có tiếng cách cách.
"Ừ" Anh không phủ nhận.


Sau một hồi giằng co, hai người lăn lên giường, anh lăn lộn với cô vợ nhỏ của mình cho đến khi cô mệt mỏi mới dừng lại.
"Kỹ năng của vợ anh giỏi thế à2" Tiêu Kiệt Minh kinh ngạc nhìn anh. Không thể nào, anh ấy nhìn Đường Tiêu Tiêu mềm mại như sáp, không giống chút nào.


Tống Cảnh Chi liếc anh ấy một cái, nói: “Anh chưa chắc đánh thắng được cô ấy."
"Không thể nào, anh đang đùa tôi à?" Tiêu Kiệt Minh không tin.
"A." Với tốc độ ra đòn của vợ anh, đúng là không nhiều người kịp phản ứng.


Đây cũng là lý do anh đồng ý cho cô bán hàng trong khu nhà máy và khu gia đình, Đường Tiêu Tiêu ra tay nhanh nhẹn, muốn thoát thân rất dễ, chưa kể cô còn có không gian.
Anh không lý sự lại Tiêu Kiệt Minh, câm đồ ăn sáng chuẩn bị trở về.


"Lão Tống, đợi đã." Tiêu Kiệt Minh câm bữa sáng của anh ấy đuổi theo.
"Sao vậy, vợ tôi vẫn đang đợi bữa sáng của tôi."
"Anh nói như vậy, làm tôi thật sự muốn so tài với vợ anh." Lòng hiếu kỳ của anh ấy bị Tống Cảnh Chi khơi dậy.
"Anh bị bệnh à?" Tống Cảnh Chi nhìn anh ấy như một kẻ ngốc.


Anh tỉ thí với vợ mình gọi là tình thú, Tiêu Kiệt Minh này đang âm mưu gì đây?
"Chỉ là so tài thôi, không có ý gì khác." Tiêu Kiệt Minh sợ anh hiểu lầm nên vội vàng giải thích.


Đội cứu hỏa của bọn họ, thường luyện tập kỹ năng cứu hộ, tuy tài nghệ của Tiêu Kiệt Minh không bằng Tống Cảnh Chi, nhưng anh ấy cũng xem như trên mức trung bình trong đội.
Bị Tống Cảnh Chi nói anh ấy có thể không đánh lại Đường Tiêu Tiêu, anh ấy muốn thử một lần.


"Anh vợ tôi là bộ đội đặc chiến." Anh muốn lấy chuyện này làm Tiêu Kiệt Minh rút lui.
"Vậy tôi càng phải thử một lần." Ai biết được lại càng khơi dậy hứng thú trong anh ấy chứ.






Truyện liên quan