Chương 72: Con không muốn ngủ riêng

Bố mẹ của Tô Khả thực sự cho họ một không gian riêng tư, dù sao luôn làm bóng đèn thì không tốt lắm. Bọn họ vẫn là bố mẹ vô cùng tự giác. (bóng đèn chỉ mấy người thứ ba phá đám đó)


Tô Cẩm Niên nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt, cười nhạt: mẹ khôn khéo như vậy sao sinh con gái lơ mơ như vậy chứ. Chỉ là lơ mơ cũng tốt, không có nhiều ý nghĩ phức tạp khiến anh suy đoán.
Tô Khả cười hì hì đưa một quả nho qua, "Này, bụi bặm mệt mỏi đến đây, ăn quả nho đi."


Vành tai Tô Cẩm Niên hơi ửng hồng, mở miệng, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Tô Khả, làm cho lòng Tô Khả rất vui, tay nhỏ bé cũng hơi run lên.
"Cẩm Niên, sao anh nhìn em như vậy, em sẽ không chịu nổi."
Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."


Tô Khả tiếp tục mặt dày, "Thật đấy, khi em ‘đại phát thú tính’, anh đừng trách em."
Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."
"Oa~" Tô Khả nhào tới, trực tiếp in môi lên môi Tô Cẩm Niên. Mùi trà thơm nhàn nhạt, vô cùng dễ ngửi.


Vốn cho là Tô Cẩm Niên lập tức đẩy cô ra, Tô Khả cũng đã chuẩn bị bị đẩy ra xong xuôi. Nhưng không ngờ Tô Cẩm Niên chỉ hơi hơi đỏ mặt, đôi mắt sâu hơn, ngược lại một tay vòng qua eo của Tô Khả, một tay nâng đầu Tô Khả, hôn sâu hơn.


Có lẽ là lần đầu tiên hôn đúng nghĩa, dù bình thường tinh thần Tô Cẩm Niên ổn định thì cũng căng thẳng không thôi, mấy lần răng đập vào răng Tô Khả.
Chỉ là hôn thôi mà, cuối cùng năng lực bẩm sinh của đàn ông cũng đến, rất nhanh, Tô Cẩm Niên đã hòa nhập tốt vào hoàn cảnh.


available on google playdownload on app store


Một chút ngọt ngào và mềm mại, làm cho tâm trạng hai người cũng nhộn nhạo.
Một hồi lâu, Tô Khả được hôn đến chóng mặt, choáng váng. Cơ thể mềm nhũn dựa vào ngực Tô Cẩm Niên, nghe trái tim của anh đập mạnh mẽ ổn định, lòng của Tô Khả cũng dồn dập nhảy lên mạnh mẽ.


Trong lúc vô tình hai tay của Tô Khả đã sớm vòng lên cổ Tô Cẩm Niên, mùi thơm lành lạnh trên người anh quanh quẩn ở chóp mũi của cô, giống như là cả thế giới đều tĩnh lặng, làm cô an lòng.


Trong phòng là một mảnh màu hồng, một hồi lâu, Tô Khả cười "khanh khách" ra tiếng, có một chút thẹn thùng của con gái.
"Cẩm Niên, em thật là vui."


Tô Cẩm Niên cũng đỏ mặt, thanh niên hơn hai mươi lăm tuổi yêu lần đầu tiên, lúc này giống như là một chàng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, ôm cô gái mình yêu mà ngượng ngùng mắc cỡ.


Tô Khả ngẩng đầu nhìn cánh môi Tô Cẩm Niên đã biến thành đỏ tươi, Tô Khả ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, "Có thể một lần nữa không?"
"Bum ——"
Trả lời cô là một cái gõ đầu.
Hai tay Tô Khả ôm đầu, giả bộ nước mắt lưng tròng, "Đau ~"


Tô Cẩm Niên nhìn biểu hiện này Tô Khả, nét mặt khẩn trương, "Đau ở đâu?"
Trong lòng Tô Khả cười không đứng đắn, nét mặt vẫn đáng thương như cũ, "Anh nói đi? Anh là một quân nhân, gõ mạnh như vậy, đau nhiều á ~ ai ui, đau quá à~"


Tô Cẩm Niên lập tức tiến lên trước, kéo chỗ mới vừa bị anh gõ xuống, bàn tay ấm áp sờ sờ đầu Tô Khả, "Anh không phải cố ý. . . . . ." Sau đó lại tự lẩm bẩm: "Kỳ lạ, rõ ràng không mạnh mà."


Tô Khả cúi đầu xuống, hai tay che miệng, không ngừng cười, bả vai cũng run bần bật. Làm cho Tô Cẩm Niên tưởng là Tô Khả đau đến khóc.
Vì vậy ôm vaiTô Khả, "À, cùng lắm thì sau này em nói những câu không biết xấu hổ kia, anh không gõ em nữa."


Tô Khả xù lông: "Mẹ nó! Em nói mấy câu không biết xấu hổ lúc nào chứ."
Tô Cẩm Niên nhìn mặt khô ran không có tí nước của Tô Khả, trong nháy mắt biết anh bị cô gái Tô Khả này đùa giỡn, vừa định gõ lại, cuối cùng vẫn thay đổi tư thế và động tác, lại ôm eo của Tô Khả, hôn một cái.


Rất tốt, trong lòng Tô Khả thỏa mãn.


"Binh ——" Bố Tô Khả cố ý để đồ rơi xuống đất. Hừ hừ, ông biết mà, bọn họ đi ra ngoài thì nhất định hai người này sẽ làm chuyện xấu, quả nhiên, bị bắt tại trận đây! Cũng may ông gạt vợ ông lén trở lại, nếu không con gái ông bị khi dễ, ông làm bố cũng không biết.


Mà bố Tô Khả cố ý làm ra âm thanh đó, trong nháy mắt hai đứa trẻ "vụng trộm" bị kinh sợ nên buông nhau ra.
Tô Cẩm Niên"khụ khụ" hai tiếng, lúc này gương mặt đẹp trai trắng trẻo là một mảng ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vẻ mặt bất mãn của bố vợ. (chỗ này thực ra là nhạc phụ đại nhân ấy)


Tô Khả buồn bực nhìn bố cô một cái, trong lòng oán thầm: mẹ nó, phá hư nhân duyên sẽ không có ăn thịt đấy!
Dĩ nhiên bố Tô Khả nhận được ánh mắt nhỏ của Tô Khả, lập tức ưỡn ngực, lẩm bẩm một tiếng, nói với Tô Khả: "Cola, tới phòng bếp giúp bố, bố làm món cá trích kho con thích nhất cho con."


“Con không giúp bố con cũng có thể ăn cá trích kho!" Cô mới không cần vào bếp đó, cô phải ở chung một chỗ với Tô Cẩm Niên thật tốt, "Hơn nữa bố kêu con giúp việc cho bố thì con sẽ nói cho mẹ, để cho buổi tối mẹ không ngủ với bố."
"Con!"


"Hừ hừ, còn nữa nha, bố, chẳng lẽ bố không biết tay của con gái ngâm nước rửa sẽ trở nên thô ráp sao! Bố nhẫn tâm để tay con gái bố biến thành chân lợn sao?"


Bố Tô Khả nghe được câu này của Tô Khả thì mũi hướng lên trời hừ khẽ, tiếp tục trừng Tô Cẩm Niên một cái, sau đó đi vào nhà, mới bước vào cửa phòng bếp, lại truyền tới một câu, "Các người không được làm chuyện xấu cho tôi đấy!"


Aiya, con gái Tô Khả "ăn cây táo rào cây sung" này, thật là muốn chọc bố tức ch.ết mà.
Bởi vì câu nói sau cùng của bố Tô Khả, cả khuôn mặt của Tô Cẩm Niên và Tô Khả đỏ bừng .
"Tính ba em chính là như vậy. Anh đừng để ý đến ông."


Tô Cẩm Niên cười, "Bố vợ lại rất đáng yêu mà." (anh nịnh quá trời)
Tô Khả bĩu môi, chỉ là trong mắt cũng tràn đầy nụ cười.
*
Ban đêm, Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đi ra ngoài ngắm cảnh, từng đợt gió đêm lạnh như nước, lúc này trăng và sao sáng rỡ.


Hai người Tô Khả và Tô Cẩm Niên nắm tay đi bên hồ nhìn cảnh đêm lộng lẫy, trong lòng đã sớm say. Thật là ứng với câu ‘cảnh không say mà lòng người tự say’.


Gió đêm từ từ thổi tới lay động mấy cành liễu, làm cho cành lá va vào nhau vang dội. Mấy con côn trùng phía dưới ong ong bên tai, hợp thành một khúc nhạc mùa hạ quanh quẩn bên tai hai người, không khí tương đối lãng mạn.


Tô Khả ngẩng mặt lên cao, nhìn một bên mặt tinh tế của Tô Cẩm Niên, trong lòng mỉm cười: người đàn ông này là chồng của cô.


Dưới ánh đèn mờ mờ, Tô Cẩm Niên đẹp như mộng như ảo. Tô Khả giơ tay lên, không nhịn được sờ mặt Tô Cẩm Niên, cảm giác thật mịn màng, quả nhiên là một đóa hoa sen trắng trên đỉnh Thiên Sơn .


"Tô Khả, vẫn thật hài lòng chứ?" Tô Cẩm Niên nghiêng đầu, nhìn ánh mắt si mê của Tô Khả, không nhịn được lên tiếng trêu chọc.
"Ờ, da anh thật mịn màng, sờ lên đó thì không muốn rời tay ra."
"Thua em luôn." Tô Cẩm Niên bất đắc dĩ chỉ lên đầu Tô Khả một cái.


Tô Khả cười híp mắt, "Dĩ nhiên là phải thua em rồi, cũng không nghĩ xem em là ai chứ. Em là vợ của anh!"
"Ừ, vợ."


Đây là lần đầu tiên Tô Cẩm Niên hoàn toàn thừa nhận Tô Khả từ trong lòng. Thật ra thì chính Tô Cẩm Niên cũng không nghĩ tới từ khi nhận giấy đến nay, thật ra cũng chỉ qua hơn hai tháng, nhưng tình cảm của anh đối với Tô Khả lại nồng đậm giống như Nữ Nhi Hồng ngày xưa, mùi rượu bốn phía.


Đã từng chán ghét Tô Khả như vậy, bây giờ anh lại yêu như vậy. Thứ tình yêu này, quả nhiên là nghĩ không ra, hoặc là không đến, đến thì khí thế rào rạt vậy.
Tô Khả há miệng lộ cả hàm răng trắng như tuyết dưới những ngôi sao, ngốc nghếch nói với Tô Cẩm Niên: "Nói một lần nữa. . . . . ."


Tô Cẩm Niên nhìn thấy những cặp nam nữ đi qua cũng kỳ dị nhìn bọn họ một cái, hơi ngượng ngừng, nhưng mà nhìn bộ dáng kia của Tô Khả, Tô Cẩm Niên mềm lòng, cúi thấp xuống, đầu đụng đầu Tô Khả, "Bà xã!"


Từng chữ từng chữ, đọc rất mạnh mẽ, giống như là tảng đá nặng nện vào trái tim Tô Khả, mỗi một chữ làm cô run rẩy không ngừng.
Tô Khả cảm nhận được thật sự là cô quá vô dụng, dễ muốn khóc như vậy.


"Tô Cẩm Niên, anh xấu lắm!" Tô Khả thẹn thùng thì thầm, người cũng nhào vào ngực Tô Cẩm Niên.
Mắt chua, trong lòng chua, nhớ tới trong ba năm qua, anh chê cười cô đủ kiểu, nhớ tới trong ba năm qua cô chịu đủ loại chỉ trích, nhớ tới đủ mọi thứ. . . . . .


Nhưng bây giờ, rốt cuộc anh hoàn toàn thừa nhận cô. Lòng của cô, năm mùi vị của cuộc đời cũng xen kẽ với nhau, nhưng nhiều hơn là tràn đầy vui sướng. (năm vị: đắng, cay, chua, mặn và ngọt)


Cô khó chịu nên khóc nức nở trong ngực Tô Cẩm Niên, giống như là một con sói con bị thương, ôm anh tìm kiếm sự an ủi, cô nói, "Rốt cuộc anh chịu thừa nhận, rốt cuộc anh đã chịu thừa nhận, em đợi ngày này ba năm. Ô ô. . . . . . Vẫn cho là. . . . . . Vẫn cho là sẽ không có một ngày như vậy. . . . . . Mặc dù hằng ngày miệng em nói. . . . . . Nói anh sẽ thừa nhận em. . . . . . Mặc dù miệng em nói, em lấy được người của anh là tốt rồi. . . . . . Nhưng trời mới biết em sợ lắm, một người như anh vậy . . . . . . Tô Cẩm Niên. . . . . . Anh thật sự rất xấu. . . . . ."


Tô Cẩm Niên có chút sững sờ, nhớ tới thái độ anh đối với cô mấy năm nay, nghĩ tới cô vẫn từng bước một đi về phía anh, trong lòng anh vô cùng áy náy.


Đã từng có lần coi cô là Tiểu Cường (con gián) đánh không ch.ết, khối kẹo mè xửng vướng víu, thì ra là chính niềm tin của cô mạnh mẽ chống đỡ từng bước một đi về phía trước, không chịu thua mà thôi.
Nghĩ đến cô chỉ là một cô bé thôi, thế nhưng anh lại đối xử với cô như vậy.


Lần này, anh may mắn, anh phát hiện tình cảm của mình không muộn; anh cũng may mắn, cô không buông tha anh sớm như vậy, để cuối cùng anh và cô cũng ở chung một chỗ.
Tô Cẩm Niên ôm chặt Tô Khả, hôn lên tóc Tô Khả một cái, "Cám ơn, cám ơn em không từ bỏ anh."


Tiếng khóc Tô Khả vẫn như vậy, sau đó mũi cũng đã "khịt khịt", nói giọng mũi, "Anh biết là tốt rồi. Cho nên sau này anh phải đối xử với em thật tốt, không cho quắc mắt trừng mi với em, không cho động một chút thì nhìn em bằng vẻ mặt này nọ. Còn nữa, em nói một không cho phép anh nói hai, em để anh đi hướng đông, không cho phép anh đi hướng tây, em để anh…”


trong lòng Tô Cẩm Niên cười khẽ: Tô Khả của anh lại ‘được voi đòi tiên’ rồi, chỉ là cô dần dần khôi phục sức sống thường ngày làm cho lòng anh gợn sóng lăn tăn, một đợt lại một đợt nhộn nhạo lên.


“Này, anh nói có được hay không ~” Tô Khả ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hơi ửng đỏ nhìn Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên cười, dịu dàng nói, “Được.”


Ngôi sao, dường như trong khoảnh khắc ấy đã vén lên vô số mây mù, càng thêm sáng rỡ. Mà chuyện tình nồng ấy, dưới bóng đêm nơi này, tất cả đều tuyệt vời, không thể giải thích.
*
Tô Khả về đến nhà, giống như là đi dạo trên mây, nhẹ nhàng.


“Cẩm Niên, anh không phải là em tưởng tượng ra có đúng không?”
Tô Khả đã hỏi những lời này rất nhiều lần, Tô Cẩm Niên vẫn trả lời nhẹ nhàng, “Dạ, bà xã.”
Tô Khả toét miệng cười, “Cảm giác này thật là cực tốt!”
“…”


Ngược lại, tâm tình Tô Khả lại giảm xuống rồi, “Haizz, Cẩm Niên, anh cũng không thể rời bỏ em đâu.”
“Sẽ không.”
Đây là tâm lý lo được lo mất của Tô Khả, tất nhiên là anh hiểu đây tất cả đều do lỗi của anh tạo ra.


“Ừ, nếu anh rời bỏ em, em sẽ chết.”
“Tô Khả, rốt cuộc trong đầu em đang suy nghĩ gì đấy.”


“Aiya, nếu như trước đây anh cũng đối tốt với em như thế này thì ít nhất khi anh rời đi, em cũng có thể tự nói với mình, em vốn không hoàn toàn có được anh, nhưng bây giờ…”
Tô Cẩm Niên cúi người hôn cái miệng nhỏ nhắm lảm nhảm của Tô Khả.


Tô Cẩm Niên nhìn đôi mắt của Tô Khả, con ngươi đen bóng sáng chói hơn cả mấy ngôi sao.
“Tô Khả, anh chỉ nói một lần.”
Tô Khả yên lặn nín thở.


“Anh yêu em. Cho nên đời này, anh sẽ không bỏ rơi em. Hơn nữa chúng ta đã kết hôn rồi, em không được quên hôn nhân của chúng ta là quân hôn. Ngay cả ly hôn cũng phải ra tòa án quân sự, không đơn giản là nói ly hôn thì ly hôn như vậy. Cho nên Tô Khả, cho dù em muốn đổi ý cũng không có cửa. Hay nói là, thật ra thì em không muốn anh? Hả?” Nói đến câu cuối cùng, giọng nói của Tô Cẩm Niên cũng mang một chút hấp dẫn nhàn nhạt.


Tô Khả há to miệng, lần đầu tiên nghe Tô Cẩm Niên tỏ tình, cũng lần đầu tiên nghe Tô Cẩm Niên nói câu dài như vậy, càng là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Cẩm Niên dùng nét mặt như vậy, giọng nói như vậy.


Lấy lại tinh thần, Tô Khả lập tức ôm Tô Cẩm Niên thật chặt, miệng nói, “Không có, đời này của em cũng sẽ không chủ động rời xa anh!”
Lúc này Tô Cẩm Niên mới mỉm cười, “Ừ, như vậy mới ngoan.”


Tô Khả khẽ cười một tiếng, “Cẩm Niên à, lúc nào thì chúng ta ‘động phòng hoa chúc’ vậy? Em đợi ngày này cũng đã ba năm rồi.”
Trong nháy mắt mặt Tô Cẩm Niên biến thành đen, không được tự nhiên mà quay đầu bước về phía trước.


Tô Khả chạy mấy bước đuổi theo, giống như cún con, “Ai ui, anh hãy nói đi mà, rốt cuộc là khi nào.”
Tô Cẩm Niên nhìn trời, “Tô Khả, em còn nhỏ.”


“Aiya, nếu như em còn nhỏ thì sao nước ta cho phép em làm giấy hôn thú.” Tô Khả buồn bực trả lời, sau đó lại nói, “Thành thật khai báo, có phải anh ghét bỏ cơ thể em không đủ nóng bỏng hay không?”


Đúng là cô biết rõ ràng Hoàng Nghê Thường đó, cũng chính là người cô thần tượng trước kia, bộ ngực chính là D, siêu nóng bỏng kia mà, vóc người ma quỷ này thật sự làm người ta ước mơ ghen tị!


Tô Cẩm Niên xanh mặt, ngón tay chỉ đầu Tô Khả “Anh nói này Tô Khả, em không thể dè dặt một chút sao.”
“Chuyện liên quan đến vấn đề hạnh phúc của em, xin lỗi, dè dặt không được.”


“Bố mẹ em thương em như vậy, anh cũng yêu em, sao em không hạnh phúc chứ?” Lời này của Tô Khả, logic này làm anh thật sự có chút ngây người.


Tô Khả nghe lời sửng sốt cảu Tô Cẩm Niên một chút, sau đó giậm chân cười to, “A ha ha ha ha, em nói này Cẩm Niên của em, thật sự anh nha, thật sự là quá thuần khiết rồi. A ha ha ha ha… Vẫn là Hoa Sen Trắng trên Thiên Sơn mà, mô phật, quá thuần khiết rồi… A ha ha ha ha… Theo em lăn lộn lâu như vậy, còn không rõ vợ anh là người như thế nào sao… A ha ha ha… Thật may mắn khoảng thời gian đó không phải là một khúc gỗ nha! Đạo vua XO có hiểu hay không?”


Mặt Tô Cẩm Niên đen lại xanh rồi lại đen, lần lượt thay đổi màu sắc, hận không thể cắn vào thịt của Tô Khả: “Tô, Khả!”


Tô Khả cười thật lâu, mới dần dần khôi phục lại bình thường, sau đó véo mạnh hai má mềm của Tô Cẩm Niên, “Ai ui, đừng để ý mà, tôi chỉ cười thôi, thật mà, cũng chỉ cười cười thôi.”
“…”


Sau đó Tô Khả sờ sờ cằm của cô, “Chỉ là em nói này Cẩm Niên, anh vẫn còn là xử nam chứ?”
Tô Cẩm Niên duỗi tay ra, thật muốn tiếp tục gõ đầu Tô Khả.


Tô Khả nắm được tay Tô Cẩm Niên, nóng hổi, cảm giác vô cùng tốt, vì vậy tiếp tục hỏi: “Hắc hắc, phim xxx của đảo quốc, xem qua chưa? Đừng nói với em là ngay cả những động tác yêu của đảo quốc anh cũng chưa xem qua…” (Đảo quốc ở đây chắc chỉ đất nước Nhật Bản hoặc là đảo gì đó của Trung Quốc)


Mặt Tô Cẩm Niên đỏ lên đổ vài giọt mồ hôi, “Không có, có!”
“Chà, vậy anh sẽ không gì cũng không hiểu chứ hả?” Tô Khả lo lắng rồi, choáng, chính là lần đầu tiên của cô nha, hàng này cái gì cũng không biết, chẳng phải là đau chết sao?


Chính là cô từng nghe Vương Mộng Mộng nói, lúc trước cô ấy và bạn trai cô ấy đều là lần đầu tiên của nhau, lúc mới nếm thử trái cấm thì cái gì cũng không biết, mặc dù xem phim hướng dẫn dạy các động tác, nhưng dù sao vẫn là lần đầu tiên mới lạ nên đủ các loại căng thẳng đến nỗi không đúng chỗ cuối cùng còn đau muốn chết.


Vương Mộng Mộng còn nói, khi đó ba phút thì bạn trai cô ấy ok hết. Mặc dù là chỉ có ba phút, nhưng mà vô cùng giỏi, cho nên cô ấy tuyên truyền ở ký túc xá rất lâu. Sau đó mọi người mới biết, nghe nói lần đầu tiên của đàn ông bình thường chỉ có đau ba mươi giây. Cho nên thật sự là bạn trai Vương Mộng Mộng ngưu bức hết sức, đó là lí do mà mặt nàng Vương Mộng Mộng thường hồng hào trở về ký túc xá là có đạo lý, bởi vì tính phúc của cô ấy nha!


Kết quả là, thừa dịp bóng đêm say lòng người, người đẹp trước mặt, trong đầu Tô Khả lại bắt đầu YY.


Nói xem Tô Cẩm Niên nhà cô sẽ có bao nhiêu thời gian đây? Ừm, theo như cô từng nghiên cứu ‘anh em nhỏ’ của anh, bình thường mà nói thì nhất định là mười phút. Aiya không được không được, mười phút quá dài, với lần đầu tiên trải qua bể tình như cô mà nói thì nhất định là khổ sở. Ừm? Dĩ nhiên còn có một khả năng, đó chính là cô đánh giá cao anh. Không thể nào, không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Ờ! Tô Cẩm Niên nhà cô thì ít nhất là nửa giờ đấy! Hu hu ~ vậy chẳng phải là cô sẽ đau chết sao?


Dĩ nhiên là mặt Tô Cẩm Niên lại đen và không để ý đến Tô Khả. Nghiêng đầu lại phát hiện Tô Khả như đã đi vào cõi thần tiên.


Nhìn nét mặt cô như đi vào cõi thần tiên, thậm chí có lúc trên mặt xuất hiện một nụ cười phóng đãng cực điểm, có lúc lại xuất hiện vẻ mặt vô cùng rầu rĩ. Nghĩ tới câu nói cô mới vừa nói, mặt Tô Cẩm Niên đã không dùng dấu hiệu trước cơn bão để hình dung nữa.


Cuối cùng Tô Khả cũng lấy lại tinh thần, cô không nghe Tô Cẩm Niên trả lời, vì vậy lại tự nói: “Không có sao, không có sao đâu, anh chưa xem nhưng vợ anh đã qua xem đủ loại. Nam trên nữ dưới, nữ trên nam dưới, chính diện tới lật… Ưm----”


Miệng Tô Khả đã bị tay Tô Cẩm Niên che kín.
Tô Khả giãy giụa mấy cái, nhìn sắc mặt khó coi của Tô Cẩm Niên, thầm nghĩ, Cẩm Niên của cô khi nào mới có thể đến!
“Tô Khả, đừng muốn những thứ này nữa được không, anh nói em còn nhỏ!”


Tô Khả buồn bực ưỡn ngực, “Em không nhỏ, em là B, em là B đấy, gần đây đang cố gắng trở thành C, cố gắng trở thành C đó!”
Tô Cẩm Niên: “…”


“Còn Mạnh Tử cũng nói, ‘thực sắc tính dã’. Biết không, dù là dạng cổ hủ như Mạnh Tử, đặc biệt thì cũng lấy vợ sinh con đấy! Anh biết làm sao mới có thể sinh con không? Đó là XO và XO!” (thực sắc tính dã: chuyện ăn uống và ham muốn tình dục là bản năng của con người)


Trong lòng Tô Cẩm Niên rất nhiều máu nóng đang cuồn cuộn, không phun ra một ngụm máu tươi thì thật xin lỗi lời xằng bậy lần này của Tô Khả!
“Tốt lắm nha, cùng lắm thì em tiếp tục đói khát đoạn thời gian.” Nói câu cuối cùng, Tô Khả vô cùng buồn bực.


Tô Cẩm Niên ngửa mặt lên trời cao: rốt cuộc là anh cưới cô vợ dũng cảm như thế nào đây.


Tô Khả nắm tay Tô Cẩm Niên, lay mấy cái, “Chồng à, vợ anh là cô gái trưởng thành, cho nên bình thường lắm. Ai ui, thật em bình thường, chỉ nhộn nhạo với một mình anh thôi, người khác thì vợ của anh đều mặt lạnh nhìn nhau, dè dặt mà kiên quyết lắm.”


Tô Cẩm Niên: “…”
“Chẳng qua em thật tò mò ai…” Tô Khả lại cười phóng đãng lần nữa.
Nhìn nét mặt của Tô Khả thì Tô Cẩm Niên cũng biết, khẳng định là câu nói của cô không có gì tốt lành.


“A ha ha ha, em rất ngạc nhiên, bình thường anh giải quyết vấn đề sinh lý như thế nào? Chính là em nghe nói vẻ mặt của những quân nhân ở trong quân đội đều kìm nén đã lâu, nhìn thấy heo mẹ cũng coi là gái đẹp mà, anh nói với em một chút đi, anh giải quyết thế nào? Tay trái? Hay là tay phải?”


Vốn là gương mặt đẹp trai của Tô Cẩm Niên đã khôi phục sắc mặt bình thường, lần này lại đỏ bừng lên, quát lạnh một tiếng: ‘Tô, Khả!”


“Aiya, anh nói với em một chút đi mà, nếu như anh không nói với em, mô phật, sau này em… em…” Tô Khả ‘em’ nửa ngày không có đoạn sau, bởi vì cô muốn nói là, ‘nếu anh không nói cho em biết, em liền không cho anh XO’, nhưng trời mới biết, chính là cô muốn XO lợi hại hơn Tô Cẩm Niên.


Tô Cẩm Niên nhìn bộ dạng kiềm nén của Tô Khả, trong nháy mắt cười lên rồi sau đó lại gần bên tai Tô Khả, nhỏ giọng nói hai chữ.
Tô Khả cũng cười lên rồi kêu to ở một bên.
*


Tô Khả và Tô Cẩm Niên về đến nhà, bố mẹ Tô Khả đang ngồi ăn khuya trên bàn.
Bữa tối là bánh trôi, bố Tô Khả tự làm, bên trong đều là nhân đậu đỏ Tô Khả thích ăn.


“Về rồi à, mau tới đây ăn bánh trôi.” Mẹ Tô Khả cười híp mắt, thật ra thì qua nửa ngày sống chung, thành kiến của mẹ với Tô Cẩm Niên cũng dần dần tan đi.


Lướt qua nghề nghiệp cùng với bối cảnh của anh thì đúng là đốt đèn lồng cũng tìm không thấy con rể như vậy.
“Dạ, mẹ.” Tô Cẩm Niên cười híp mắt ngồi xuống.
Trong lòng Tô Khả cũng một mảnh ngọt ngào, trong lòng khẽ ngân một điệu nhạc.


“Bố, thêm một chén nữa.” Thuần thục, Tô Khả nhanh chóng ăn xong tám chén bánh trôi.


“Không được, không thể ăn nhiều nếp, lại là buổi tối thì càng thêm không thể ăn nhiều.” Mẹ Tô Khả trừng Tô Khả một cái, sau đó lại nói, “Cẩm Niên à, mẹ cũng trải lại ga giường chăn bông trong phòng con thật tốt rồi. Cái phòng thứ tư ngay lầu hai quẹo trái.”


Tô Khả vừa nghe xong, không vui. Vì vậy Tô Khả bất mãn nói với mẹ của cô: “Mẹ, Cẩm Niên phải ngủ chung với con chứ! Sao mẹ có thể để anh ngủ ở phòng Tiểu Phong Phong ngủ qua chứ? Cho dù mẹ đổi ga giường và cái chăn bông cũng không được!”
“Khụ khụ---”


Tô Cẩm Niên và bố Tô Khả cùng bị sặc.
Mẹ Tô Khả đặc biệt trách móc liếc nhìn Tô Khả.


“Thì sao chứ, anh ấy là chồng con, mẹ, cái này mẹ đang khích lệ chúng con ở riêng sao? Ở riêng không tốt cho hạnh phúc gia đình! Vậy nếu không mẹ và bố cũng chia giường ngủ đi. Con không muốn xa Cẩm Niên! Dù sao con cũng nhất định không muốn ngủ riêng với Cẩm Niên!”






Truyện liên quan