Chương 93: Lại đuổi đến
Sau đó Tô Khả dắt Tiểu Bao Tử đi tới khu chuyên bán kẹo, nhìn kẹo cầu vồng không tệ thì liền hỏi, "Có muốn ăn kẹo hay không?"
"Cô gái, người không biết cho rằng bây giờ mẹ đang đóng vai bà dì hưhỏng đó." Miệng nhỏ của Tiểu Bao Tử bĩu ra, từng chữ từng câu vô cùng rõ ràng nói với Tô Khả: "Hơn nữa, ăn kẹo không tốt đối với răng, ngay cảquy luật này mà mẹ cũng không biết sao? Thiệt thòi mẹ còn là bác sĩ."
Tô Khả có loại kích động muốn lật bàn! QAQ Nói xem cô làm mẹ dễ dàngsao! Lấy lòng con trai cũng khó khăn như vậy. (QAQ là một biểu tượng cảm xúc ở TQ, giống như xụ mặt xuống chảy nước mắt ra, đại loại vậy)
Lúc tính tiền, nhân viên thu ngân cười híp mắt nhìn Tiểu Bao Tử, sau đólấy một cái nhỏ túi ra, bên trong nhét không ít sản phẩm dùng thử đưacho Tô Khả, "Đây là tặng cho Tô Tô đấy."
Tô Khả cười nhận lấy, lại đưa cho Tiểu Bao Tử, "Cám ơn dì đi."
Tiểu Bao Tử lên tiếng đáp lại, "Cám ơn dì."
"Ai nha, tiểu thiếu niên quá đẹp, thật quá đẹp." Hai mắt nhân viên thu ngân sáng ngời.
Trên đường đi về nhà, một tay Tô Khả dắt Tiểu Bao Tử, một mình cười hì hì nói, "Dẫn con đi siêu thị đúng là tốt."
Tiểu Bao Tử phụng phịu, "Mẹ luôn bán đứng nhan sắc của con, cô gái à, như vậy là không tốt."
Tô Khả: ". . . . . ."
Hai mẹ con cười cười nói nói, rất nhanh thì tới nhà. Tiểu Bao Tử vô cùng tự giác tự đi rửa mặt, Tô Khả xả nước tắm cho bé bên cạnh.
Rất nhanh, Tiểu Bao Tử biến thành chim bìm bịp lột sạch, bị Tô Khả ômvào bồn tắm, lúc này Tiểu Bao Tử mới ngẩng đầu lên chậm rãi hỏi Tô Khả,"Cô gái à, lúc mẹ về đó, sao mặc áo khoác bác sĩ về luôn vậy?"
Tô Khả không biết nói gì, "Ông con à, sao hỏi nhiều làm gì."
"Hơn nữa ngay cả túi xách của mẹ mà mẹ cũng không có cầm về nhà. Cái này không giống tác phong của mẹ." Lúc này ánh mắt đen láy của Tiểu Bao Tửgiống như năm mươi ngàn bóng đèn trần, nhìn chăm vào Tô Khả.
Sau đó Tô Khả véo hai cái trên mặt Tiểu Bao Tử, "Nhị Tô, khuôn mặt nhỏnhắn của con lại mềm không ít đấy, xem ra loại phấn kia không tệ, mẹ hối hận vì chỉ mua cho con một ít."
Mặt Tiểu Bao Tử đen, "—_— Cô gái à, mẹ lấy cớ quá áp chế rồi đấy."
"Ai nha, thật sao?"
". . . . . ."
*
Lúc tối, điện thoại của Tô Khả lại reo lên, gọi điện thoại tới là đồngnghiệp của Tô Khả, "Tô Khả, hôm nay sao cô không giao hồ sơ bệnh lý chochủ nhiệm Lý."
"Tôi quên rồi."
"Cô có biết hay không, hành vi của cô rất không tốt. Người của cả khoachúng ta cũng bởi vì sai lầm lần này của cô mà sẽ bị mất tiền thưởng."
Tô Khả đối mặt với sự lảm nhảm của người phụ nữ thời mãn kinh này thìtrong nháy mắt im lặng, lên tiếng an ủi mấy câu rồi cúp điện thoại. Chỉthấy ánh mắt của Tiểu Bao Tử giống như ngọn lửa sáng người có hồn nhìncô.
Tô Khả xụ mặt, "Sao thế?"
Ngón tay trắng nõn nà của Tiểu Bao Tử kéo chặt chăn bông, miệng nhỏ mềmmại màu đỏ tươi phun ra một câu khiến Tô Khả nôn ra máu: "Chắc chắn cóchuyện bất thường."
Tô Khả: ". . . . . ."
Hồi lâu, Tô Khả nói: " Nhị Tô, mấy ngày nữa chúng ta đi Mỹ, con thấy sao?"
"Tại sao đi?"
Tô Khả cẩn thận sờ sờ lên tim của con, "Muốn xem kỹ bệnh cho bảo bối Nhị Tô của mẹ. Như vậy mẹ mà có thể dẫn con ngồi tàu lượn trên không, ngồiđu quay, đi nhà ma, chúng ta cũng có thể chạy bộ. . . . . ."
Tiểu Bao Tử ôm eo Tô Khả, "Nhưng cô gái à, không phải là mẹ nói muốn chờ con bảy tuổi sao?"
"Con chỉ cần nghe lời mẹ là được rồi."
". . . . . ."
*
Tô Khả đưa Tiểu Bao Tử lên xe của vườn trẻ, sau đó liền vội vàng đếnbệnh viện, lần này cô không có trễ. Tô Khả không đến phòng làm việc củacô, dù sao cô không biết là Tô Cẩm Niên có thể ở bên kia ‘ôm cây đợithỏ’ hay không.
Suy nghĩ một chút, khả năng này vẫn rất lớn, dù sao cô hiểu rất rõ tínhtình Tô Cẩm Niên rồi. Ngày hôm qua nhìn bộ dáng của anh thì nhất định sẽ tới đây ‘ôm cây đợi thỏ’, mà cô, trước mắt còn không dứt được cái hốtrong lòng nên chỉ có thể trốn tránh anh.
Trước mắt nhất định là cô không tới bệnh viện này được rồi, cho nên cô muốn tranh thủ thời gian xin phép nghỉ ở chỗ này.
Trước hết chính là Tô Khả đi tới phòng làm việc của Lão Viện Trưởng,
Quả nhiên Lão Viện Trưởng giống như thường ngày (ngày hôm qua thì ngoạilệ), còn chưa tới phòng làm việc, theo như Tô Khả dự đoán thì cần khoảng mười giờ trưa mới đến, may mà Tô Khả ở bên này chờ ông ta.
Cũng không biết này Lão Viện Trưởng có phải đã uống nhầm thuốc hay không mà tám giờ mười phút lại đi tới cửa phòng làm việc của ông ta.
Cằm Tô Khả cũng muốn rớt xuống đất, nói xem, ngày hôm qua thì Lão ViệnTrưởng đến lúc tám giờ hơn một chút, hôm nay lại hơn tám giờ một chút,thật sự qua bất thường.
Quan trọng nhất là, hôm nay Lão Viện Trưởng mặc một cái áo sơ mi màuhồng chấm bi, dưới chân là một cái quần đùi màu xanh da trời có hoa nhỏdày đặc.
Nhìn trang phục của ông, ánh mắt của Tô Khả cũng rớt xuống đất.
Hiển nhiên tâm tình Lão Viện Trưởng vô cùng tốt cho nên tuyệt nhiên vừa vào đã không phát hiện Tô Khả ngồi trên chỗ của ông ta.
Chỉ thấy trong miệng Lão Viện Trưởng ngâm nga “anh an hem em nhìn xem…” thoải mái nhàn nhã cầm lấy áo khoác trắng treo áo trên tường sau đóchậm rãi mặc trên người ông ta, thuận tiện xoay xoay cái mông của ông ta mấy cái, vuốt vuốt tóc hoa râm của ông ta, còn kém không có soi gươngthôi, nhìn hai bên một chút, có phải lại đẹp trai hay không.
Tô Khả hóa đá tại chỗ, tay run sơ ý một chút nên đụng một cái ly của ông ta, một tiếng “loảng xoảng keng”, cái ly rơi xuống đất, phát ra tiếngkêu lớn.
Cuối cùng Lão Viện Trưởng cũng nhìn thấy Tô Khả, ngón tay đầy nếp nhănchỉ Tô Khả, dùng giọng nói vô cùng không thể tin nói với Tô Khả: “TôKhả, cô! Cô!Cô!”
Cũng may cái ly kia không có vỡ. Tô Khả khom người xuống nhặt cá ly lênđể lại chỗ, cười híp mắt nhìn Lão Viện Trưởng “Viện trưởng, hôm nay ônglại đẹp trai không ít nha.”
Lão Viện Trưởng sững sờ gật đầu một cái, sau đó sờ sờ tóc trắng nói vớiTô Khả. “Ha ha, cô cũng cảm thấy như vậy à? Con tôi cũng nói tôi như vậy đó.”
Trong lòng Tô Khả: “__ ____ “
Dĩ nhiên, trên mặt, Tô Khả cười vô cùng rực rỡ, nói thế nào thì cô cũngđang cầu Lão Viện Trưởng cực phẩm keo kiệt muốn ch.ết này.
“Đúng vậy, viện trưởng, gần đây nhìn mặt ông hồng hào, dáng vẻ như hoa đào muốn mở đấy.”
Lão Viện Trưởng vừa nghe, “ha ha ha _______” mà cười ra tiếng, miệng lộra hàm rang thiếu ba cái, sau đó ông lạp tức lấy tay che miệng, cười nửa ngày mới dừng lại, ra vẻ nghiêm túc nhưng giọng nói lại đầy vui sướngnói với Tô Khả: “Tô Khả, sao cô có thể cười viện trưởng của cô đây? Haha~” nói xong thì cười nhỏ mấy cái, có lẽ ông ta không nín nổi, sau đótiếp tục nói. “ Thật sự là không ra gì mà. A ha ha”
Tô Khả nghe Lao nhăn nheo rống lên như bò mà chợt cảm thấy ƈúƈ ɦσα căngthẳng, thầm mắng mình là người đần độn, lại chụp mông ngựa của ông ta.
Cuối cùng Lão Viện Trưởng dừng cười lại, vẻ mặt vui sướng, sau đo muốnchất vấn xem tại sao Tô Khả ở phòng làm việc của ông ta, vấn đề này quên đến sau đầu rồi.
Lão Viện Trưởng đi tới chỗ ngồi của ông ta, Tô Khả cũng đứng lên trả lại vị trí cô chiếm cho Lão Viện Trưởng.
Lão Viện Trưởng đặt mông ngồi xuống, miệng còn ngân nga anh anh em emnhìn xem… ”, sửa sang lại ống đựng bút một chút, xử lý giấy tờ trên bànmột chút.
Đầu Tô Khả đầy vạch đen, chợt cảm thấy từng đợt sấm sét đánh thẳng vào đầu cô ________________
“Aiya, Tô Khả , sao cô còn không đi ra ngoài?”
Tô Khả “ ______________ ”
“ Cô tìm tôi có chuyện gì không ? ”
Ông ta nhìn ra à, Tô Khả muốn gào lên một tiếng với ông ta.
“ Viện Trưởng, lần này tôi tới là xin ông giúp tôi một việc lớn. ”
Vừa nghe, muốn giúp đỡ, mặt của Lão Viện Trưởng liền cứng ngắc, sắc mặtvô cùng khó coi, giọng điệu cũng không tốt. “ Tôi là một ông già, có thể có hơi sức đâu mà giúp cô. ”
Trong lòng Tô Khả mắng một cái : lão già quyền lực cực phẩm mà !
“ Ai ui, viện trưởng đẹp trai, tôi tới đây là vì muốn xin nghỉ. ” Tô Khả cười hì hì nói.
Lão Viện Trưởng khẽ nhíu mày. “ Lại xin nghỉ ? ”
Tô Khả nói : “ Aiya, viện trưởng à, tôi xin nghỉ lúc nào chứ. ”
Viện Trưởng có một bản lĩnh chính là lựa chọn “ mất nghe ”, cái gì gọilà lựa chọn mất nghe ? Đó chính là đối với lời ông muốn nghe thì ông sẽnghe rõ ràng, một chữ một từ cũng không rơi xuống đất mà ghi tạc trongđầu, đối với lời ông không muốn nghe thì có thao thao bất tuyệt nói haitrăm lần, ông cũng sẽ nói với người đó. “ Hả ? Hả ? Cô lặp lại lần nữa ? »
Cho nên giờ phút này, ông ta lựa chọn mất nghe, nói với Tô Khả : “Nhânviên của bệnh viên chúng ta không đủ, tại sao có thể tùy tiện xin nghỉvậy ? Ba lạp ba lạp… »
Tô Khả thật sự muốn nói. “Con mẹ ông ! », nhưng vì sau này cô và thânthể bảo bối bình an nên nói lần nữa. “Viện trưởng, con tôi bị bệnh timbẩm sinh, tôi dẫn bé đi khám bệnh. »
“Khám bênh ? Tới bệnh viện chúng ta không phải tốt sao, cô cũng khôngcần xin nghỉ. Thế nào, chẳng lẽ cô không định để cho con trai cô tớibệnh viện chúng ta khám bệnh ? Ôi trời ơi, cô là bác sĩ của bệnh việnchúng ta, tại sao có thể không tin tưởng kỹ thuật của bác sĩ bệnh việnchúng ta chứ ba lạp ba lạp.. »
Tô Khả rơi nước mắt đầy mắt, vội nói, “Viện trưởng, tôi đi ra ngoàitrước, chuyện xin nghỉ chờ hôm nay tôi làm việc xong sẽ thảo luận vớiông. ”Nói xong, cũng không nghe viện trưởng líu ríu, lập tức chạy rakhỏi phòng làm việc của ông ta.
Lau mồ hôi, Tô Khả vỗ vỗ trái tim nhỏ, không nhịn được nên nói là thằng cha viện trưởng này thật sự là quá lừa bịp rồi.
Trở về phòng làm việc của mình, Tô Khả mở cửa phòng làm việc ra thì chỉthấy hai đồng nghiệp đã ngồi tại chỗ, một người chính là người phụ nữthời kỳ mãn kinh ngày hôm qua gọi điện cho cô – Phương Ngọc Hoa, còn một người chính là đàn ông độc thân ba mươi mấy tuổi – Lưu La.
Phương Ngọc Hoa thấy cuối cùng Tô Khả cũng đến thì không nhịn được lầmbầm hai tiếng rồi lại nhìn gì đó trước mặt bà ấy. Mà con Lưu La thì gậtđầu với Tô Khả một cái, lại cúi đầu xử lý tài liệu của anh ấy.
Tô Khả đi trở về bàn làm việc của cô, ngày hôm qua đồ đạc cô bỏ quên ởphòng làm việc còn chỉnh tề ở đây, sau đó Tô Khả thu xếp lại, ví tiền và chìa khóa vẫn còn.
Phương Ngọc Hoa đứng lên, giao một xấp giấy tờ cho Tô Khả. “Đưa đồ qua cho chủ nhiệm Lý nhanh một chút. ”
Tô Khả cũng không nói nhiều, dù sao đây là công việc của cô, vì vậy, Tô Khả cầm đồ thì đi tới phòng làm việc của chủ nhiệm Lý.
Chủ nhiệm Lý là người đàn ông trung niên hói đầu, có vẻ nịnh hót mọingười, nhưng ông ấy đối với Tô Khả lại không tệ, nguyên nhân chủ yếu làbởi vì Thẩm Đường, bởi vì dì họ của Thẩm Đường là vợ của ông ấy.
Tô Khả để đồ xuống, chủ nhiệm Lý cũng chỉ nói lần sau chú ý, về phươngdiện hủy bỏ tiền thường là bởi vì liên quan đến Lão Viện Trưởng cho nênkhông có cách nào thay đổi, sau đó mới để Tô Khả rời đi.
Tô Khả ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm Lý đi tới phòng làm việc của cô, đột nhiên mí mắt giật lên.
Ngẩng đầu lên thì mới phát hiện, bên ngoài phòng làm việc của cô có mộtngười đàn ông mặc quân trang đang dựa vào tường, thân thể hơi nghiêng,dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời nên có một vầng sáng ấm áp.
Giống như là có cảm ứng, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp dồn ép cô.