Chương 136: Jayson tử vong
Đèn đỏ ngoài phòng phẫu thuật vẫn sáng như cũ.
Cửa phòng phẫu thuật, người thân của Tô Cẩm Niên, cấp trên, đồng đội, đại diện cảnh sát mới vừa thi hành nhiệm vụ cùng anh, còn có những người bạn cùng lớn lên của anh, từng người một, tất cả đều chạy tới, lúc này đang đi tới đi lui, hiển nhiên rất lo lắng cùng đợi kết quả.
Mà ngoài cửa sổ là thế giới xa hoa truỵ lạc, đường sá đầy phồn hoa, ồn ào vô cùng.
Tô Khả ngồi trên ghế ở ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi, trên tay ôm Tiểu Tô Tô vẫn ngủ say, cúi đầu thì phát hiện vết máu đã khô rõ ràng trên cổ con trai.
Tay của cô không nhịn được xoa nhẹ vết thương, trong lòng vô cùng khó chịu.
Vết dao rõ ràng như thế mà bây giờ cô mới phát hiện, đúng là cô không xứng với chức mẹ.
Tô Khả dùng giọng khàn khàn nói với Trịnh Diệu Đông, "Anh Đông, có thể giúp em một chuyện không?"
Trịnh Diệu Đông vẫn còn chờ đèn phẫu thuật tắt ở bên kia, sau khi nghe Tô Khả gọi anh thì không khỏi nghiêng đầu nhìn Tô Khả, "Sao vậy, Khả Khả? Là nơi nào không thoải mái sao?"
Tô Khả lắc đầu một cái, "Có thể giúp em lấy một chút thuốc đỏ cùng bông băng không?"
Trịnh Diệu Đông thấy ánh mắt đau lòng của Tô Khả nhìn con trai của cô thì trong lòng hiểu, âm thầm đau lòng, biết rất rõ Tiểu Tô Tô có vết thương còn chưa băng bó mà lại quên mất.
Ngay sau đó, anh gật đầu một cái, "Được. Em chờ anh chút."
Doãn Lạc Hàm nhìn Tô Khả, lại nhìn Tiểu Bao Tử một chút, trong lòng cũng khó chịu, lặng lẽ thở dài, Đàm Thụ ở bên cạnh còn đang ngẩn người đã đi tới trước mặt Tô Khả, "Thật xin lỗi."
Đầu tiên là Tô Khả sững sờ, sau đó hiểu ý của Đàm Thụ, lắc đầu, "Đều không phải là lỗi của các anh, nói câu đó làm gì."
Không khí lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, không khí giống như trộn với rất nhiều hơi nước, vô cùng nặng nề, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Mà Tô Khả không biết một chút thân thích của Tô Cẩm Niên, cuối cùng Tô Khả thấy một người thì không khỏi hơi nghi ngờ, rốt cuộc người phụ nữ này là ai.
Rất nhanh là Trịnh Diệu Đông đã cầm đồ tới, Tô Khả thật cẩn thận bôi thuốc đỏ lên vết thương của Tiểu Bao Tử, nước mắt không tự chủ rơi xuống lần nữa.
Từ nhỏ Tiểu Bao Tử của cô được yêu thương trong lòng, không nỡ đánh một cái mắng một câu. Ngay cả đầu ngón tay vì phải thử máu mà châm kim xuống thì cô đều sẽ đau lòng muốn ch.ết.
Nhưng bây giờ, trên cổ của con có một vết dao như vậy, tiến gần động mạch chủ, nếu không ngăn lại. . . . . .
Cô lại không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể càng cẩn thận từng li từng tí băng bó vết thương cho con trai bảo bối của cô.
Thời gian chờ đợi luôn dài dằng dặc, thời gian thấm thoát đã là hai giờ khuya. Nhưng mọi người cũng không có buồn ngủ một chút nào, vẫn hết sức chăm chú nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật.
"Đing ——" một tiếng, đèn đỏ nhảy chuyển thành đèn xanh.
Lòng của mọi người đột nhiên nhảy dựng, lập tức đưa ánh mắt nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật khép chặt.
"Kẹt ——"
Cửa mở ra.
Hai bác sĩ mang khẩu trang trên miệng đi ra, lúc này hiển nhiên thì bọn họ cũng ‘sức cùng lực kiệt’ rồi, bước chân đi chậm chạp khác thường.
Dưới ánh đèn mờ mờ, chóp mũi bọn họ hiện đầy mồ hôi, cả khẩu trang cũng có thể nhìn thấy ướt nhẹp.
"Như thế nào rồi? Bác sĩ?" Lúc này, toàn bộ mọi người "ùa" đến, vây quanh hai bác sĩ.
Một người trong hai bác sĩ đó tháo khẩu trang xuống, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi. Ông cười một tiếng với mọi người, "Yên tâm đi, phẫu thuật rất thành công, đạn đã lấy ra, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nghỉ ngơi cả tháng là có thể khôi phục như trước."
Giống như tảng đá lớn nặng nề đè ở trong lòng đột nhiên bị đại lực sĩ cầm, mọi người nhẹ nhõm không ít, lộ ra vẻ mặt vui mừng nhìn bác sĩ. Tô Khả lại càng cảm thấy cả thân thể cũng mềm nhũn ra.
"Đạn bắn bị thương? Tại sao có thể có vết thương do đạn bắn?" Tô Khả hoảng sợ nhìn bác sĩ, sau đó ánh mắt nhìn về Trịnh Diệu Đông, không phải nói chỉ bị tiêm ma túy sao, tại sao còn có vết thương do đạn bắn!
Mọi người đưa ánh mắt nhìn Tô Khả.
Trịnh Diệu Đông không dám nhìn vào mắt Tô Khả, dù sao thì nếu như lập tức nói với Tô Khả là Tô Cẩm Niên không chỉ bị đạn bắn trúng bị thương, còn bị tiêm ma túy. . . . . .
"Chỉ là. . . . . ." Bác sĩ làm như không nghe thấy lời của Tô Khả, do dự nói.
Lòng của mọi người lại một lần nữa níu lên, ánh mắt lại tập thể nhìn chằm chằm vào bác sĩ.
"Chỉ là thật sự bệnh nhân bị tiêm vào loại ma túy có độ tinh khiết quá mạnh nên mặc dù chúng tôi xử lý thay máu rồi nhưng vẫn có chút ma túy nhập vào thân thể của cậu ấy."
Sắc mặt Tô Khả trắng bệch, "Cho nên anh ấy sẽ. . . . . ." Tô Khả đã không kịp nghĩ đến anh bị thương do súng bắn, chỉ có thể tiếp tục nhìn bác sĩ.
"Anh ấy sẽ lên cơn nghiện sao?" Doãn Lạc Hàm mở miệng.
Cơn nghiện? Trong nháy mắt lòng mọi người nói lên, cai bỏ thứ kia có bao nhiêu khó khăn chứ, lúc cai nghiện có nhiều khổ sở, những người bọn họ sao có thể không biết.
Bác sĩ gật đầu, "Khả năng này sẽ có, nhưng mà trở ngại là vì lần đầu tiên tiêm vào nên có lẽ sẽ khá hơn chút." Nhưng ông cũng không rõ, dù sao độ tinh khiết quá lớn, lớn đến hại anh bị sốc. Nhưng nhìn thấy bộ dạng lo lắng của mọi người thì ông không khỏi muốn an ủi bọn họ.
Trong lòng của mọi người cũng không có vì sau khi bác sĩ an ủi một câu mà nhẹ lòng, ngược lại sắc mặt càng thêm nặng nề.
Mà trong lúc đang nói thì những người khác trong phòng phẫu thuật đẩy giường phẫu thuật đi ra. Chỉ thấy Tô Cẩm Niên ở trên giường, trên mũi Tô Cẩm Niên mang chụp dưỡng khí, sắc mặt tái nhợt bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Tô Khả đuổi lên trước, đi theo giường phẫu thuật, nước mắt trong mắt không nhịn được tràn ra.
Cẩm Niên, anh phải thật tốt.
Khi Tô Cẩm Niên được đẩy vào phòng bệnh thì tất cả mọi người ào ào tập trung trong phòng bệnh, cuối cùng diện tích trong phòng bệnh cũng bị chen lấn đến nước chảy không lọt.
Tô Khả khó khăn đặt Tiểu Bao Tử ở trên giường bên cạnh. Sau đó, Tô Khả đi vào vòng trong rồi nói với những người khác: "Cám ơn mọi người đêm khuya đến thăm Cẩm Niên, bây giờ trời cũng không sớm nữa, tất cả mọi người đi về nghỉ ngơi đi. Cám ơn nói người."
Người biết Tô Khả thì gật đầu một cái, nhất là mấy bạn cùng phòng thời đại học của Tô Cẩm Niên, bọn họ khá hiểu rõ chuyện giữa Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên, chỉ không biết lúc nào thì hai người họ, lúc nào thì hoạt động bí mật mà có con thôi.
"Được, chị dâu, tự chăm sóc mình thật tốt đấy." Lý Quân mỉm cười gật đầu với Tô Khả một cái.
Mọi người lập tức hiểu thân phận của Tô Khả, không khỏi có chút giật mình.
Lại nói căn bản là bọn họ cũng không biết Tô Cẩm Niên đã kết hôn. Dù sao chuyện Tô Cẩm Niên thực sự kết hôn này, ngoại trừ cấp trên của Tô Cẩm Niên, cùng với bố mẹ của Tô Cẩm Niên không muốn công bố sự thật kết hôn này ra thì còn có bạn thân của Tô Cẩm Niên, những người khác cơ bản là không biết Tô Cẩm Niên kết hôn, một số người khác vẫn cho rằng Tô Cẩm Niên độc thân, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ làm bà mai.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy bụng Tô Khả nổi lên thì mồ hôi tạch tạch, không chỉ kết hôn mà còn có con. Ánh mắt sơ ý nhìn thấy đứa bé ngủ trên giường nhỏ bên kia, tỉ mỉ nhìn một cái thì phát hiện mặt mũi đứa nhỏ này giống Tô Cẩm Niên như đúc, ỉu xìu, đây là muốn sinh hai đứa?
Nhất là Triệu Lâm đã từng thầm mến Tô Khả, thêm từ lúc biết tính tình của Tô Cẩm Niên thì không khỏi hơi ghen tỵ. Nghĩ đến thai đầu của vợ anh vẫn còn mang trong bụng, nhưng rõ ràng không lồi như bụng của Tô Khả thì yên lặng rơi nước mắt đầy mặt.
Haizz, Tô Cẩm Niên, theo như tính tình xa cách người khác của anh vào ngày thường thì đừng nói sinh con, phải là vợ cũng tìm không được, nhưng trước mắt anh đã hai thai nên có lẽ con sẽ ra đời trước con anh, đây là người quá lừa bịp mà.
Ngoại trừ Triệu Lâm thì ba người Tôn Cạnh Văn, Tôn Dương Dương và Tiền Vũ cũng ước ao ghen tị. Bởi vì mấy người bọn họ còn độc thân có được hay không!
Sau khi những người đó nghe Tô Khả nói thì đúng đi ra ngoài hết, rất nhanh thì cả phòng bệnh trống đi không ít. Để lại hai người Doãn Lạc Hàm và Trịnh Diệu Đông cùng với Tô Khả.
Doãn Lạc Hàm vỗ vai Tô Khả, "Đừng lo lắng, bác sĩ cũng nói cơn nghiện là có khả năng mà. Chúng ta đều học y. . . . . ."
Tô Khả ngẩng đầu nhìn Doãn Lạc Hàm, trong nháy mắt Doãn Lạc Hàm không nói nữa.
Làm bác sĩ bọn họ thì vô cùng hiểu rõ, nếu nói có khả năng thì cũng không phải chuyện có xác xuất nhỏ.
Trong nháy mắt Doãn Lạc Hàm tự trách cô nhiều chuyện nên thở dài, chỉ có thể vỗ vỗ vai Tô Khả, không nói thêm lời nào.
Tô Khả cười cười, trong lòng khổ sở. Làm sao cô không biết ý của bạn thân chứ. Nghiêng đầu, cô nhìn Tô Cẩm Niên ngủ mê man bên kia bởi vì thuốc mê, trong lòng yên lặng cầu nguyện: ông trời, ông để Cẩm Niên của tôi từ nhỏ đã không có một tuổi thơ hạnh phúc, nhưng anh vẫn khỏe mạnh trưởng thành, lại còn là con cháu xuất thân trong gia đình cách mạng, ông không thể để khi anh đã trưởng thành mà còn ức hϊế͙p͙ anh ấy nữa.
Tô Khả không để Doãn Lạc Hàm ở lại, bởi vì cô ấy còn mang thai, rõ ràng bụng lớn hơn Tô Khả nhiều, nghĩ là không quá hai tháng nữa thì đứa bé sẽ ra đời.
Lúc rạng sáng, phòng bệnh yên lặng chỉ có ba tiếng hít thở của cả nhà bọn họ.
Trời bên ngoài vẫn đen như mực, Tô Khả đứng bên cửa sổ, nhìn bóng cây ngoài cửa sổ không ngừng đung đưa. Ngoài cửa sổ, rất nhanh, Tô Khả nhìn thấy trời đen như mực đã bắt đầu có tuyết rơi nhẹ nhàng.
Bông lớn bông lón rơi xuống đất.
Đã tháng mười hai, từ trước đến giờ thành phố B đều muốn lạnh nhanh hơn thành phố H, nhưng tuyết năm nay vẫn muộn rất lâu, hình như cô và anh cũng không cùng nhau ngắm tuyết thật tốt, chơi đùa tuyết.
Cô rất thích tuyết, nhưng tuyết ở thành phố H và tuyết ở thành phố B, một Nam một Bắc, hiển nhiên rất không giống nhau. Hơn nữa ngay từ mấy ngày trước thì cô đã xem hết tin tức khí tượng nên biết được trong một tuần tới, trận tuyết đầu tiên ở thành phố B sẽ rơi xuống, khi đó, cô liền nói với anh là năm nay sau khi tuyết rơi thì cả nhà họ cùng đi trượt tuyết. Mà Tiểu Bao Tử cũng vì vậy hưng phấn không thôi. Nhớ năm trước bé vẫn còn bệnh tim nên cũng không có chơi đùa vận động thật đã. Mà cô cũng muốn chụp vài tấm hình cùng anh.
Nhưng bây giờ. . . . . .
Tô Khả nhìn tuyết ngoài cửa sổ không ngừng rơi xuống, kéo rèm cửa laih rồi đi tới bên giường Tô Cẩm Niên, nhìn anh vẫn ngủ mê man, chân phải còn bó thạch cao. . . . . .
Lòng của cô đau.
"Mẹ. . . . . ." Tiểu Bao Tử nỉ non hù dọa Tô Khả, Tô Khả lập tức đứng dậy rồi đi tới trước giường bệnh của Tiểu Bao Tử, chỉ thấy Tiểu Bao Tử đang nhíu mày, miệng nhỏ không ngừng nỉ non, trên trán còn đầy mồ hôi.
Tô Khả lau mồ hôi cho Tiểu Bao Tử, ôm Tiểu Bao Tử, "Mẹ ở đây, mẹ ở đây. . . . . ."
Tiểu Bao Tử từ từ tỉnh lại, mắt mở to nhìn lên trần nhà, có một phút mất hồn.
Hồi lâu thì bé mới thấy Tô Khả lo lắng nhìn bé, miệng nhỏ không khỏi mếu rồi "oa ——" ủy khuất khóc thành tiếng.
Lòng Tô Khả đau đớn không thôi, ôm Tiểu Bao Tử ngồi trên đùi của cô, vỗ lưng bé, "Tô Tô ngoan, không khóc, mẹ ở đây."
Mặc dù tuổi tác và tâm lý của Tô Tô lớn hơn những đứa bé cùng tuổi một chút, nhưng trước sau cũng là đứa trẻ nhỏ năm tuổi, gặp chuyện như ngày hôm qua thì mặc dù bé cố tự giữ bình tĩnh, nhưng vẫn cực kỳ sợ hãi, nhất là bố của bé, vì cứu bé. . . . . .
Bây giờ nhìn thấy Tô Khả ở bên cạnh bé thì toàn bộ cũng trở về dạng ban đầu, bé càng khóc lợi hại hơn, "Mẹ. . . . . ." Thở không ra hơi, "Mẹ. . . . . ."
Tô Khả cũng khóc theo, "Không khóc không khóc. . . . . ."
Hai mẹ con ở một giường bệnh khác mà tụm lại khóc.
Cả người Tiểu Bao Tử cũng vùi vào ngực Tô Khả, nghẹn ngào không ngừng, "Mẹ, con sợ. . . . . . Ông đó. . . . . . thật là xấu. . . . . ."
"Không có sao rồi không có sao rồi, tên khốn đó đã bị chú cảnh sát bắt lại, Tô Tô ngoan, đừng khóc. . . . . ."
Tiểu Bao Tử vẫn khóc như cũ, "Bà nội rất nhiều máu, bố rất nhiều máu. . . . . . Con cũng chảy máu, đau. . . . . ."
Lòng của Tô Khả càng chua xót, ôm chặt Tiểu Bao Tử, "Không có sao nữa, chú cảnh sát bắt được tên khốn đó rồi. Chú bác sĩ cũng chữa hết cho bà nội con, bố con, còn con nữa. . . . . . Không sợ nữa. . . . . . Sau này không ai làm con bị thương nữa. . . . . ."
Tay nhỏ bé của Tiểu Bao Tử siết chặt tay áo của Tô Khả, nức nở.
Tô Cẩm Niên trên giường bệnh cau mày, sau đó từ từ mở mắt, nghiêng đầu thì chính là nhìn thấy vợ anh cùng con trai đang tụm lại khóc, trong lòng rất khó chịu. Nhưng khi nhìn họ cũng mạnh khỏe thì trong lòng của anh ấm áp.
Cổ họng của anh khàn khàn, chu chu mỏ, anh cảm giác không có một chút hơi sức để nói chuyện.
"Khả. . . . . . Khả. . . . . ."
Tô Khả bị hoảng sợ nên lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tô Cẩm Niên đã mở mắt thì không khỏi chạy tới, "Cẩm Niên ——" nhưng nghĩ tới là cô đánh thức Tô Cẩm Niên thì trong lòng lại bắt đầu lan tràn áy náy.
Tô Cẩm Niên nói: " Khả Khả. . . . . . Anh. . . . . . Con chúng ta không có sao chứ."
Nước mắt Tô Khả chảy càng mạnh hơn, "Cẩm Niên. . . . . ."
Tiểu Bao Tử cũng xuống giường, chạy đến bên giường bệnh của Tô Cẩm Niên, "Bố ——"
Một tiếng này là thật lòng thật dạ, làm Tô Cẩm Niên đỏ ngầu cả mắt.
Khóe miệng Tô Cẩm Niên giật nhẹ, nở nụ cười, ánh mắt nhìn con dịu dàng, đầy cưng chiều, "Tô Tô, gọi một tiếng nữa."
Mặt Tiểu Bao Tử đỏ ửng, "Bố, bố phải mau đứng dậy cử động thật tốt." Nói xong cả người cũng ôm lấy bắp đùi Tô Khả, chôn mặt trên đùi Tô Khả.
Tô Cẩm Niên khẽ cười ra tiếng, càng cười càng vang, "Ừ."
Anh rất thỏa mãn, nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng Tô Tô của anh cũng chân chính gọi anh là bố.
Nước mắt Tô Khả như lũ quét dữ dội rơi xuống, "Cẩm Niên. . . . . . Cẩm Niên. . . . . ."
Tô Cẩm Niên cười, "Đừng khóc, Khả Khả, ngốc làm tiểu công chúa của chúng ta mít ướt thì làm thế nào đây."
Tiểu Bao Tử nghe mẹ của mình cũng khóc đến lợi hại như vậy thì nước mắt cũng tí tách rơi xuống .
Tô Cẩm Niên thở dài, đúng vào lúc này thì phòng bệnh mở ra. Đi vào là một bác sĩ kiểm tr.a phòng, anh nhìn thấy tình cảnh này thì không khỏi giật mình.
Tô Khả lau nước mắt, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn bác sĩ kiểm tr.a phòng.
Bác sĩ đo nhiệt độ cho Tô Cẩm Niên, lại nhìn chân phải của Tô Cẩm Niên một chút, gật đầu một cái rồi lại hỏi Tô Cẩm Niên, "Ngoài ra còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Tô Cẩm Niên lắc đầu.
Bác sĩ hỏi những vấn đề khác một chút nữa thì đi ra ngoài, trước khi đi, bác sĩ còn cười nói với Tô Khả nói: "Tô phu nhân, đừng khóc thê thảm như vậy, tôi sẽ cho là xảy ra chuyện lớn gì đấy."
Mặt của Tô Khả đỏ rực, hận không đào cái hang chui vào.
Không khí phòng bệnh khá hơn nhiều.
Buổi sáng lúc tám giờ, Trịnh Diệu Đông đưa bữa ăn sáng tới, hỏi thăm một chút vấn đề phía sau thông thường rồi nói với Tô Cẩm Niên: "Không sao, ôi, Cẩm Niên, ngày hôm qua mình thật sự bị cậu hù ch.ết rồi."
Tô Cẩm Niên cười cười, "Tôi phúc lớn mạng lớn." Sau đó nhìn đứa nhỏ trong bụng Tô Khả, "Tôi còn muốn nhìn tiểu công chúa của tôi ra đời, cùng con bé lớn lên, làm sao có thể sẽ có việc gì được."
Cửa lại một lần nữa bị đẩy ra, là một bã sĩ cùng một y tá đẩy bình nước biển đi vào.
Bọn họ treo bình nước biển cho Tô Cẩm Niên không bao lâu thì vẻ mặt của bố Tô Cẩm Niên xanh mét đi vào phòng bệnh. Khi ông thấy Tô Cẩm Niên nằm ở trên giường thì không khỏi cau mày.
"Con cảm thấy bản lĩnh con lớn lắm sao, lấy sinh mệnh của mình để tùy ý đùa giỡn có phải hay không! Làm một bộ đội đặc chủng mà chẳng lẽ sẽ không lường được tình huống quyết định làm lúc đó sao? Con nhìn con xem, bản thân bị thương thành hình dáng gì! Trong hai phần tử phạm tội đó chính là cầm súng thật , không phải súng đồ chơi, cho con ngang ngược xông vào như vậy sao!"
Tô Sĩ Minh vừa tiến vào đã mắng, mắt nhìn Tô Khả, "Cô là sao chổi, vợ và con trai tôi cũng bởi vì cô mà bị thương, cô lại còn không biết xấu hổ ở lại chỗ này không đi!"
"Bố, không cho phép bố nói Tô Khả là người như vậy!" Tô Cẩm Niên cố hết sức nói, không khỏi sặc mấy cái. Tô Khả trừng mắt liếc Tô Sĩ Minh rồi chạy lên trước, vuốt vuốt cơn giận của Tô Cẩm Niên.
"Không cho ông nói mẹ tôi như vậy!" Tiểu Bao Tử nhìn chằm chằm Tô Sĩ Minh, đôi mắt đen láy đầy tức giận.
Lúc này ánh mắt của Tô Sĩ Minh mới nhìn Tô Cẩm Niên, nhớ lại hôm qua ở bệnh viện lúc Tô Cẩm Niên nhìn thấy ông thì hỏi ông là con anh ở đâu, ông mới biết anh và cô gái quê mùa đó sinh một đứa con. Bây giờ nhìn tướng mạo đứa bé giống Cẩm Niên như đúc thì ông biết rõ đây cũng là đứa bé trong miệng Tô Cẩm Niên, mục tiêu giải cứu ngày hôm qua.
Nhìn vẻ ngoài của bé quá giống Tô Cẩm Niên khi còn nhỏ thì trong lòng Tô Sĩ Minh trăm mối lẫn lộn, nghĩ đến khi Tô Cẩm Niên còn nhỏ, hình như cho tới bây giờ ông đều không quan tâm anh.
Lịa nhìn mặt mũi Tiểu Bao Tử giống hệt anh khi còn nhỏ thì dường như thời gian chuyển dời trở về quá khứ. . . . . . Mỗi lần về đến nhà đều nhìn thấy ánh mắt con trai hơi mong đợi, nhưng ông luôn luôn không để ý tới. . . . . .
Trong lòng ông dâng lên một chút đau lòng, không khỏi ngồi xổm người xuống nhìn Tiểu Bao Tử, "Cháu tên là gì."
"Tại sao tôi phải nói cho ông?" Tiểu Bao Tử trừng mắt liếc Tô Sĩ Minh, "Hơn nữa, chẳng lẽ ông không biết một đạo lý."
"Đạo lý gì thế?" Tô Sĩ Minh hoàn toàn không quan tâm thái độ của Tiểu Bao Tử mà hỏi.
Tiểu Bao Tử liếc mắt, "Khi muốn biết tên người khác thì tự giới thiệu trước! Ông không xem phim hoạt hình sao? Bên trong có bao nhiêu đoạn thoại về chuyện này chứ!"
Nước mắt già của Tô Sĩ Minh thật sự muốn chảy ra, ông cũng lớn tuổi như vậy rồi, đừng nói phim truyền hình, còn phim hoạt hình. . . . . .
"Ông là ông nội cháu, hỏi tên cháu là phải rồi, đâu cần phải tự giới thiệu!"
Tiểu Bao Tử "hừ" một tiếng, "Ông nói phải là phải sao? Hơn nữa, coi như ông là ông nội tôi đi, tại sao ông muốn tôi nói thì tôi phải nói chứ."
Đối với ông cụ vừa vào cửa liền mắng mẹ của bé thì bé sẽ không cho thái độ tốt. Dù ông cụ này này là bố của bố bé.
"Ặc, ông nội mua cho cháu kẹo ăn nhé?"
"Ông cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi còn phải ăn kẹo sao. Hơn nữa, chẳng lẽ ông không biết ăn kẹo không tốt cho răng của trẻ em sao?"
"Vậy cháu muốn ăn cái gì?"
"Tôi không muốn ăn gì hết."
"Vậy ông nội mua quần áo cho cháu nhé?"
"Bà nội đã mua rất nhiều quần áo cho tôi, không cần."
Trong lòng Tô Sĩ Minh thầm mắng lão bà Tần Phi đáng ghét muốn ch.ết, che giấu cháu trai như vậy, vì vậy nên cười càng thêm rạng rỡ, "Ông mua đều là quân trang, mặc lên giống như quân nhân vậy, rất khí thế và đẹp trai."
"Bà nội mua cũng thế, tất cả đều màu xanh lá cây, khó coi ch.ết đi được. . . . . ."
"Vậy chúng ta mua màu đỏ được mà."
"Màu đỏ còn gọi là quân trang sao?"
". . . . . ."
Phía bên kia, Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả đang hóa đá, nhìn hai người một già một trẻ nóng hổi đối thoại thì sấm sét không dứt.
Một lúc sau thì trời đã sáng hẳn, khách đến thăm hỏi Tô Cẩm Niên càng nhiều, trong tay từng người cũng cầm bó hoa hoặc giỏ trái cây. Một buổi sáng mà phòng bệnh đã chất đầy hoa tươi và trái cây.
Ngày hôm sau, Tô Khả tiếp đã người ta cũng thật mệt mỏi.
Ban đêm, Tô Cẩm Niên nói với Tô Khả: "Vất vả cho em rồi, bà xã."
Tô Khả cúi người hôn môi Tô Cẩm Niên một cái, "Ừ, biết em vất vả thì mau dưỡng bệnh cho tốt."
Tô Cẩm Niên đỏ mặt, trên khuôn mặt tái nhợt quét lên hai vầng đỏ ửng vô cùng rõ ràng, Tô Cẩm Niên ngượng ngùng nghiêng đầu, nhìn nhiều bông tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ.
"Khả Khả, thật xin lỗi." Tô Cẩm Niên giống như nghĩ đến gì đó.
"Hả?"
"Thật xin lỗi, anh nuốt lời rồi. Lần sau nhất định anh sẽ dẫn bọn em đến sân trượt tuyết để trượt tuyết."
Tô Khả "dạ" một tiếng, trong lòng ấm áp.
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi nhiều xuống, trên đất dường như được trải một tấm thảm trằn thật dày, người đi đường che dù, ôm mình, cúi đầu vội vã đi. . . . . .
"Tụt tụt ——"
Tô Khả thấy điện thoại di động Tô Cẩm Niên đang kêu thì không khỏi lấy điện thoại qua nhận máy, mà Tô Cẩm Niên đã ngủ say.
"A lô?"
"Ách —— Chào cô, đây là điện thoại của Thượng tá Tô phải không."
"Vâng, tôi là vợ anh ấy, anh ấy không tiện nghe điện thoại, anh có chuyện gì không?"
"À, như vậy sao. Chào cô, bên này của chúng tôi là Cục Cảnh sát thành phố B, phạm nhân ngày hôm qua, chính là Jayson Hough."
"Vâng, ông ấy thế nào?" Hiện tại Tô Khả nghe tên Jayson Hough là Tô Khả hận không thể chém ch.ết ông ta.
"Xế chiều hôm nay lúc ba giờ mười phút thì cơn nghiện phát tác, sau đó đâm đầu vào tường, khi chúng tôi phát hiện thì đưa tới bệnh viện cấp cứu mà không có hiệu quả, vào lúc năm giờ chiều hôm nay đã ch.ết não."
Tô Khả ngây ngẩn cả người, ch.ết rồi?
Còn chưa để cho ông ta nói rõ tên ch.ết tiệt Lữ Lương ở nơi nào mà ông ta lại ch.ết?
Còn chưa để ông ta nhận được sự trừng phạt thích đáng mà ông ta lại cứ thế mà ch.ết đi?