Chương 147: Lại nhận điện thoại

Lông măng Tô Khả dựng hết từng cọng lên, hơi thở cả người cũng phát cáu, "Ông là ai?"
Phản ứng đầu tiên của Tô Khả, người này là kẻ thù Tô Cẩm Niên. Bởi vì, trong tiếng cười mang theo một chút nham hiểm, không phải người xa lạ bình thường sẽ phát ra.


"Khà khà ——" Tiếng cười tiếp tục truyền tới, "Khà khà ——"
Sau khi cười xong thì phía bên kia cúp điện thoại, còn dư âm thanh ch.ết "tút tút ——". Tô Khả gọi lại lần nữa thì chỉ còn lại "Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không có tín hiệu."
"Bệnh thần kinh!"


Mặc dù trong miệng mắng như vậy, nhưng ở trong lòng của Tô Khả vẫn còn vấn đề hoảng sợ. Đại khái là bởi vì cô xem quá nhiều tiểu thuyết, hay là năng lực tưởng tượng của cô quá mạnh mẽ, hay là giác quan thứ sáu của cô cực kỳ chính xác.


Cô có cảm giác là có chuyện gì không hay sắp xảy ra, trong lòng hoảng sợ.


Buổi trưa, Tô Cẩm Niên trở về, cùng đi còn có một anh lính nhỏ, đại khái là trước kia cậu lính nhỏ này đã gặp qua Tô Khả cho nên vừa gặp mặt thì đầu tiên là bị kinh ngạc, nhưng là phản ứng được tình hình mà chính là mạnh mẽ nói với Tô Khả, "Chào chị dâu."


Sau khi chào hỏi xong thì ánh mắt nhìn Tô Cẩm Niên cũng mang một tia đồng tình?
Tô Khả không biết có hoa mắt hay không, không khỏi nhìn chằm chằm cậu lính nhỏ kia mấy lần, "Chào cậu."


available on google playdownload on app store


Cậu lính nhỏ bị Tô Khả nhìn thì trong lòng hoảng sợ, lập tức xoay người nói với Tô Cẩm Niên: "Thượng tá, em đi nha." Đợi nghe được Tô Cẩm Niên nói "trở về đi" thì liền xoay người lái xe trở về đơn vị, cũng không quay đầu lại, giống như là có ai ở phía sau cậu ấy đuổi theo cậu ấy vậy.


Tô Khả nhìn bóng dáng của cậu lính nhỏ này, lẩm bẩm: "Cậu lính này nhìn hơi quen."
Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, chỉ "ờ" một tiếng rồi liền lấy tay vòng qua hông của Tô Khả (tg: nếu như bụng nhô ra bên dưới cũng coi như là thắt lưng), đi tới ghế sa lon ở phòng khách.


Có lẽ Tô Khả không nhớ rõ cậu lính nhỏ ấy, nhưng cả đời cậu lính nhỏ ấy cũng sẽ không quên Tô Khả "dũng mãnh", bởi vì lúc trước, một trong những đồng đội của bọn họ bởi vì huấn luyện bị thương thì chính là cậu ấy cùng một người bạn khác khiêng đồng đội bị thương đến chỗ bệnh viện Tô Khả.


Lần đầu tiên lúc nhìn thấy Tô Khả, bọn họ đã cảm thấy vị này là nữ sắc lang, sau đó lại từ trong phòng khám truyền tới tiếng thét chói tai của đồng đội thì càng làm cho bọn họ cảm thấy, cô đâu phải là nữ sắc lang, rõ ràng là nữ sắc ma.


Sau đó lúc Thượng tá chạy tới, nhìn nét mặt của Thượng tá xanh mét thì bọn họ thực sự cho là vị này cùng Thượng tá Tô có JQ mờ ám gì đó, nhưng không có nghĩ tới đây là bà xã của Thượng tá Tô. Cho nên hôm nay gặp mặt thì mới có thể giật mình, mới có thể hận không thể lập tức trở về đơn vị.


Nếu như Tô Khả biết cậu lính ấy nhớ về cô như vậy thì nhất định sẽ vỗ vỗ vai của cậu, cười nói: ồ, thị lực tốt đấy, có tiền đồ, khẳng định tính phúc!
Tô Khả ngồi xuống thì lấy điện thoại di động ra nói với Tô Cẩm Niên: "Lúc nãy nhận được một cuộc gọi khủng bố."


Tô Cẩm Niên toát mồ hôi, "Cái gì gọi là cuộc gọi khủng bố?"
Tô Khả nói: "Cuộc gọi khủng bố chính là người ở đầu kia điện thoại giả quỷ kêu."
Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."


Chính Tô Khả cũng tự quẫn bách, sờ sờ trán, suy nghĩ một chút, trong lòng hệ thống ngôn từ thất tốt rồi mới nói đầu đuôi gốc ngọn chuyện đã xảy ra vừa nãy cho Tô Cẩm Niên nghe.
Chân mày Tô Cẩm Niên càng nhíu càng sâu, nhìn số kia hồi lâu, "Anh biết rồi."


Trong lòng Tô Cẩm Niên hiểu rõ, mặc dù người bên trong điện thoại chỉ cười "khà khà" hai tiếng, cũng không nói ra lời có ý nđe dọa cụ thể, nhưng chuyện này tuyệt sẽ không do có người nào nhàm chán đùa dai đơn giản như vậy.


Quan trọng nhất là số điện tới cho thấy địa chỉ là thành phố H, thành phố H, gần đây không sao đi qua đó được, nhưng chuyện lúc trước xảy ra ở thành phố H do anh là người phụ trách hành động trong một vụ án truy bắt ma túy, một tên chủ mưu trong đó vẫn còn chưa sa lưới.


Như vậy nghĩ đoán tiếp thêm thì người giật dây là ai, hiển nhiên dễ thấy được.
Dĩ nhiên đây chỉ là suy đoán của anh thôi, dù sao không có phạm nhân nào chạy trốn bên ngoài lại sẽ chủ động gọi tới người bên cảnh sát, chẳng phải là thành ông Thọ thắt cổ, ngại mạng sống quá dài sao.


Hơn nữa số này là mã số của thành phố H, nhìn trình độ học vấn của Lữ Lương cùng với hành động của đời hắn, sự thông minh của hắn rất cao, không có lý do lại phạm sai lầm cấp thấp này. Vì vậy mà không gạt bỏ là thủ thuật che mắt, bàn tay đen chân chính phía sau bức màn là người khác.


Hiện tại thì địch trong tối ta ngoài sáng, lúc vẫn còn chưa có chứng cớ xác thực thì bọn họ chỉ có thể phòng bị, so với bọn hắn xem ai đủ kiên nhẫn hơn, cho đến khi tính tình của bàn tay đen phía sau bức màn không chịu được mà tự chui đầu vào lưới.


Dĩ nhiên thì những suy đoán này, Tô Cẩm Niên chắc chắn sẽ không nói với Tô Khả, sau đó, Tô Cẩm Niên vỗ vỗ vai Tô Khả, "Khả Khả, em chỉ cần có trách nhiệm sinh con ra thật tốt là được rồi, được không?" Những chuyện khác thì đã có anh ở phía sau của em, chống đỡ cho em.


Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, trong lòng vẫn còn có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu một cái, "Cẩm Niên, anh phải cẩn thận."
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ kết thúc như vậy, kết quả ngày thứ hai sau đó thì Tô Khả lại nhận được một số lạ lần nữa, khu vực biểu thị là ở thành phố S.


Sau khi Tô Khả nhìn đến thì chính là chân mày giật giật, trong lòng cảm giác là lạ, nhưng rốt cuộc kỳ lạ ở đâu thì vẫn nói không ra, chỉ có thể nhận điện thoại.
Đầu tiên phía bên kia im lặng một hồi.


Tô Khả cho rằng lần này là gọi lầm rồi, vừa định cúp điện thoại thì âm thanh "khà khà ——" bên kia truyền tới trong tai Tô Khả lần nữa.


Toàn thân Tô Khả chấn động, âm thanh này quá quen tai rồi, không phải là buổi trưa ngày hôm qua nghe được âm thanh này sao? Chỉ là ngày hôm qua thì số kia là ở thành phố H, hôm nay số là ở thành phố S.
Trong nháy mắt Tô Khả tỉnh táo lại, hỏi đối phương: "Ông là ai, cuối cùng muốn làm cái gì!"


"Khà khà ——"
Lại là tiếng cười âm trầm đó, trong nháy mắt Tô Khả cảm giác giống như sau lưng của cô bị rất nhiều con rắn nhìn chằm chằm, thở một loạt khí lạnh. Tô Khả không khỏi nổi giận, "Rốt cuộc ông là ai!"
"Khà khà ——"


Vẫn không trả lời Tô Khả, đây cũng trong dự đoná của Tô Khả, nhưng ít nhất hắn cũng nói mấy câu đi, luôn cười "khà khà " âm hiểm như vậy, hắn không cảm thấy hắn rất ghê tởm sao?
"Bệnh thần kinh!" Tô Khả không chịu được bực tức nên lớn tiếng gào lên với bên kia điện thoại một câu.


"Cơn tức thật lớn đấy, Tô phu nhân. . . . . . Khà khà ——" Cả buổi trời thì rốt cuộc bên kia cũng ra một tiếng, nhưng vừa mới nói xong những lời này thì đầu điện thoại bên kia chính là âm thanh "tút tút".


Tô Khả lại gọi điện thoại qua, bên kia lại nói giống như hôm qua, "Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không có tín hiệu." Tô Khả nắm chặt quyền, quả nhiên là kẻ địch, hơn nữa còn là kẻ địch núp ở phía sau.


Tô Cẩm Niên đang ở phòng sách, Tô Khả lập tức lên lầu nói cho Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên nhìn mã số phía trên thật lâu, sờ sờ cằm, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có chính sách gì, chỉ nói với Tô Khả: "Dĩ bất biến ứng vạn biến." (Dĩ bất biến ứng vạn biến: lấy cái tĩnh đối phó cái động)


Tô Khả gật gật đầu.
Nghĩ như vậy thì Tô Khả cũng an tâm, nếu như hàng ngày cô ở nhà thì hắn còn có thể hại ch.ết cô hay sao?
Buổi tối, Tiểu Bao Tử về sớm, nguyên nhân là do Doãn Lạc Phong đến vườn trẻ của Tiểu Bao Tử, sau đó đón con về.


Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử đỏ bừng, mắt cũng sáng lấp lánh, nhìn cũng biết tâm tình của bé vô cùng tốt.


Tô Khả vừa nhìn thì chỉ thấy trong tay Tiểu Bao Tử ôm một đống truyện tranh lớn, cô mắt tinh nhanh chóng phát hiện đây đều là anime đăng nhiều kỳ mới nhất của nước , trong nước còn chưa lên thị trường, đoán chừng là Doãn Lạc Phong đi công tác ở nước Nhật, thuận tiện mang về cho bé.


Tô Khả nhìn gương mặt hưng phấn của Tiểu Bao Tử, trong lòng yên lặng châm chọc: con à, mẹ con nhìn không hiểu tiếng Nhật, con xem hiểu sao? Cũng không nên khóc ngốc nghếch đâu đấy.


Dĩ nhiên là Tô Khả thấy tâm tình anh ở phía sau vô cùng tốt nên liền tiến lên kéo cánh tay Doãn Lạc Phong, vô cùng nhiệt tình nói, "Tiểu Phong Phong, anh trở lại rồi, có thể nhớ ch.ết em rồi."


Doãn Lạc Phong nâng khóe môi lên, cười vô cùng xinh đẹp, "Đúng vậy, đã trở lại." Nói xong còn sờ sờ bụng nhô ra của Tô Khả, "Con gái nuôi của anh ngoan quá."
"Đây là chắc chắc rồi, cũng không nghĩ lại là gien di truyền của ai à." Tô Khả vô cùng tự hào.


Nhìn hai người bọn họ thân mật đối thoại, sắc mặt Tô Cẩm Niên đứng bên cạnh Tô Khả vẫn che chở cho cô đen lại, trong lòng có mùi chua, không khỏi lạnh lẽo nói, "Còn giã chày ngoài cửa nữa, có cơm ăn rồi."
Tô Khả rơi nước mắt: em là thùng cơm sao?


Thật ra thì Tô Khả hiểu lầm Tô Cẩm Niên, bởi vì Tô Cẩm Niên muốn nói là Doãn Lạc Phong không mời mà tới ăn chực.


Mà Doãn Lạc Phong lại sờ sờ cằm, trong lòng có cảm giác thỏa mãn vì đã thay đổi thành người làm chủ, dù sao anh ăn dấm Tô Cẩm Niên quá nhiều năm rồi, bây giờ đổi ngược lại một chút, cảm giác này, thật là tuyệt vời.


Kể từ sau khi trở về thành phố B, Doãn Lạc Phong rất khó đi tới được nhà Tô Khả, dĩ nhiên Tô Khả để Tô Cẩm Niên làm mấy món ăn chiêu đãi anh một chút.


Chỉ là ánh mắt Tô Cẩm Niên nhìn chân bị thương của mình, sau đó yên lặng xoay người vào phòng bếp. Mà làm cho anh đi nấu nhiều thêm vài món ăn thì Tô Khả hóa đá tại nguyên chỗ, emma, đây là Tô Cẩm Niên của cô sao?


Lúc ăn cơm, Tiểu Bao Tử mở miệng một tiếng là chú Doãn, thỉnh thoảng nói "Chú Doãn, con muốn ăn cái này", "Chú Doãn, con muốn ăn cái đó", "Chú Doãn, cái này ăn tốt nè, chú ăn nhiều một chút" "Chú Doãn. . . . . ."


Thân mật thắm thiết, làm cho Tô Cẩm Niên một bên lại ghen, khó chịu nghĩ : Con trai à, chẳng lẽ bố không có sinh một đôi tay cho con à. . . . . . Con trai à, món ăn trong bát kia đang ở trước mặt của con, con không thể tự gắp được sao. . . . . . Con trai à, con chưa bao giờ gắp thức ăn cho bố ăn. . . . . . Con trai à, chú ấy có tay . . . . . . Con trai à, món ăn ăn ngon cũng là bố làm mà, sao lại không thấy con khen ngợi bố bậy. . . . . .


Tô Khả nhìn sắc mặt Tô Cẩm Niên bên kia đã đen không thể đen hơn nữa thì đầu không khỏi đầy mồ hôi, sau đó lập tức gắp một chân gà vào trong chén Tô Cẩm Niên, "Ông xã, anh ăn nhiều một chút."


Trong lòng Tô Cẩm Niên được an ủi một trận, bởi vì bà xã của anh vẫn nhớ anh. Hơn nữa một câu "ông xã" của Tô Khả càng làm trong lòng anh thoải mái, sau đó ánh mắt nhìn Doãn Lạc Phong đều mang vẻ hả hê.


Nhưng lúc cúi đầu nhìn thấy Tô Khả gắp chính là móng gà thì không khỏi rầu rĩ, bởi vì anh không thích ăn nhất chính là chân mà.


Tô Khả thấy Tô Cẩm Niên nhìn chằm chằm chân còn không ăn thì mới nhớ là Tô Cẩm Niên không thích ăn chân, nhưng gắp cũng đã gắp, thức ăn không thể lãng phí đúng không, cho nên tăng thêm một câu: "Đều nói ăn gì bổ đó mà, anh ăn nhiều chân một chút đi."


Nét mặt Tô Cẩm Niên vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì làm một quyết định vô cùng quan trọng: sau này khi mua gà thì tuyệt đối phải để ông chủ chặt hai cái chân đem về.






Truyện liên quan