Chương 42: Chị không biết xấu hổ như thế à?
Mí mắt phải Hoắc Vi Vũ nháy liên tục, dự cảm xấu nhanh chóng xuất hiện, nhìn đồng hồ trên xe đã là hai giờ chiều rồi.
"Đi hơn ba tiếng rồi, đã sắp tới chưa? " Hoắc Vi Vũ không kiên nhẫn hỏi.
"Sắp tới rồi, nhìn thấy bờ cát rồi kìa." Yến Tử trấn an nói.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ bị chặn lại trên đường.
Bốn người bảo an tiến đến, cẩn thận nói: "Xin lấy vé mời ra. "
Yến Tử điềm tĩnh cười, lấy vé mời.
Bảo an không chỉ kiểm tr.a xe của bọn họ mà còn kiểm tr.a cả túi xách rồi mới cho đi.
"Nghiêm ngặt như thế cơ à? " Hoắc Vi Vũ kinh ngạc hỏi.
"Phải, có đại nhân vật ở đây, một thư mời chỉ có thể mang hai người tới, em phải nhờ mẹ em mới lấy được một tấm” Yến Tử nghĩ đến thiếu gia Duật Kiên Quyết, trong mắt liền lòe lòe ánh sáng.
Xe chạy thêm năm phút đồng hồ, rồi đến cửa một tòa biệt thự sang trọng.
Ở cửa có tám người trực an ninh, sau khi bọn họ kiểm tr.a nghiêm mật, liền phát hai tấm thẻ số 99 và số 98, còn có một thẻ mở cửa phòng số 303.
Yến Tử giữ tấm thẻ số 99 của mình trong ngực.
Hoắc Vi Vũ cầm thẻ số 98, không hiểu hỏi: "Đây là cái gì? Tuyển vợ sao? Còn có số hiệu nữa. "
"Sau khi được người quyền quý đó chọn trúng, có thể tham gia vũ hội buổi tối. " Yến Tử mơ ước nói.
"Nếu không được chọn trúng thì sao? " Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Vậy thì chỉ có thể ngây người ngủ trong phòng, nhưng mà có gian phòng ở hậu viện, nếu may mắn đứng ở cửa sổ, nói không chừng có cơ hội đảo ngược, đi nhanh đi, chị Vũ, bên trong chắc có đồ gì đó để ăn.” Yến Tử lôi kéo Hoắc Vi Vũ đi.
Hoắc Vi Vũ ném cái thẻ số 98 vào trong túi xách.
Cô không có hứng thú với Party gặp mặt này, ngủ ở trong phòng là được rồi.
Mới vừa bước vào, lãnh khí phả vào mặt, hòa lẫn là mùi nước hoa nồng nặc.
Có một đám người mặc giống bọn họ đứng bên trong, đại đa số cũng là mắt hạnh mũi cao, khuôn mặt trang điểm diễm lệ, dáng người cao gầy lộ chân dài.
Sắc mặt Hoắc Vi Vũ nhất thời cứng ngắc.
"Yêu, đây không phải là Vi Vũ sao? Chị không thấy xấu hổ mà đến đây à?" một cô gái dáng dấp mỹ mạo kinh diễm đi đến, âm dương quái khí cười nói.
"Có gì mà phải xấu hổ?" Hoắc Vi Vũ lạnh như băng trả lời.
"Chị già rồi, còn so với tiểu nha đầu chúng tôi làm gì, so xem da ai nhiều nếp nhăn hơn à? Thật đúng là không biết xấu hổ, chị bị Ngụy Ngạn Khang đá nên điên rồi mới có mặt mũi tới chỗ như thế này. " Hoắc Thuần khinh bỉ nói.
"Tiểu nha đầu? Tiểu ngu xuẩn, cô năm nay chắc mới 24 hả, chỉ kém hơn tôi có một hai tuổi, tôi cảm thấy cô vẫn không thể sống đến 26 tuổi đâu, còn chỉ số thông minh của cô chắc vĩnh viễn ở 3 tuổi thôi nhỉ.” Hoắc Vi Vũ hất hàm, không hèn mọn không lên tiếng mà cũng không tức giận nói.
"Hoắc Vi Vũ, phụ nữ quá 25 tuổi, ở nhà không muốn lại ném mặt mày đầu đường xó chợ cho người ta chê cười, chị không ngại ông bà bố mẹ mặt chưa đủ dày à?” Hoắc Thuần nổi giận nói.
Hoắc Vi Vũ mỹ lệ vén mái tóc, xua tay một cái, lười biếng hướng về phía Hoắc Thuần nói: "Tôi chuyển lời vừa rồi đến chị cả cô, hình như cô ấy mới có 30 thôi nhỉ? "
"Hoắc Vi Vũ, chị là con đàn bà xấu xa, trách không được Ngụy Ngạn Khang bỏ rơi chị, chị vì anh ta mà làm bố chị tức ch.ết, mà ông ấy vẫn lo cho cái đứa con gái điêu ngoa như chị, đáng đời chị bị ông nội đuổi ra khỏi nhà" Hoắc Thuần dậm chân nói.
Mỗi một câu đều như dao, đâm sâu vào lòng Hoắc Vi Vũ.
"Nói đủ chưa? " Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.