Chương 21: Gãy cánh 3
Đã từng, cô thựt sự cực kỳ dung cảm. Cho dù trong lòng sợ hãi, sợi hãi, nhưng vẫn nghe theo trái tim chính mình, không vứt bỏ, không rời bỏ.
“Em không muốn.” Đè xuống sợ hãi trong lòng, cô vẫn lựa chọn nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh nói ra lập trường của mình. Anh vốn đang dốc sức ôm cô, khóa chặt cô, cố chấp mà giữ lấy, lúc này cơ thể hai người dính chặt không có chút khe hở nào. Nhưng ba chữ vừa rồi của cô, rốt cuộc đã đẩy lý trí của anh căng ra xa chỉ còn lại một sợi dây cuối cùng, sợi dây kia, yếu ớt không chịu nổi một chút kích động.
Anh nhìn chăm chằm cô, trong mắt giống như đang đốt lên một ngọn lửa, giống như chỉ cần cô dám không nghe theo, anh có thể đốt cháy cô. Ngón tay thon dài của anh dùng lực nắm lấy cằm của cô, khiến cô không thể thoát, mặt cô nằm gọn trong tay anh. Anh nhìn cô đang nhíu mày vì đau, tiếng nói trầm thấp đến dọa người, “Nói, nói em muốn ngoan ngoãn theo anh trở về.”
Hành động thâm trầm của anh thật sự dạo cô sợ, nhưng nếu thật sự bị dạo thì không nói không chừng cô cũng thỏa hiệp rồi. Đáng tiếc không phải, cô còn đang bị anh làm tổn thương, ánh ném cô vào trong phòng tối không có ánh nắng mặt trời, mặc kệ miệng viết thương cũ của cô bị xé rách vỡ ra, đồng thời ở trong bóng tối không ánh nắng trở lên thối rữa. Nếu muốn nói đến sâu sắc, tổn thương kia vượt xa so với độ sâu sợ hãi. Cô không muốn tổn thương nữa, cho nên cô muốn vượt qua nỗi sợ hãi kia. Hạ quyết định, ánh mắt cô, lộ ra bản tính, đó chính là tính bướng bỉnh lỳ lợm, bình thản mà nghênh tiếp anh, gằn từng chữ, “Em nói, em không muốn! Em không muốn lại ở cùng một chỗ với anh!”
Một câu, rốt cuộc, cô rốt cuộc đã phá vỡ trờ đất của anh. Đời người, tình yêu, đến cùng chịu đựng được bao nhiêu từ chối, bao nhiêu vứt bỏ? Lần đầu tiên Dịch Tân cảm thấy tình cảm của mình bị từ chối, bị cô mạnh mẽ ném trên mặt đất. Nếu bị vứt bỏ chỉ là tình cảm, vậy sẽ thế nào? Nhưng lại không có nếu. Bởi vì tình cảm gắn liền với trái tim, Tân Hoành từ bỏ tình cảm của anh, còn có vứt bỏ trái tim của anh.
Lần đầu tiên, anh cho biết rõ ràng chân tình của Dịch Tân anh, mà cô Tân Hoành chẳng thèm ngó tới, cô ném xuống nghiền nát. Một giây sau, Dịch Tân bỗng nhiên ôm chặt ngang lấy cô, động tác thô bạo, không quan tâm vùng vẫy của cô. Anh ôm cô, bước nhanh ra cửa.
“Anh đã cho em lựa chọn, em đã không muốn, vậy anh liền lấy lại quyền lợi lựa chọn của em, từ nay về sau, em không cần lựa chọn, không thể nào lựa chọn!”
Lời của anh, tựa như lời nguyền của địa ngục sâu thẳm, thoáng chốc cô bị sợ hãi cực lớn bao phủ, nhất thời nói không nổi nửa chữ. Mãi đến cửa phòng bệnh, anh đột nhiên dừng bước, ngăn cản đương đi của anh, là người giúp việc vừa tới. Người giúp việc cũng hơi lớn tuổi, thấy quấy rầy hai người bọn họ, lúc đầu sửng sốt, bị ánh mắt thô bạo của Dịch Tân dọa sợ tới mức cơ thể chấn động, ngược lại hiểu rõ ra, cuống quit ngăn cản, “Ôi trời! Đang làm cái gì vậy? Sản phụ vừa sinh xong, cần được tĩnh dưỡng thật tốt, không thể dùng động tác mạnh như vậy! Cậu trẻ tuổi, mau, mau bỏ cô ấy xuống!”