Chương 151: Dịch thiếu phu nhân (14)
Bàn tay vốn đang vuốt ve tóc cô thì đột nhiên dừng lại.
Nhà.
Tim hung hăng khẽ động. Ánh mắt nhất thời long lanh. Anh cúi đầu, dùng sức hôn xuống tóc cô, chính mình cũng không khống chế được, dùng giọng tràn ngập yêu thương nói: "Nhanh thôi, qua tết âm lịch chúng ta trở về được không?"
Cô nghe xong, ở trong lòng anh ngoan ngoãn gật đầu, lại mệt mỏi.
Trong lòng anh bỗng nhiên kéo mạnh.
Anh biết ở đây cô không vui. Bởi vì hồi ức không hề vui vẻ. Muốn nói mấy câu với cô nhưng lời đến bên miệng lại không thốt nên lời.
Anh hôn lên mặt cô, chỉ muốn đem cô khảm càng sâu vào trong lòng mình.
Đêm.
Nguyên Thâm từ trong cao ốc đi ra, vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng thấy trước mặt, một cô gái xinh đẹp đang đứng trong gió nhìn anh cười ôn hòa.
Người kia toàn thân màu xanh ngọc khoác thêm áo khoác, tóc dài xõa ngang vai, khí chất trên mặt có vài phần thanh nhã.
Nguyên Thâm lập tức bước nhanh, tiến lên, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: "Nghê tiểu thư."
Người tới đúng là Nghê Tranh. Lúc này, cô ta cười ôn hòa, nhìn về phía sau Nguyên Thâm, lúc này mới chần chờ: "Anh ấy. . . Không có ở đây?"
Nguyên Thâm nhíu mày, chỉ cung kính nói: "Nghê tiểu thư, Tân thiếu không có ở đây. Hơn nữa nơi này không thích hợp với ngài, sau này đừng như vậy, Tân thiếu biết sẽ rất tức giận".
Đây là tòa cao ốc, gần như là trụ sở chính của Dịch gia. Tuy rằng cách đây vài năm, Dịch gia có xu thế thuyên giảm, rất nhiều nghiệp vụ đều có chuyển biến, nhưng nơi này vẫn tồn tại như một căn cứ địa như trước. Hai năm trước, Nghê Tranh cùng Dịch Tân đã tới thành phố H, khi đó cô và Dịch Tân có quan hệ thân mật, Dịch Tân là người tùy tính, đối với cô cũng không giấu diếm gì
Lúc ban ngày, Nghê Tranh đến Dịch gia, mang theo quà biếu tới gặp Dịch lão gia, kỳ thật chẳng qua là cô muốn gặp người kia một chút. Dịch Tân không có nhà, trong đại sảnh Tang Nhuế đang lớn tiếng mắng Dịch Tân, thấy cô tới thì dừng lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói vài câu với cô.
Nhưng, những lời đó cô nghe liền hiểu, Dịch Tân cho người đưa Tân Hoành ra ngoài.
Nghê Tranh nhịn không được nghĩ thầm trong lòng, hai người kia lén cùng một chỗ, phải làm gì đây? không phải anh ấy nói thương cô, yêu cô sao? Mà Tân Hoành, lại nói chuyện thân mật với anh ấy?
Cả đầu đều là hình ảnh Dịch Tân cùng Tân Hoành ở chung, Nghê Tranh không khống chế được suy nghĩ, nghĩ đến lòng lại đau. Lúc sau, khi cùng uống trà với cụ ông ôn hòa thì lại rõ ràng không yên lòng. Dịch lão gia nhìn ánh mắt kia xem như hiểu được, nhưng không làm nghiêm trọng vấn đề, chỉ hòa nhã cười, bảo cô không thoải mái thì về nhà nghỉ ngơi sớm.
Cô cuống quýt gật đầu, thậm chí cũng bất chấp bao nhiêu lễ nghi, liền bước nhanh ra khỏi Dịch Gia. Sau đó, thế nào cũng không quản được chính mình, gọi điện thoại cho anh, nhưng người nghe máy lại là Nguyên Thâm.
Nguyên Thâm giải quyết công việc trước sau như một, hỏi cô có chuyện gì, anh ta sẽ truyền đạt lại.
Cô cười khổ, chuyện của cô, Nguyên Thâm không thể truyền đạt được. Cô chỉ muốn hỏi Nguyên Thâm, cô có thể gặp Dịch Tân không?
Nguyên Thâm theo quy tắc bình thản đáp, Tân thiếu đang bận.
Dịch Tân đang bận? Anh ấy bận cái gì? bận ở cùng với Tân Hoành sao? Nếu như vậy, thì không cần nói cũng biết đáp án.
Nhưng cô lại không khống chế được chính mình muốn phủ nhận, không tin, sau đó lại tới nơi này. Người dưới lầu không cho cô lên, cô bị ngăn lại, chỉ có thể hỏi người đó, Dịch Tân có ở đây hay không. Người ở đại sảnh thấy cô xinh đẹp, cô lại cố ý bộc lộ vài phần phong tình, người kia mới mở miệng nói cho cô biết, không rõ Tân thiếu có ở đây hay không, nhưng Nguyên Thâm thì đang ở đây.
Nghê Tranh nghe xong, cả người nhất thời liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đó, tuy rằng không thể đi lên, cô vẫn chờ ở dưới lầu. Càng ngày càng trễ.
Nhưng cuối cùng, tự an ủi trong lòng, ít nhất, trễ như vậy, anh còn ở đây.
Kết quả . . . Anh không ở đây, anh ở một nơi khác, thậm chí không mang theo Nguyên Thâm.
Cô cũng từng ở bên anh, cô hiểu anh, biết Dịch Tân người này bất kể đi tới đâu, hầu như đều đem theo Nguyên Thâm bên mình, thậm chí là khi đó đang ở cùng cô. Nhưng hiện tại, Dịch Tân cùng Tân Hoành ở chung một chỗ, ngay cả Nguyên Thâm cũng không mang theo. Nhất thời trong lòng cô có một cảm giác không nhận thức được.
——Thầm nghĩ Dịch Tân một mình cùng Tân Hoành ở bên nhau.
Nghê Tranh chỉ cảm thấy trong lòng có chút rầu rỉ, cảm thấy đau đớn, miễn cường nhìn Nguyên Thâm, cười hối lỗi:" Ừ, được, tôi sẽ chú ý".
Nói xong liền xong người rời đi, nhưng trên đùi lại có chút vô lực.
Lại nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, cô dừng lại, quay đầu nhìn về phía Nguyên Thâm.
Nguyên Thâm nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Nghê tiểu thư, về sau không cần chờ Tân thiếu như vậy, Tân thiếu tự có sắp xếp".
Giống như bị người khác hung hăng cho một cái tát, Nghê Tranh cảm thấy rất nhục nhã.
Tân thiếu anh ấy tự có sắp xếp. . . Ngụ ý là nói Nghê Tranh cô chính là uổng công cầu xin vô ích như vậy, nói cô muốn quấn quít lấy anh, chờ anh gọi thì tới sao?
Trong lòng vừa đau vừa giận, trên mặt lại còn có thể duy trì nụ cười tao nhã, lịch sự gật đầu với Nguyên Thâm, lúc này mới rời đi. Nhưng bước chân cũng không yếu đuổi, ngược lại mỗi bước đi đều rất vững vàng.
Lên xe mới bắt đầu bộc phát. Trong gương hiện ra một gương mặt xinh đẹp ẩn nhẫn phẫn nộ, gần như vặn vẹo.
Tân Hoành, vì sao cô lại xuất hiện trong sinh mệnh của anh?! Nếu như không có cô, nếu như không có cô, anh ấy sẽ là của tôi, anh nhất định vẫn chờ ở nơi đó, chờ tôi, mãi đến khi tôi trở về! Cho tới khi tôi ở bên anh, ngày hôm nay hai năm sau, thì ra một lần nữa lại tiếp tục tạm thời bỏ dở cuộc tình. Sau đó, một đường gió êm sóng lặng đi xuống.
Hiện tại, ở trong lòng anh, người hưởng thụ một đời cưng chiều phải là tôi, người được hưởng hết thảy tiền tài, quyền lực cùng địa vị, cũng chỉ có thể là tôi!
Mà không phải bị buộc trốn ở chỗ này, tránh thoát một Mạc Tương Đằng, lại còn có Nghê gia. Nghê gia vì tiền, liền buộc cô ta phải gả cho một lão già sắp ch.ết!
Đáng lẽ cô ta có thể có được Dịch Tân, đạt được tất cả, mà hiện tại lại chỉ có thể làm người của một lão già sắp ch.ết?
Tân Hoành, vì sao lại có cô!
Cô ta phẫn nộ, nắm tay đột nhiên đập trên vô-lăng, lại vừa vặn đập phải còi xe.
"Bíp---- -----"
Tiếng còi xe chói tai vang vọng, giống như sự phẫn nộ của cô ta, không chỗ sắp đặt, chỉ có thể gào thét.