Chương 162: Phong ba bắt đầu (2)
Nơi này là thư phòng Dịch gia, vốn cách âm cực tốt.
Lúc này, Phong Dương cùng Tang Nhuế ở ngoài cửa lại nghe được rõ ràng, lời nói quyết tuyệt và tức giận từ bên trong.
Hai người đều là ngẩn ra, tiếp theo trong lòng khẩn trương. Bước nhanh đi tới thư phòng, vừa tới, cửa cũng đã từ trong mở ra.
Dịch Tân tay vịn cửa, trên mặt tái nhợt không thấy phong lưu lười biếngthường ngày, một đôi con ngươi xinh đẹp, lúc này lại thâm sâu, đau đớn,một mặt mà Tang Nhuế và Phong Dương chưa từng thấy qua.*
Anh đưalưng về phía Dịch lão, âm thanh trước nay nghiêm túc chưa từng có, "Côấy không cần sinh con dưỡng cái, chỉ cần cô ấy cùng cháu ở chung một chỗ liền đủ!"
Dịch Tân nói xong, đã nghiêng người từ giữa Phong Dương và Tang Nhuế đang đứng chặn ở cửa mà đi qua.
Phong Dương Tang Nhuế kinh ngạc, sững sờ nhìn Dịch Tân. Dịch Tân như vậy, tựa như có lẽ đã không phải là Dịch Tân.
"Bang!"
Sau lưng,âm thanh đồ sứ vỡ, làm Phong Dương Tang Nhuế cả kinh hồi hồn, haingười không để ý Dịch Tân nữa chỉ xoay người vội vàng đi vào xem Dịchlão.
Tân Hoành mệt mỏi vô cùng, quấn ở trong chăn ngủ lại chỉ cảm thấy giữa răng môi bị gắt gao chặn lại, cô không hô hấp được, khôngkhỏi chậm rãi mở mắt ra.
Anh không có mở đèn, trong bóng tối, cô chỉ thấy anh nửa chống thân thể cúi người ở phía trên cô nhẹ nhàng mà nặng nề hôn cô.
Nhận thấy được cô tỉnh lại, người nọ lúc này mới chậm rãi thối lui khỏi, "Đem em đánh thức?"
Đầu Tân Hoành đầy vạch đen, "Không phải anh chính là muốn đem em đánh thứcsao? Lúc này, trong lòng anh thật ra là đang nói ‘cuối cùng em bị nháotỉnh’ thôi."
Người nọ trong bóng đêm thật thấp cười ra tiếng, vẫn duy trì tư thế cúi người, con ngươi đen nhánh nhìn cô, "Ừ, vậy thì emhiểu anh."
Tân Hoành nói không nên lời.
Trong phòng vì vậy yên tĩnh lại, người đàn ông cúi người ở phía trên cô cũng không nóichuyện, cũng không rời đi, cứ như vậy trong bóng đêm nhìn cô. Trong lòng Tân Hoành đột nhiên có một nơi nhạy cảm, khẽ nhúc nhích, cô hỏi, "Tiệcrượu kết thúc rồi?"
"Ừ."Anh nhẹ giọng trả lời.
Cô thấy anh lúc này có chút khác thường, hình như là không vui, nhưng lại khôngtiện trực tiếp hỏi anh, hơi ngừng lại hỏi, "Có chuyện gì đặc biệt sao?"
Thân thể Dịch Tân cứng đờ, "Có."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng Tân Hoành khẩn trương, đang đợi anh trả lời, lại chỉ cảm thấytrước mắt bóng người bỗng nhiên đến gần, trên môi ấm áp, liền bị anhhôn.
Anh liên tục hôn cô thật dài, lại thật thấp nói chuyện với cô, "Anh chỉ nhớ em."
Tân Hoành chỉ cảm thấy tâm nhất thời giống như là bị cái gì hòa tan, khôngtự chủ được liền giơ tay lên, nhốt chặt cổ của anh lại chủ động nâng cao thân thể hôn anh.
Lúc này anh hình như cũng không động tình, chỉ là hôn cô hôn đủ rồi, liền đem cô buông ra, đứng lên, "Anh đi tắm."
Tân Hoành nghe được trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, đại não dần dần tỉnh táo.
Tâm trạng của anh không tốt.
Là gặp phải chuyện gì?
Nhớ anh, vốn là buồn ngủ mãnh liệt lại không thấy bóng dáng, cô mở đèn, đắp chăn tựa vào trên giường.
Dịch Tân vừa lau thân thể vừa đi, lúc đi rathì nhìn thấy cô khẽ đờ đẫn nhìnbộ dáng của anh. Hình như trước khi anh ra ngoài cô vẫn nhìn về hướngnày.
Đợi thấy rõ anh trong mắt cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ thấu.
"Anh...anh. . ." Trên mặt cô vừa kinh vừa thẹn vừa giận, giơ tay lên, khẽ run từ trên xuống dưới chỉ anh.
Dịch Tân thấy cô như vậy, trong nháy mắt tâm tình thật tốt, hướng về phía cô mập mờ cười một tiếng, "Chưa từng thấy qua? Vậy nhất định nên xem thậtkỹ một chút."
Tân Hoành chỉ cảm thấy bị thứ gì hung hăng ngăn lại nơi cổ họng, giận dữ, còn không phát tác được.
Lúc này trên người Dịch Tân không hề che đậy quang minh chính đại đứng ởtrước mặt cô, bởi vì cô thưởng thức. Thân thể của anh đường cong tuyệtđối được xưng tụng hoàn mỹ, có lực. Trên mặt anh yêu mỵ, thân thể lại mơ hồ cất giấu lực lượng.
Tân Hoành chỉ cảm thấy cả người nóng lên, ánh mắt lại không rời đi, nhìn bắp thịt trên người bền chắc và vừa đúng của anh, không tự chủ đi xuống. . .
Sau đó, đại não nhất thời nổ vang, tiếp theo trống rỗng. Thân thể cứng ngắc, hoàn toàn không thể động đậy.
"Cái người yêu tinh này!" Là tiếng gầm nhẹ của Dịch Tân, cô chỉ cảm thấy hoa mắt, thân thể đã bị người ôm thật chặt vào trong ngực, lại cùng nhaunằm dài trên giường.
Cô kinh hãi, lúc này, thân thể ôm cô của anh vừa nóng lại vừa cứng, nhiệt độ của anh liền xuyên thấu qua áo sơ mitruyền tới trên người cô.
Cô hốt hoảng nhìn anh, lại thấy lúc này một đôi mắt rõ ràng có đám Hồng Quang, chăm chú nhìn cô, giọng nói trầm thấp đến kinh người , "Nhìn đủ rồi?"
Cô bị anh làm giật mình, theo bản năng lắc đầu một cái, đợi phản ứng kịp lại chợt gật đầu.
Cô chỉ cảm giác lồng ngực của anh khẽ chấn động, nghe giọng nói của anhmang theo trêu chọc, "Rốt cuộc là nhìn đủ rồi hay vẫn là không có nhìnđủ?"
Tân Hoành cắn răng, nghĩ, dù sao bây giờ cô là heo ch.ếtkhông sợ nước nóng,cũng không định tránh anh, nhìn anh trừng mắt nói"Nhìn đủ rồi!"
Dịch Tân nghe chân mày cau lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve qua mặt tinh tế của cô, chậm mà nhẹ, một đường đi xuống.
Tân Hoành bị hắn động vào trong lòng sợ hãi lại nghe anh đột nhiên nói, "Thật là anh xem em."
Anh nói xong, đã nhanh chóng muốn đẩy cổ áo của cô ra.
Tân Hoành quýnh lên, vội vàng nắm được tay làm loạn của anh, vội vàng lắc đầu phủ nhận, "Không có nhìn đủ, còn chưa xem đủ. . ."
Chính cô nói xong, đã không mặt mũi nhìn người đàn ông kia rồi, dời đi tầm mắt, tùy ý rơi vào nơi khác.
"A." Dịch Tân nghe, quả nhiên tay thuần lương lại, lần nữa đem cô ôm vàotrong ngực, cái trán chống đỡ trán cô, nhỏ giọng hỏi, "Thật không cónhìn đủ?"
Trong nháy mắt lòng Tân Hoành đều muốn ch.ết rồi, vẫn còn muốn nhắm mắt gật đầu.
Cô nghĩ, cô không có nhìn đủ, căng hết cỡ chính là chỗ này của đàn ông,không biết xấu hổ nhìn xuống lần nữa để cho cô nhìn một lần, dù sao cũng tốt hơn cô bị anh nhìn một lần.
Nhưng không nghĩ, trong mắt người đàn ông xẹt qua tia tà ác trong nháy mắt, cực kỳ nhanh lật người ngăn chặn cô.
Cô cả kinh, vừa động, lại chỉ cảm giác phía dưới chỗ mẫn cảm ấm áp, cô đột nhiên ngừng lại kinh hoàng nhìn vào trong mắt của anh.
Dịch Tân cười tà, cúi đầu, ở bên tai cô nhẹ nhàng thổi khí, "Cảm thấy? Nó bị em xem đủ rồi."