Chương 1
Một vệt sáng đột ngột xé tan màn đen, thắp sáng bầu trời đêm, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một con chuột bạc.
Đôi mắt yên ả của Triển Chiêu khẽ run lên, lập tức hơi buông mi, một tiếng thở dài yếu ớt khó mà nghe thấy khẽ khàng tràn ra bên bờ môi tái nhợt.
“Là kẻ nào vậy? Không biết Triển hộ vệ cần phải tĩnh dưỡng sao?”
Công Tôn Sách cau mày bước nhanh tới cửa đẩy cửa ra, trông thấy Triệu Hổ đang gãi đầu giữa sân, nhìn Triển Chiêu nửa dựa vào thành giường, khẽ trách Triệu Hổ: “Triệu Hổ, làm cái gì!”
Có lẽ không ngờ rằng Công Tôn tiên sinh lại xuất hiện, có lẽ càng không ngờ rằng tiên sinh luôn luôn văn nho cũng có lúc lớn tiếng, Triệu Hổ như bị giật mình, đến lúc hồi thần rồi mới vội nói: “A! Công Tôn tiên sinh! Tôi thấy trên đất có cây pháo hoa, bèn đốt chơi một chút.”
“Không thể mang đi chỗ khác đốt sao? Không biết Triển hộ vệ bị thương cần nghỉ ngơi sao!”
“… A, a! Xin lỗi xin lỗi! Tôi, tôi nhất thời ngứa ngáy trong lòng… Ai! Chẳng trách ai cũng bảo tôi là tên ngốc lỗ mãng!”
Triệu Hổ mặt mày ảo não như muốn chui ngay xuống đất, lại gãi đầu một cái, lo lắng nhìn quanh phòng,
“Triển đại ca, không làm phiền ngươi nghỉ ngơi chứ?”
Triển Chiêu hé mắt cười nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không phiền, Triệu Hổ đốt pháo hoa đó, tinh thần Triển Chiêu dường như cũng khá hơn nhiều.”
“Thật chứ?”
“Thật.”
Lúc này vẻ mặt thấp thỏm của Triệu Hổ mới tan đi, xoa xoa tay vui mừng mà nói: “Vậy, vậy thì quá tốt rồi!”
Thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, Triển Chiêu không nhịn được cười một tiếng, thấy Công Tôn Sách lại muốn trách cứ, vội nói, “Triển mỗ không sao, Triệu Hổ cũng là tính tình hài tử, tiên sinh đừng trách mắng cậu ấy nữa.”
Công Tôn Sách lại lắc đầu: “Thân là người trong quan phủ làm sao còn có thể giống như hài tử? Vậy sau này… Ai, thôi thôi, nếu còn nói với ngươi nữa, chính là học sinh làm phiền Triển hộ vệ rồi.”
Phất tay một cái đuổi tên ngốc Triệu Hổ ra ngoài, Công Tôn Sách nói: “Vậy học sinh cũng không quấy rầy Triển hộ vệ, Triển hộ vệ cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Thấy Triển Chiêu gật đầu khẽ mỉm cười, Công Tôn Sách lúc này mới đi ra cửa, có điều tư thế kia, lại giống như muốn hảo hảo giáo huấn tên ngốc Triệu Hổ.
Song Triển Chiêu không biết rằng, vừa mới đóng cửa lại, trên mặt Công Tôn Sách đã chỉ còn vương lại nỗi muộn phiền không sao xua đi được, Triệu Hổ vốn nên chạy xa rồi thò đầu ra hỏi: “Tiên sinh, Bạch thiếu hiệp thật sự sẽ đến sao?”
Công Tôn Sách ngẩng đầu nhìn trời, khắp trời sao giăng, u ám.
Than, “Nên… thế đi…”
Khó khăn thốt ra mấy chữ vụn vỡ, mỏi mệt mơ hồ tựa như âm thanh của người nào đấy ở rất xa.
Nếu như hắn không đến… Nếu như hắn không đến…