Chương 51: Chuẩn bị trước
Mãi cho đến khi trở về bên trong thành, vẻ mặt Nhiễm Lực mờ mịt, nghĩ không ra vì sao Nhạc Vũ lại nói ra lời đó với Lâm Trác. Về phần Hoàng Phàm lại càng không biết nên nói gì.
Nhạc Vũ cũng không muốn giải thích điều gì vào lúc này, sau khi hắn vào thành, liền đi thẳng tới thành nam. Mà khi ba người đi tới khu vực phồn hoa nhất Nhạc gia thành, phát hiện cửa tiệm thuốc của nhà mình vẫn mở rộng ngoài dự liệu.
Nhưng Nhạc Vũ chỉ nhìn thoáng qua liền xoay người đi tới hẻm nhỏ nơi tiệm rèn của Nhạc Hữu Ninh. Lúc này không phải lúc quay về, nếu Nhạc Trương thị không có ở nhà thì còn đỡ, nhưng một khi bà ở trong tiệm, như vậy cả tối nay họ đừng mong thoát thân.
Bên trong tiệm rèn rách nát vẫn vắng lạnh như trước. Nhưng từ rất xa ba người đã nghe được trong nhà truyền ra tiếng gõ đinh đương, có vẻ náo nhiệt.
Nhạc Vũ không có lòng kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài, lên tiếng chào hỏi liền trực tiếp đi vào hậu viện. Sau đó chỉ thấy Nhạc Hữu Ninh đang chỉ huy mấy học đồ tôi mấy mảnh kim khí vào nước lạnh, trên kệ binh khí bên cạnh đã đặt một loạt đao kiếm hắn đã đặt làm buổi sáng.
Nhạc Vũ cầm lên một thanh kiếm xem một chút, sau đó trên mặt thoáng lộ ra nụ cười. Lão thợ rèn này xem như tương đối thành thật, mặc dù chế tạo gấp gáp như vậy nhưng chất lượng của thanh kiếm vẫn vượt qua loại cương kiếm cấp bốn một khoảng cách.
- Hắc hắc! Tiểu Vũ, ngươi cảm giác thế nào? Lần này Hữu Ninh thúc đã đem toàn bộ công phu ẩn giấu đưa ra hết rồi đó, nếu còn không hài lòng ta thật không còn biện pháp…
Xử lý xong chuyện trong tay, Nhạc Hữu Ninh cười tươi đi tới.
- Nếu muốn tranh thủ thời gian, chất lượng thật không quá tốt đâu. Nhưng ta đã vận dụng không ít bí quyết, lần này tiện nghi cho đám tiểu tử kia có phúc phận mà nhìn tận mắt!
- Chất lượng cũng không tệ lắm! Tay nghề của Hữu Ninh thúc quả thật rất cao!
Vẻ mặt Nhạc Vũ nhàn nhạt đặt kiếm xuống, sau đó mang theo ánh mắt vài phần mong đợi nhìn vào trong hậu viện. Nhạc Hữu Ninh ngầm hiểu, mang theo mấy người đi vào. Sau đó dùng vẻ mặt vô cùng trang nghiêm túc mục lấy ra một thanh trường kiếm dùng vải dày bao bọc đặt bên trong quầy bí mật.
- Đây là một thanh Kim Ô kiếm mà hai năm trước ta đã hao hết tinh lực mới chế tạo ra tới. Từ khi thành kiếm tới nay, chưa từng cho ai xem qua, người nhìn xem có hài lòng hay không!
Đem tấm vải gói kỹ từ từ mở ra, trong mắt Nhạc Hữu Ninh mang theo vài phần hưng phấn, lại thêm vài phần sùng tín, rút thanh kiếm ra chừng một đoạn. Quang hoa sáng lóng lánh đâm vào trong mắt những người trong phòng, mọi người đồng loạt nhắm mắt lại.
Nhạc Vũ mang theo vài phần kinh dị đoạt lấy thanh kiếm, khi chân khí của hắn thăm dò truyền vào trong thân kiếm, đầu tiên Nhạc Vũ liền cảm thấy vô cùng vui mừng, Nhạc Hữu Ninh lấy ra thanh Ô Kim kiếm này, có cấp bậc cao gần cấp mười, thật sự làm hắn vô cùng mừng rỡ, nhưng ngay sau đó Nhạc Vũ lại cảm thấy tiếc hận.
- Thanh kiếm này, thật là đáng tiếc…
Nhạc Hữu Ninh cười khổ một tiếng, cũng không phản bác. Thanh Ô Kim kiếm có thể nói đã dùng hết tài liệu trân quý mà hắn sưu tập được, nhưng phẩm chất cuối cùng chỉ đạt tới mười tới mười một cấp.
Mà một chút chênh lệch như vậy khiến cho giá trị của nó cũng giảm xuống thật lớn.
Nơi này là Bắc Mã Nguyên, bất kỳ thanh bảo khố binh nào cũng là vạn kim khó cầu. Bởi vì như vậy, cho dù là thanh dị binh đỉnh phong nhất, giá tiền bất quá chỉ được năm trăm lượng bạc mà thôi.
- Hữu Ninh thúc dự định bán ra thanh kiếm này, sau đó thay tài liệu mới để luyện kiếm sao?
Nhạc Vũ đút kiếm vào vỏ, sau đó trầm ngâm một lúc hỏi.
- Ta có thể cho thúc hai trăm lượng bạc, đây là cái giá cao nhất của ta rồi!
Hai mắt Nhạc Hữu Ninh gắt gao nhìn Nhạc Vũ chằm chằm, chợt thở dài một hơi. Nếu như ở bình thường, chút tiền kia tự nhiên xa xa không đủ. Nhưng hiện tại công việc buôn bán của hắn, vô luận là thu thập khoáng thạch, hay buôn bán sau khi tạo xong thành phẩm, cũng là qua mắt tông tộc, thuộc về chuyện buôn bán không thể công khai ra ngoài. Nhạc Vũ có thể cho được giá tiền này xem như đã hiền hậu.
Nhưng ngay sau đó vẻ mặt Nhạc Hữu Ninh chợt cứng đờ.
- Ta giao cho thúc ba mươi lượng bạc trước, còn dư lại sau hai năm sẽ trả đủ!
Vẻ mặt Nhạc Vũ xem như rất đương nhiên, lại còn sợ Nhạc Hữu Ninh sẽ không tin, chỉ chỉ vào Hoàng Phàm đứng phía sau:
- Sau này mỗi tháng thúc đến gặp chưởng quỹ nhà ta để lấy tiền, không yên lòng thì có thể viết biên nhận mang theo!
Thần sắc Hoàng Phàm dị thường khó xem, nhìn Nhạc Hữu Ninh cười cười. Thật ra vừa rồi hắn chỉ muốn chạy về tiệm thuốc, báo với phu nhân. Nhưng từ đầu tới cuối đều bị Nhiễm Lực trông chừng thật gắt gao.
Lúc này Nhạc Vũ lại cười vô cùng thành khẩn:
- Hữu Ninh thúc, ngài hẳn là đã biết đi? Vị thiếu thành chủ của Đạm Vân thành đã cầu hôn với nhà chúng ta!
Lời vừa nói ra, Nhạc Hữu Ninh vốn đang định tống cổ mấy người Nhạc Vũ ra ngoài, trong nháy mắt chợt do dự. Đạm Vân thành là gì, hắn tự nhiên biết rất rõ ràng. Nói như vậy tiểu tử ở trước mắt chẳng phải sắp bay lên cao?
Mà đối diện hắn, Nhạc Vũ chợt thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết vị tộc thúc trước mắt dựa vào bản lĩnh nghề rèn xuất chúng mới trở thành một thành viên của tông tộc. Những năm này dốc lòng rèn luyện kỹ xảo, tin tức không khỏi có chút mất linh thông. Bất quá rốt cục có thể lừa gạt được đối phương hay không, chính hắn cũng không nắm chắc.
Tình hình bây giờ là tốt nhất, để tránh khỏi đôi bên lúng túng. Thật ra từ lúc nhìn thấy thanh Ô Kim kiếm, hắn cũng đã quyết định chủ ý, cho dù phải cướp đoạt bằng bạo lực hắn cũng nhất định phải thu vào trong tay…
Sau khi chuẩn bị binh khí xong, lại chuẩn bị ba bộ quần áo màu đen, còn có chút nước thuốc. Hơn nữa Nhạc Vũ còn cố ý nâng cao giày thêm chừng hai ly, đây đã là cực hạn, nếu quá cao sẽ làm ảnh hưởng tới việc chiến đấu. Sau đó hắn lại lót thêm sợi bông ở bả vai, hai cánh tay, chân cùng ngực, khiến cho thân hình thoạt nhìn có vẻ giống như người trưởng thành.
Đợi hết thảy đều chuẩn bị xong, ba người lại đi tới trước cửa thành chủ phủ. Vẻ mặt Hoàng Phàm như màu đất, nếu như lúc này hắn còn không đoán được Nhạc Vũ đang dự tính làm gì, hắn thật sự quá ngu xuẩn.
Mà ở nơi này, Lâm Trác giống như một cây thương, thần sắc lạnh như băng đứng thẳng trên đường phố trước cửa thành chủ phủ. Nhạc Vũ gật đầu với hắn, mang theo mấy người đi tới một hẻm nhỏ gần bên, sau đó vẽ một bản đồ kết cấu của phủ thành chủ trên mặt đất, nhìn qua thật sơ lược.
Là tòa kiến trúc khí phái nhất trong Nhạc gia thành, thành chủ phủ chiếm diện tích tuy rộng lớn nhưng kết cấu rất đơn giản. Bất quá chỉ có một hậu viện, cộng thêm tiền điện cùng hai mươi mấy gian phòng. Trong đó hậu viện không có người nào ở lại. Nhạc Duẫn Kiệt là tộc trưởng, bình thường vẫn ở gần trong từ đường, xem như tỏ thái độ tôn trọng tông tộc.
- Quan trọng nhất là cung! Trong tiệc rượu ngoại trừ những võ sư tuần phủ ra, cũng không ai được đeo cung tên. Cho nên nhiệm vụ của a Lực chính là tìm địa điểm đặt cung tên! Khả năng nhất chính là bốn phòng phía tây, còn có đại đường hậu điện…
Nhiễm Lực cau mày há miệng như muốn nói gì đó. Cuối cùng vẻ mặt khó chịu, đem bao đao kiếm vác trên người nhét vào trong tay Lâm Trác. Giờ phút này trong lòng hắn thật bàng hoàng xen lẫn hưng phấn, từ bản tâm mà nói, hắn muốn đi theo bên cạnh Nhạc Vũ sóng vai chiến đấu. Bất quá Nhiễm Lực càng hiểu rõ ràng hơn, từ ý nghĩa nào đó mà nói, có thể phá được những cung tên kia hay không trực tiếp quyết định sự thành bại của Nhạc Vũ. Vị tiểu thiếu gia này của hắn, tuyệt đối không thể yên tâm giao chuyện này cho người khác. Hơn nữa thân hình đặc thù khoa trương của hắn cũng là một vấn đề, thật sự rất dễ dàng bị người nhìn thấu thân phận.
Vẻ mặt không chút biểu cảm của Lâm Trác cũng hiện lên một tia kinh ngạc cùng khó hiểu. Sau đó lại rũ mắt xuống hờ hững như trước.
- Cung tên hẳn là đặt trong phòng thứ ba phía tây. Nhưng cung của tộc trưởng cùng mấy vị đại nhân kia luôn để tách ra!
Nhạc Vũ khẽ nắm tay, Thập Bát Thạch Cung của Nhạc Duẫn Kiệt tự nhiên không thể đặt chung một chỗ với loại cung tên bình thường. Điều này cũng không vượt ngoài sự dự liệu của hắn.
- Tiếp theo là võ sư tuần thành bên ngoài phủ, còn có con đường rút lui!
Nói tới đây, ánh mắt Nhạc Vũ chuyển lên người Hoàng Phàm, sau đó từ trong lòng lấy ra mấy bình sứ:
- Phiền toái lão chưởng quỹ sau khi trở về đem nước thuốc rải chung quanh, nhớ cách nhà chúng ta xa một chút…
Vẻ mặt Hoàng Phàm đau khổ, cầm mấy bình thuốc trong tay. Tâm tình của hắn nặng nề như đưa đám, nhưng chuyện này hắn lại không dám không làm theo. Nguyên nhân là sau khi Nhạc Vũ nói xong, còn làm ra vẻ thật vô tội cười:
- Lão chưởng quỹ là người thông minh, nghĩ rằng nhất định ngài cũng đã nghĩ ra nếu như trên đường chúng ta rút lui, bởi vì lão chưởng quỹ quên mất làm gì đó, mà hậu quả bị bắt cuối cùng là thế nào a? Ta cam đoan với ngươi, cuối cùng chúng ta chưa chắc sẽ có chuyện, nhưng ngài nhất định sẽ gặp xui xẻo…
Thiếu chút nữa Hoàng Phàm đã muốn bật khóc lên, nghĩ thầm mình tại sao lại có một chủ tử như vậy? Nhưng cũng do câu nói tương tự như lời uy hϊế͙p͙ của Nhạc Vũ, lại làm nội tâm hắn yên tâm hơn một chút.