Chương 82: MỘT ĐƯỜNG HI VỌNG

Nhìn ván gỗ dày đến một thước bên dưới chân mình, lại bị tạo ra một lỗ thủng hẹp dài, trên trán Nhạc Vũ không khởi toát ra mồ hôi lạnh.


Đạo phong nhận vừa rồi khi tụ tập tới thời khắc cuối cùng, cơ hồ hắn đã không thể hoàn toàn khống chế. Đến cuối cùng vì bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là hoàn toàn phó mặc, đem phong nhận còn chưa hoàn toàn thành hình kia đánh xuống mặt sàn bên cạnh. Sau đó Nhạc Vũ chỉ nhìn thấy được vầng trăng rằm màu xanh kia trong nháy mắt vượt qua ba tầng lầu, lại đâm thật sâu vào nền đá xanh bên dưới Tàng Thư quán.


Độ sâu cụ thể Nhạc Vũ nhìn chưa ra, nhưng chỉ nhìn từ vết thủng trên ba tầng lầu bóng loáng, liền có thể đoán được độ sắc bén của nó như thế nào. Còn tốc độ kia so với lúc hắn sử dụng Tật Phong Thuật nhanh hơn mấy lần, điều này làm cho hắn không khỏi khiếp sợ.


Nhạc Vũ không cách nào phán đoán, đổi lại là những võ sư cao cấp khác có thể ở dưới tình huống không phòng bị đón lấy phong nhận màu xanh kia sẽ như thế nào. Dù sao nếu đổi thành chính hắn, phần lớn hắn sẽ không thể đón được. Cho dù có hệ thống phụ trợ trí năng trợ giúp, xác suất này cũng sẽ không thay đổi quá lớn.


Chẳng qua bí pháp tên Phong Nhận Thuật này cũng không phải không có chút thiếu sót. Từ quá trình vừa rồi mà xem, vô luận là tụ tập linh lực hay áp súc phong nhận, cũng đã hơi dài một chút, vượt qua thời gian sử dụng Tật Phong Thuật cùng Triền Ti Chú cần đến. Mà ở trong khoảng thời gian này, đã đủ cho địch nhân giết được hắn tới mấy lần.


Dĩ nhiên Nhạc Vũ cũng chú ý tới, khi phong linh lực tụ tập xung quanh người hắn, cường lực phong áp có tác dụng bài xích đối với dị vật bên ngoài. Nhưng loại trình độ này đoán chừng tối đa cũng chỉ có thể đề phòng loại mũi tên bắn ra từ cung nỏ mười sáu thạch mà thôi. Nếu như địch nhân địch nhân thật muốn giết ch.ết hắn, trong lúc hắn đang toàn lực khống chế phong nhận, căn bản không có khả năng chống cự.


available on google playdownload on app store


Cho nên nếu như hắn muốn sử dụng vào trong chiến đấu thực tế, dĩ nhiên nhất định phải cải tiến lại bí thuật này. Ít nhất phải đem thời gian tụ tập linh lực rút ngắn xuống một phần ba trở lên mới có tác dụng đem ra chiến đấu.


Ngoài ra còn có phương diện tiêu hao tinh thần lực, lúc trước vô luận sử dụng Tật Phong Thuật hay Triền Ti Chú, hắn chỉ cần đem chân nguyên linh lực trong cơ thể phát ra bên ngoài một chút là có thể khống chế được linh khí. Song vừa rồi khi hắn nỗ lực khống chế phong nhận màu xanh kia, chẳng những chân khí trong cơ thể hắn nhanh chóng biến mất, thậm chí tâm thần cũng ở trong nháy mắt cảm giác vô cùng mỏi mệt.


Nhưng tệ đoan này lại làm Nhạc Vũ nhận ra còn một con đường khác. Nếu Phong Nhận Thuật cần chân khí trong cơ thể hắn cường lực tham dự cùng áp chế như vậy mới không mất đi khả năng điều khiển, thì hai loại bí pháp phụ trợ khác trong quá trình này có thể bị can thiệp hay không?


Tỷ như hắn có thể sử dụng Triền Ti Chú để cho mộc chất hoặc dây leo triền cuốn địch nhân. Tỷ như lúc hắn sử dụng Tật Phong Thuật, lại khiến cho phong linh lực phân phối hợp lý hơn, tiến thêm một bước có thể làm tăng nhanh tốc độ…


Dĩ nhiên đây chỉ là sự phán đoán trong lòng Nhạc Vũ mà thôi, còn muốn đem ra thực hiện hắn còn cần tốn hao đại lượng thời gian cùng sự cố gắng. Mà lúc này Nhạc Vũ chú ý chính là bí thuật mộc, phong, lôi thuộc tính.


Lúc trước Phong Nhận Thuật tạo cho hắn vui mừng vượt xa hắn tưởng tượng, thật mạnh mẽ hơn rất nhiều. Lộ tuyến hành công tụ tập linh lực kia lại cơ hồ hoàn toàn trùng hợp với Tật Phong Thuật, chẳng qua cần kéo dài trong kinh mạch thêm một phần mười, sau đó khi phong linh lực tụ tập khá nhiều, có chút địa phương thứ tự linh lực lưu chuyển hơi có chút khác nhau mà thôi. Nhưng có thể dựa vào chỗ bất đồng này cùng việc khống chế và hướng dẫn linh khí có chút khác biệt mới phát động ra được loại bí pháp có tính công kích hoàn toàn khác với Tật Phong Thuật.


Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chẳng qua thật sự không biết lôi hệ bí pháp lại có tình hình như thế nào?
Lại quét mắt nhìn giá sách bị cuồng phong cuốn bay, Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, đưa ánh mắt nhìn lên cửa thang lầu tư.


Vừa rồi hắn đã xem qua, bên trong mộc hệ vũ kỹ không có trung cấp lôi hệ vũ kỹ tồn tại. Như vậy xem ra nếu như hắn muốn tìm lôi hệ bí pháp, hắn chỉ đành đi lên tầng trên tìm kiếm.
Nhìn theo thân ảnh Nhạc Vũ chạy thẳng lên lầu tư, mấy vị lão nhân trên lầu ba lại ngây ra không biết nói gì.


- Hắc hắc! Theo ta thấy, thiên phú của vị thiếu niên của nhà chúng ta chưa chắc thất bại cho hai vị thiên tài của Lê thành Lâm gia và Đạm Vân thành Hồng gia kia đâu! Không tới hai lần chớp mắt, lại nắm giữ được hai loại bí pháp, nói hắn là kinh tài tuyệt diễm cũng không quá đáng!


Trong đó có một vị lão nhân rốt cục tỉnh lại, lại bật cười lắc đầu. Mà vị lão nhân tóc xám khóe môi cũng hiện lên nụ cười.


- Kinh tài tuyệt diễm? Từ này dùng thật chuẩn xác. Ngay cả người sắp bước vào quan tài như ta cũng nhịn không được muốn sống lâu thêm vài năm, xem thử tương lai rốt cục hắn sẽ bước tới trình độ nào…


Sau tiếng chuông canh ba, khi ánh mặt trời cuối cùng biến mất nơi đường chân trời, Nhạc Vũ cơ hồ xám xịt bị mấy vị lão nhân đuổi ra khỏi Tàng Thư lâu.


Đây không phải do lúc hắn sử dụng phong nhận gây ra mầm tai vạ mà bị đuổi đi, thật ra mấy vị trưởng bối gia tộc cũng có lòng riêng, chỉ hận hắn không tạo ra động tĩnh càng lớn càng tốt. Nhạc Vũ suy đoán, chỉ cần không bị người phát hiện, kinh mạch không bị hao tổn, như vậy cho dù hắn đem cả Tàng Thư lâu hủy đi cũng không ai nói gì.


Chẳng qua sau khi Nhạc Vũ đọc xong bốn sách quý về cao cấp vũ kỹ, lại không thí nghiệm thêm bí pháp nào khác. Hắn lại đi nhặt chút ít tạp thư dưới lầu ba nhìn xem. Cho nên mấy vị trưởng lão cũng lười phản ứng, chẳng qua dặn tới dặn lui ngày sau Nhạc Vũ không được tùy tiện sử dụng loại bí thuật khác thêm nữa, sau đó lại mạnh mẽ ném hắn ra ngoài.


Khi hắn phẫn nộ chuẩn bị rời đi, liền mơ hồ nghe được bên trong lầu truyền ra thanh âm tiếng chuông, lúc này hắn mới lộ ra nụ cười, không chút do dự thúc giục Long Giác mã chạy thẳng về nhà.


Thật ra lúc hắn ở bên trong Tàng Thư lâu, thu hoạch đã rất phong phú. Ngoại trừ Triền Ti Chú cùng Phong Nhận Thuật hai loại bí pháp cực kỳ thực dụng, chỉ nói tới việc dùng hệ thống phụ trợ trí năng ghi chép lại một ít cách tu luyện nội tức cùng vũ kỹ cũng đủ làm Nhạc Vũ được lợi cả đời. Chỉ sợ ngày sau chỉ cần hắn hấp thu được một hai thành tinh hoa bên trong, cũng đủ khiến cho con đường võ đạo của hắn đẩy tới một độ cao mà dĩ vãng hắn không cách nào với tới.


Ngoài ra theo hắn phỏng đoán, sau khi sử dụng Phong Nhận Thuật cũng đã được chứng thật. Ở trong lầu bốn hắn tìm được hai môn lôi hệ kiếm quyết cao cấp chứa đựng thêm ba loại bí pháp uy lực lớn, mặc dù bởi vì hiện tại có bộ phận kinh mạch chi nhánh của hắn còn chưa đạt tới yêu cầu cho nên tạm thời không cách nào sử dụng. Song lộ tuyến hành công kia quả nhiên đúng như suy đoán của Nhạc Vũ, có bộ phận trùng hợp với bí pháp hai loại linh lực thuộc tính mộc phong. Cũng giống như hai loại bí pháp này, cũng dùng linh lực đi qua Túc Quyết Âm Can Kinh, Túc Thiếu Dương Đản Kinh, hai chính khi ngũ hành thuộc mộc, cộng thêm chút kinh mạch chi nhánh chung quanh làm chủ yếu.


Thay lời khác mà nói, ngày sau chỉ cần hắn chú ý, lấy nguyên khí tới mở rộng kinh lạc, sau này khi gặp phải ba loại bí pháp có thuộc tính như thế, đều sẽ rất dễ dàng xuất thủ. Dù sao có được ưu thế của kinh mạch mộc thuộc tính bẩm sinh bền bỉ, nếu không biết lợi dụng thật sự rất đáng tiếc.


Ngoài ra kết hợp với tâm pháp nội tức mộc hệ trung và cao cấp, Nhạc Vũ lần đầu tiên xác nhận tư chất của mình. Nghĩ thầm nếu như ban đầu tiểu Nhạc Vũ tu tập không phải Bộ Vân Chân Pháp, mà là pháp quyết tu luyện liên quan tới mộc hệ, như vậy mặc dù hiện tại còn chưa được xem là một thiên tài, nhưng tuyệt đối sẽ không bị bại bởi những người có tư chất bình thường bên trong gia tộc.


Nếu như nói hành trình đến Tàng Thư lâu lần này vẫn chưa tìm được phương thức tăng lên tu vi chân khí của chính mình, vô luận hai loại bí pháp hay là những vũ kỹ kia tuy đều có thể hỗ trợ tăng thêm thực lực của hắn, nhưng đến tột cùng cũng chỉ là vật ngoài thân, không giúp được cho hắn vững vàng kiên cố căn bản của chính mình.


Nhưng Nhạc Vũ đối với chuyện này cũng không hề buồn rầu, vừa ban đầu hắn cũng không dám ôm theo hi vọng vào những quyển võ học kia. Chân chính ký thác toàn bộ hi vọng của hắn hẳn phải là dược liệu cùng cách điều chế bên trong lầu, cùng với đại lượng tạp học bí văn về Đông Thắng đại lục mới đúng…






Truyện liên quan