Chương 86: NGOÀI Ý LIỆU
Nhạc Vũ có chút kinh ngạc mở trừng hai mắt, nhìn vào trang phục của người kia, hẳn phải là một nhân vật trọng yếu của Đạm Vân thành. Nhưng từ khi Hồng Chính bị giết ch.ết đến hiện tại, chỉ mới hơn mười ngày mà thôi, làm sao lại tới nhanh như vậy?
Hơn nữa người này là vị nào trong số những cường giả của Đạm Vân thành?
Trong thời gian một năm đi tới thế giới này, mặc dù Nhạc Vũ đã tốn không ít thời gian để quen thuộc hoàn cảnh sự vật quanh mình. Nhưng đối với việc tại Bắc Mã Nguyên rốt cục có những nhân vật cao thủ nổi tiếng nào, dù là người bên cạnh hắn cũng không biết rõ ràng, huống chi là người từ nơi khác tới. Hắn chỉ có thể từ bảy sợi chỉ bạc thêu trên tay áo người nọ mà suy đoán thân phận của đối phương tại Đạm Vân thành hẳn không thể thấp mà thôi.
Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, từ lúc mới bắt đầu Nhạc Vũ đã cảm giác được người trung niên kia luôn hữu ý vô ý đưa ánh mắt quét về phía bên này. Hơn nữa ở sau lưng hắn luôn luôn có một loại cảm giác khiến sống lưng hắn như rét lạnh cả người. Nhưng khi hắn quay đầu lại thì không phát hiện ra có bất kỳ dị trạng nào khác. Chỉ có thể nhìn về hướng đó, thấy được phu thê Nhạc Hữu Phương cùng Trương Huệ Linh đang ngồi nơi đó, đang vui vẻ cười nói với những người cùng bàn.
Nhạc Vũ cười nhẹ, cũng không tiếp tục để ý tới. Những người của Đạm Vân thành hiện tại chỉ là hoài nghi đối với hắn mà thôi, về phần đôi phu thê ở phía sau hắn, thuần túy chỉ là muốn tìm ch.ết.
Chuyện xảy ra hôm đó hắn vốn không muốn tiếp tục truy cứu. Nhưng hôm nay cho dù hắn muốn buông tay cũng đã không buông tay được nữa. Đánh rắn không ch.ết sẽ bị cắn ngược lại, những lời này quả nhiên có đạo lý.
Bất quá những điều này còn chưa đủ cho Nhạc Vũ đặt trong lòng. Làm cho hắn có chút chân chính quan tâm là mười mấy người đang ngồi cùng bàn.
Những nam tử trưởng thành thuộc về bốn gia đình đích tôn trong tông tộc, theo quy củ đều có chỗ ngồi phía trước. Vì vậy ở nơi này chỉ còn lại phụ nhân cùng hài tử. Có một tình hình thật thú vị, trong những người này rõ ràng được chia làm hai phe phái. Phần lớn trong đó đối với ba người trong gia đình họ lại không có chút phản ứng. Tuy hiện tại gia đình họ mở tiệm thuốc, cuộc sống khá giả hơn không ít, nhưng ở trong mắt những phụ nhân kia, vẫn còn chưa lên được mặt bàn. Tuy không cố ý đi đắc tội, nhưng cũng không xem bọn họ vào đâu.
Mà những người còn lại tuy vẻ mặt ôn hòa với Nhạc Trương thị, nhưng trong lúc nói chuyện lại mơ hồ biểu lộ ra vài phần không hòa thuận. Nhạc Vũ đoán chừng mấy người này chỉ sợ là bị trượng phu hoặc trưởng bối trong nhà nhắc nhở, nhưng có mấy lời lại không cách nào nói ra. Cho nên tuy bên ngoài bộc lộ ra vài phần thân thiết, nhưng trong lòng vẫn mang nguyên ý niệm xem thường.
Nhìn khuôn mặt của Nhạc Băng Thiến mơ hồ lộ ra vẻ cô đơn cùng không cam lòng, Nhạc Vũ thoáng cau mày.
Bên trong bữa tiệc này, ba mẫu tử họ giống như là người dư thừa, bị mấy người ngồi cùng bàn hoàn toàn bài xích bên ngoài.
Đối với chuyện này vốn Nhạc Vũ cũng không thèm để ý, vấn đề là người nhà của hắn. Xem ra chính hắn nên nghĩ biện pháp khác, tìm một thân phận giúp cho Nhạc Trương thị có thể đứng thẳng thắt lưng nói chuyện bên trong tông tộc. Tâm tình của các vị trưởng bối trong tông tộc muốn che giấu bản lãnh của hắn tuy hắn có thể hiểu được rõ ràng, nhưng hắn cũng không thể để cho mẫu thân cùng muội muội bị ủy khuất đến như thế.
Thời gian kế tiếp thật sự rất nhàm chán. Nhạc Duẫn Kiệt dẫn đầu, mấy vạn tộc nhân lại tiếp tục tế điện tổ tông. Đợi đến khi hoàn thành đầy đủ nghi thức, đã sau nửa giờ, ngay sau đó lại phát phần thưởng cho những tinh anh giành được ngôi vị trước mười. Lần này mặc dù không có Cường Tủy hoàn, nhưng bên trong tông tộc cũng đã mất chút ít tâm tư. Lâm Trác lấy được một thanh dị binh cấp mười Ánh Thủy kiếm, một Long Lân mã cộng thêm năm trăm lượng bạc. Mà Nhiễm Lực đứng thứ hai, cũng được một thanh Khai Sơn Việt dị binh cấp chín, một Long Lân mã nhưng chỉ được thêm ba trăm lượng mà thôi.
Bất quá điều này có vẻ như phần thưởng thấp hơn Lâm Trác chút ít. Khai Sơn Việt nặng tới một trăm sáu mươi cân, hai lưỡi, dùng tài liệu rất đủ, trên danh nghĩa tuy chỉ là dị binh cấp chín, nhưng nếu chính diện đối kháng với bảo khố binh mười một cấp, cũng có thể không rơi vào thế hạ phong. Nếu ước định giá trị của cây búa này, nhất định phải giá trị hơn thanh Ánh Thủy kiếm của Lâm Trác.
Làm Nhạc Vũ không hề có chút cảm giác ngoài ý muốn chính là khi không thấy Cường Tủy hoàn, Lâm Trác chẳng qua chỉ hơi thất vọng, thần sắc liền khôi phục như thường, tựa hồ không hề để trong lòng.
Tới lúc này Nhạc Vũ đã cảm giác vô cùng nhàm chán. Nhưng thời gian kế tiếp, vẫn còn chưa chính thức mở tiệc, mà do mấy vị tộc lão chủ trì, phê bình ưu khuyết điểm của tất cả tộc nhân có chức vụ bên trong tông tộc kể cả Nhạc Duẫn Kiệt. Quá trình này khá dài dòng, cũng may hiện tại không cần phải giữ nghiêm túc như trước, chút ít sự vụ bên trong tông tộc cũng không liên quan gì tới bọn họ, chung quanh dần dần nổi lên tiếng xôn xao cùng tiếng cười nói.
Sau mấy phút đột nhiên toàn trường đều yên tĩnh lại. Đây không phải buổi phê bình đã kết thúc, mà do Nhạc Duẫn Kiệt không biết lý do vì sao bỗng nhiên lên vươn người đứng lên. Vô số ánh mắt đều mang theo vẻ kinh ngạc khó hiểu nhìn tới, trong đó tràn ngập vẻ hâm mộ cùng đố kỵ.
Nhạc Vũ còn đang mơ hồ khó hiểu, Nhạc Duẫn Kiệt đã ôm quyền hướng bốn phía chung quanh vái chào:
- Chư vị phụ lão huynh đệ, trước khi mở buổi tộc yến hôm nay, còn có một chuyện muốn thông tri với chư vị. Con cháu đích tôn đời thứ tư của gia tộc là Nhạc Vũ, đã được chư vị tộc lão trong tông tộc nghị định, đặc biệt nhận lấy một vị trí bên trong Nghị Sự đường. Nhưng vì tuổi tác còn quá nhỏ, kiến thức lịch duyệt đều không đủ trông coi công việc, vì thế vị trí ở Nghị Sự đường tạm thời giao cho mẫu thân của hắn là Nhạc Trương thị tạm giữ chức! Nhạc Trương thị cũng sẽ quản lý kinh doanh tất cả dược vật cùng vũ khí bên trong tông tộc…
Thanh âm Nhạc Duẫn Kiệt trầm hùng hào sảng, lại cố ý sử dụng nội tức, tuy Nhạc Vũ ngồi cách xa chừng mười trượng như vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Một khắc này, không chỉ là những phụ nhân đang ngồi cùng bàn đều đang ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, khuôn mặt tràn ngập vẻ khó tin nhìn qua, thậm chí chính là Nhạc Trương thị cũng vô cùng kinh ngạc.
Vị trí bên trong Nghị Sự đường, mặc dù chỉ là hư danh, ngoại trừ chút chuyện đại sự bên trong tông tộc, cũng không có nhiều quyền lợi nào khác. Nhưng dựa theo quy tắc ngàn năm của Nhạc thị, cũng chỉ có người nào đạt được vị trí bên trong Nghị Sự đường, mới chân chính được xem là tộc nhân trọng yếu của Nhạc thị, chân chính có tư cách chấp chưởng trọng quyền bên trong tông tộc. Ngoài ra sau khi ch.ết bài vị sẽ được đưa vào từ đường, không cần giống như những người khác, chỉ được khắc tên trên những cột đá bên trong từ đường.
Thậm chí ngay cả bối phận chữ Phổ cũng khác với tộc nhân bình thường. Tỷ như phụ thân của Nhạc Vũ là Nhạc Duẫn Đức, dùng bối phận chữ Duẫn, mà những tộc nhân cùng thế hệ khác lại chỉ được dùng chữ Hữu.
Bất quá người đạt được vinh hạnh này, nếu không phải có vũ kỹ xuất chúng, thì phải có thể lực làm cho tất cả tộc nhân đều khâm phục, hoặc là người có công lớn với tông tộc. Hơn nữa mỗi một thời đại, đều chỉ được giới hạn bên trong ba mươi người. Vì vậy mỗi lần trao tặng vị trí bên trong Nghị Sự đường, tông tộc vẫn vô cùng cẩn thận, thường thường cần phải có kinh nghiệm khảo hạch suốt mười mấy năm mới có cơ hội.
Nhưng năm nay đừng nói là tam giáp, dù trong thập cường tinh anh cũng chỉ có người của gia đình chữ Lôi mới miễn cưỡng được gia nhập vào. Vốn ai cũng cho rằng năm nay đã không còn người nào có thể đạt được vị trí bên trong, cho nên giờ phút này mọi người mới cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Không chỉ kinh ngạc vì danh tiếng phế vật của Nhạc Vũ lại đạt được vinh dự như vậy, lại càng ngạc nhiên vì trong lời nói của Nhạc Duẫn Kiệt, còn trao tặng cho Nhạc Trương thị trách nhiệm nặng nề!
Quản lý tất cả kinh doanh dược vật cùng vũ khí bên trong tông tộc, nói cách khác, ngàn dặm phạm vi phân bộ thuộc về tông tộc, tiệm thuốc, tiệm rèn, cùng cửa hàng da thú, tương lai đều phải đặt dưới sự quản hạt của Nhạc Trương thị. Mà những ngành kinh doanh này cũng đã là nơi thu nhập một phần tư tài lực của cả dòng họ…