Quyển 1 - Chương 1-2

Trên đời này không phải ai cũng có cơ hội nhìn thấy thi thể của chính mình.


Vậy nên ta tựa như bị sét đánh, cứng ngắc tại chỗ, hai mắt trừng trừng, nghẹn họng không nói nên lời, cũng là vì cái này đi.


Đằng nào ch.ết thì cũng là đã ch.ết, không thể nói thêm gì, nhưng… Có cần phải để ta ch.ết khó coi như thế không!?


Tốt xấu gì cũng là cơ thể cùng ta sớm chiều chung sống suốt mười chín năm, là do ta ăn nhiều mà lớn, quyết chính tự cường, thật rất vất vả mới từ một cái trứng được thụ tinh mà thành một con người cao một mét tám, là một thân thể rất khỏe mạnh a! Tuy rằng so với thân thể bây giờ thì có kém chút, nhưng dẫu sao cũng là lão bà người nhà, hài tử khỏe mạnh nhà mình… Ta đối với thể xác mình chính là rất có cảm tình…


“Vương gia? Đây là… người nào vậy?” Bạch y tuấn mỹ không hay từ lúc nào đã gượng đứng dậy, miễn cưỡng loạnh choạng đến bên cạnh ta ngồi xuống, ôm ngực khụ mạnh một tiếng, quật cường lấy tay áo lau đi vết máu bên miệng, ánh mắt cảnh giác không chút thương tiếc dò hỏi.


“Đây là… Đây là ta…” Bàn tay run run đưa ra phía trước, ta bi thương cùng cực vuốt nhẹ lấy đôi mắt đang mở to trợn tròn của “ta” [ “ta” ở đây nói đến thể xác ch.ết nghẻo của chú ấy ], trong đầu là một mảng trống rỗng hỗn loạn, không tự chủ được mà thuận miệng trả lời thành thật, nhưng khi tay vừa chạm đến mí mắt thì cả người liền rung mạnh, tựa như chạm vào dòng điện lưu.


available on google playdownload on app store


“Ô…” Hai tay ôm chặt lấy Thái Dương, thật nhiều thật nhiều hình ảnh hỗn độn xuất hiện trong trí óc. Trong cơn hốt hoảng, ta dường như đang dần minh bạch điều gì đó, nhưng trong phút chốc lại trở nên mờ mịt. Vô lực kháng cự, ta tựa như bị ném lên một chiếc thuyền trôi nổi đơn độc giữa đại dương mênh mông, nương theo sóng lớn cuồn cuộn mà chìm nổi vô định, tựa như đã trải qua hai mươi ba năm nhân sinh dài dằng dặc, rồi bỗng chốc lại thấy ngắn ngủi tựa như một cái nháy mắt. Một thoáng trầm mặc trôi qua, ta lặng lẽ rút tay về, toàn bộ tiền nhân hậu quả, hết thảy đều đã sáng tỏ, thì ra là như thế…


Cơm thì có thể ăn nhiều, nhưng lời thì không thể nói lung tung tùy tiện…


Ta bất quá chỉ là cùng anh em trong ký túc xá nói năng cuồng ngôn, nói cái gì mà mơ cũng muốn quay về thời cổ đại để ngày ngày trái ôm phải ấp, kết quả mộng còn chưa thành thì người đã thực sự rơi về thời cổ đại, có lẽ là cũng tương tự với thời Trung Quốc cổ đại.


Có lẽ lão Thiên Gia ái ngại vẻ ngoài của ta quá yêu nước không đủ sức gánh vác được nguyện vọng to lớn tam cung lục viện, ngay lúc ta rơi xuống trong nháy mắt liền cùng Phạm Cửu Tiêu, ɖâʍ long Nhiếp chính vương của Phạm quốc trao đổi linh hồn. Nói cách khác… ta thay thế hắn ngã ngựa bất tỉnh trên bãi cỏ, còn hắn trong thân thể của ta thì che chắn phía trước, bị cung tên ghim thành con nhím.


Khi nãy vừa chạm vào một cái, dòng kí ức của Phạm Cửu Tiêu liền cuồn cuộn chảy vào trí óc ta không ngừng. Càng nghĩ càng oán giận, hồi tưởng lại sơ qua một chút thì cái vị nhân huynh này sống hai mươi ba năm, vô sở bất vi, vô ác bất tác [ không việc xấu nào là không làm ], thân là một thanh niên tân thời hiền lành có đạo đức và ý thức trách nhiệm với xã hội, ta thực rất muốn thay trời hành đạo, một kiếm đâm nát cái thân thể đầy tội ác này.


Cái tên Phạm Cửu Tiêu này… Thật đúng là một tên cầm thú mà!


Hắn thân là tứ hoàng thúc của đương kim ấu đế [ vị vua trẻ ], cưỡng ép thiên tử sai khiến chư hầu, khuynh đảo triều đình và dân chúng, phong quang kiêu ngạo. Chưa kể hắn còn loại trừ những người đối đầu mình, giết người như ma, tư truân quân đội [ tạo dựng quân đội cho riêng mình ], dã tâm hừng hực. Nhưng chính là hắn còn đam mê nam sắc, cường bạo vô số mỹ nam đương tuổi thanh xuân, hành động này thật khiến một con người chân chính ngay thẳng như ta nôn suốt từ nửa đêm đến sáng sớm vẫn chưa hết.


Ta đây không phải kỳ thị đồng tính luyến ái gì, chính là ta còn có một người bạn gái được gọi là cái gì hủ nữ nữa. Chỉ là… do ảnh hưởng của tư tưởng chủ nghĩa tự do phương Tây, ta kiên quyết nghĩ rằng việc thân thể tiếp xúc phải là do hai người đều tình nguyện. Còn hắn thì thì không quản đến tâm nguyện của người ta thế nào, mỗi khi động dục là liền tùy ý bắt người khác lại để phát tiết… Cái tên mà “một đêm bảy lần” thật không thể gọi là nam tử hán! Phải gọi là cầm thú mới đúng–


Loáng thoáng qua, ta đại khái nhớ lại những gương mặt có chút xa lạ, trong đó có nam tử bộ dáng phong vận bị hắn chà đạp, tựa hồ chính là bạch y suất ca trước mắt… Ân. Hình như được gọi là cận thân thị vệ Hình Huân, cũng có thể coi là một trong đám nam sủng của hắn. Hơn nữa, Hình Huân hình như còn là nhi tử của ɖú em của Phạm Cửu Tiêu, cùng tuổi hắn, thuở nhỏ tiến cung để bầu bạn cùng, bồi cưỡi ngựa bắn cung, cũng coi như là bạn thanh mai trúc mã của Phạm Cửu Tiêu. Nhưng mà, ngay cả người bạn từ nhỏ này cũng không bỏ qua, thực sự khiến nhân thần cộng phẫn [ người và thần đều phẫn nộ ] mà!


Lại nhớ, Phạm Cửu Tiêu lần đầu cưỡng bức Hình Huân là khi bọn họ mười bốn tuổi, Hình Huân trông thấy Phạm Cửu Tiêu đang cưỡng gian một tiểu thái giám diện mạo thanh tú trong ngự hoa viên, liền cau mày tiến đến ngăn cản, lời qua tiếng lại cuối cùng lại bị Phạm Cửu Tiêu ấn ngã xuống đất, y phục trên người bị xé rách, bị người kia hung hăng làm  cho đến khi huyết lưu như chú [ máu chảy thành dòng ].


Hình Huân từ nhỏ tập võ vốn có thể dễ dàng áp chế lại ɖâʍ long kia, nhưng tên Phạm Cửu Tiêu đê tiện vô sỉ hạ lưu, lang tâm cẩu phế, vô tình vô đức kia lại uy hϊế͙p͙ sẽ tru di cửu tộc nhà hắn, ép suất ca ngoan cường kia phải cắn chặt răng, không rên rỉ một tiếng mặc hắn ăn đến sạch sẽ!


Những năm sau đó, hắn dựa vào quyền lực ngày càng lớn của mình, giam cầm người nhà của Hình Huân làm con tin, ép buộc hắn phải luôn theo sau hầu hạ cho cái thú tính của mình.


Ngày hôm nay phong hòa nhật lệ [ trời trong nắng ấm ], Phạm Cửu Tiêu liền nổi hứng, không nghe Hình Huân khuyên can, cố ý thúc ngựa đến viên uyển săn bắn giải sầu, lại đem Hình Huân kéo xuống ngựa lôi vào rừng táo cách đó không xa, ấn ngã xuống đất rồi không chuẩn bị bất cứ thứ gì, cứ vậy hung hăng tiến vào, khiến cho bạch y suất ca dù võ công cao cường nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch ra, thuần không chút huyết sắc, tới nỗi muốn bất tỉnh luôn.


Tiết dục xong, hắn lại không chút tình nghĩa bỏ lại Hình Huân khó nhọc thở gấp với cơ thể suy nhuyễn ở lại sau, cất tiếng cười lớn leo lại lên ngựa, đơn độc một mình quất roi truy đuổi theo một con tuần lộc. Kết quả– ông Trời có mắt, khiến cho hắn rơi vào vòng mai phục của Linh vương. Linh vương đứng hàng lão lục, đam mê quyền lực đến phát điên kể cũng phải loại tốt lành gì… Nhưng hắn ám sát Phạm Cửu Tiêu xét ra lại là vì dân trừ hại, đại nghĩa diệt thân!


Chính là lão Thiên Gia một mặt muốn loại bỏ tên bại hoại Phạm Cửu Tiêu này, vì anh em nam nhân trong thiên hạ mà trừ khử một tai họa, một bên lại lo lắng tên Nhiếp chính vương Phạm Cửu Tiêu tập trung đại bộ phận quyền lực này ch.ết đi, sẽ khiến chư hầu khắp nơi nổi loạn, gây ra chiến tranh khiến sinh kinh đồ thán. Cân nhắc lợi hại trước, sau, cuối cùng quyết định đem ta cùng Phạm Cửu Tiêu hoán đổi thân thể cho nhau, thay hắn cải tà quy chính, lãng tử hồi đầu kim bất hoán [ con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng ]… Lại nghĩ, không hổ danh là lão Thiên Gia, có thể tính toán được như vậy– Xúc cảm bỗng dâng trào, ai oán thay cho chính cái số phận của mình, ta nhận ra Hình Huân hơi thở hỗn loạn đứng bên cạnh vì mấy lời nói lộn xộn của ta mà chau mày khó hiểu, nghĩ một đằng nói một nẻo, ta cười khổ nhìn “ta” ngã trên mặt đất, lại đưa mắt nhìn “mình” [ “mình” ý nói đến thân thể của Phạm Cửu Tiêu ] khí vũ hiên ngang, ngang tàng thất xích, trong lòng thoạt một mảnh trống rỗng, vụng về nói lại: “Đây là, đây là… ân nhân cứu mạng của ta–”


“…” Ngây người, con người phiêu lượng [ đẹp ] của Hình Huân nhìn thân thể “ta” bị bắn thành con nhím như vậy cũng liền không hoài nghi gì nữa.


Thấy vậy, ta càng hùng hồn hơn, tựa hồ muốn đem tâm trạng ấm ức khi đột tử phát tiết ra, quỳ rạp xuống đất, thành kính cầm lấy tay “ta”, đem bàn tay đang dần lạnh băng đã theo ta bầu bạn suốt bao năm qua vuốt nhẹ nhàng, hoàn toàn không quan tâm xem hai bên tả hữu có ai trông thấy hay không,ta đứng lên, khóe miệng giật nhẹ: “Không sai! Hắn là ân nhân cứu mạng của ta, nếu không phải hắn đột nhiên xông lên che chắn phái trước, ta đã sớm bị loạn tiễn bắn ch.ết rồi! Hắn là ân nhân tái sinh của ta. hắn chính là Bồ Tất cứu khổ cứu nạn của ta, là ân nhân cứu mạng của ta, là ân … của ta…” Nghẹn ngào nói không nên lời, ta cố kìm nén giọt nước mắt nhỏ giọt trên khuôn mặt của “mình”, bất luận thế nào, người ch.ết chính là “ta” a! Ta sao có thể không thương tâm cho được!


“Vương gia! Ngươi… ngươi như vậy mà cũng rơi lệ vì một người qua đường–” Nam nhân thì không nên rơi lệ, mà nếu đã rơi lệ thì không nên chỉ vì những chuyện vớ vẩn. Nhìn thấy nước mắt của ta, Hình Huân tựa như thấy thiết thụ khai hoa, gà trống đẻ trứng, dung nhan anh tuấn có vài phần méo mó.


“Thế nào mà là người qua đường!?” Bi phẫn quay đầu lại rống lên, ta ch.ết lững lẫy như thế này, nói vậy khác nào vũ nhục! Trong chớp mắt, không hề do dự, ta quyết định phải thay chính “mình” hưởng chút phúc phần, mà nếu làm tốt, có khi còn chặn được một đống “cái đuôi” do vận đào hoa của Phạm Cửu Tiêu gây ra.


Tâm động không bằng hành động — ta dừng một chút, trầm giọng bi thường cùng cực lúng túng nói: “Tên hắn là Đồ Lâm, năm nay mười chín tuổi, đương tuổi thanh xuân, tuổi tác phong nhã hào hoa, vì cứu ta mà hồn về cực lạc… Ta, ta nhất định phải đem hắn phong quang đại táng, chiếu theo lễ nghi vương hầu mà tiễn đưa hắn!” Thân thể a, theo ta suốt mười chín năm a, không có công lao cũng có khổ lao, giờ khắc cuối cùng này, ta sẽ không bạc đãi ngươi…


“Vương gia! Thỉnh cân nhắc, người này không phải hoàng thân quốc thích, nếu dùng vương tán đại lễ, e sẽ khiến cho thiên hạ lời ra tiếng vào.”


Chẳng thèm liếc nhìn ta lấy một cái, trong con mắt Hình Huân chứa sự miệt thị không hề che giấu — Ngay cả người qua đường mà ngươi cũng không tha?! Thực sự là chẳng biết tiết tháo mà!


Ta thừa nhận… Thân thể “Đồ Lâm” của ta so ra với Hình Huân bạch y nhiễm huyết, tuấn tú kiên cường cùng Phạm Cửu Tiêu thân khoác hoàng bào, tư thế oai hùng ngang nhiên, dung mạo tuấn lãng… quả thực có phần thua kém. Mặc dù ta tại trường N cũng coi như thoát khỏi hàng ngũ ếch nhái, trở thành một nam sinh đoan chính, nhưng… không sợ hàng không tốt, chỉ sợ hàng chọi hàng a!


Dù có phần rách nát, nhưng vẫn là ta– “Câm miệng!” Thở hổn hển quên mất bảo trì hình tượng, dù sao Phạm Cửu Tiêu cũng không có hình tượng ôn hòa gì để bảo vệ, ta đơn giản chỉ là xuất ra khí thế lạnh thấu xương, hung hăng liếc mắt nhìn thẳng vào gã thân cận thị vệ, âm thầm chửi mắng nghiến răng trả lời: “Đồ Lâm không phải là a miêu a cẩu! Hắn, hắn là người thân mật với bản vương nhất trên đời–” chính là không phải cùng ta sớm chiều chung sống tồn tại sao!?


“Cái gì–” Thở hốc vì kinh ngạc, Hình Huân gắng gượng thở hổn hển, tuấn nhan vừa khôi phục lại chút điểm huyết sắc lập tức lại tái nhợt đi, trầm mặc không nói gì, dùng thần nhãn nhìn kẻ điên để nhìn ta chòng chọc một lúc lâu, đối phương rốt cục nhíu mày lại, nặn ra một nụ cười trào phúng nói: “… Thuộc hạ nhớ kỹ, khẩu vị của Vương gia không phải rất kén chọn sao?”


“Vẻ đẹp tâm linh mới là vẻ đẹp thực sự! Ngươi lấy bề ngoài đánh giá con người không cảm thấy nông cạn sao?” Như mèo bị giẫm phải đuôi, ta thẹn quá thành giận trừng mắt to, không giận mà uy khí thế áp đảo người kia.


Kỳ thực nghiêm túc mà nói cũng không thể trách Hình Huân tầm mắt quá cao, chính là Phạm Cửu Tiêu trong hình dung của hắn là cái loại bại hoại. Nhìn thấy mỹ nam tuyệt không buông tha, nhìn thấy xú nam liền bắt lấy mỹ nam bên cạnh bất mãn phát tiết. Trong trí nhớ, hễ là người bị Phạm Cửu Tiêu cường bạo, tựa hồ tất cả đều là một dạng hảo dung mạo.


“Thứ lỗi…” Hình Huân không hổ là chính nhân, dù rất kinh ngạc nhưng cũng lập tức tiếp thu giáo huấn, cung kính đổi giọng, hướng đến thi thể cúi mình áy náy. Sự thành khẩn của hắn trái lại khiến ta đỏ mặt, vì chính bản thân là nam nhân mà còn đối mặt ghen tị, thực thấy thẹn thùng. Đáng tiếc, lời đã nói tựa như bát nước đã hất ra ngoài, tên đã nằm trên dây, đâm lao phải theo lao a.


“Không sao.” Ánh mắt mập mờ nhìn hắn, ta hấp tấp rất nhanh cúi đầu nhìn tay “mình”, than thở khóc lóc, giả bộ xướng lên vài câu càng lúc càng nổ: “Lại nói, Đồ Lâm công tử xả thân cứu người, thấy việc nghĩa liền hăng hái làm, những hành động cao thượng đó thực khiến bản vương cảm động, phát hiện ra chính bản thân cũng dần được cảm hóa, quyết tâm muốn phát dương Đồ Lâm đồng thanh, không, tinh thần của công tử rất vĩ đại, cải quá tự tân [ hối cải để làm người mới ], tích cực hướng thiện, quả thực là một hảo nam nhân…”


“Ô–” Ta vừa dứt lời, Hình Huân hình như cắn phải đầu lưỡi của chính mình.


“Chỉ tiếc, ta nghĩ thông suốt quá muộn… Đồ công tử hắn… không bao giờ… trở lại bên cạnh ta được nữa…”


Linh hồn bị xuất ra so với cốt nhục bị chia lìa càng bi thảm phải không? Đây chính là thân thể ta a, thân thể mà ta ngày đánh răng hai lần, đêm rửa chân một lần, ba ngày tắm một bận a [ khiếp, sạch gớm =.=]


“Vương gia… Thỉnh… nén bi thương…” Khẽ mím môi, lại kịch liệt khụ một tiếng trong chốc lát, Hình Huân khuôn mặt cứng ngắc đem ta ra soi xét một lượt, ước chừng nhìn không ra điểm gì bất thường, so với trước khi ngã ngựa cũng không khác là bao.


“Vậy nên, khi còn sống ta đã không thể cho hắn danh phận gì, nay tuyệt không để hắn chịu ủy khuất!” Lấy lại bình tĩnh, sợ là chưa đủ thuyết phục, ta liền vội vàng nói ngắn gọn: “Cứ sắp xếp hậu sự cho hắn theo vương hầu lễ nghi! Nếu có kẻ không phục, hãy nói Đồ… Đồ công tử đây là bằng hữu trọn kiếp của bản vương… Phải được thụ thưởng đãi ngộ đặc biệt!” Cảm thấy vị chua xót trong cổ họng, cố nén lại cảm giác buồn nôn, ta khó khăn nói bổ sung thêm vào.


Hô, bất kể như thế nào, từ giờ trở đi là ta hoàn toàn tự do! Nếu người khác nghi ngờ ta thế nào lại không còn đam mê nam sắc, thì ta sẽ lại nói là tình cảm khắc cốt ghi tâm của ta đã cùng với Đồ Lâm chôn cất rồi, nếu có người hoài nghi ta nghi ta chỉ nói lời đầu môi chót lưỡi, ta sẽ nói ta quá đau lòng rồi, không lúc nào có thể quên đi nam nhân tâm ái được.


Hắc hắc, một hòn đá trúng N con chim, đúng là một kế sách hoàn mỹ không chút thiếu xót!


“Vương gia…” Cả người chấn động trầm ngâm nhìn ta, sự khinh bỉ trong ánh mắt Hình Huân dần tan biến đi, có phần không dám tin tưởng nhưng cũng lại chút cảm động: “Không ngờ tới… Ngươi cũng biết đối với một người… Là tấm chân tình.” Ngươi kỳ thực muốn nói là với một người như ta tuyệt không thể như thế được đúng không? Hanh hanh… Đừng tưởng ngươi khụ vài tiếng là ta nghe không ra ngụ ý.


“Không dám, này đại khái là mệnh trung chú định, nhân duyên do trời… Ai bảo ta lại thương yêu hắn! Ai, ta thực mong người ch.ết là ta, chứ không phải Đồ Lâm.” Câu này là nói thật tâm, là nói chân thành chứ không phải vì Hình Huân hoài nghi.


“Vương gia…” Mãi lâu sau, Hình Huân mới khẽ mở miệng, nói ra một tiếng mà dường như chỉ có lúc còn nhỏ Phạm Cửu Tiêu mới có thể nghe được, không có bất luận cái gì hô hoán châm chọc ý tứ hàm xúc, vân đạm phong thanh [ mây nhạt gió trong ], như là trở lại những năm tháng ngày trước… Đúng vậy, nếu không phải Phạm Cửu Tiêu ɖâʍ đảm bao thiên, bọn họ chính là bằng hữu chi mệnh a! Không biết hiện tại nếu gắng sức có thể hay không lấy lại mối quan hệ ngày trước.


Tự đáy lòng cảm thán sâu sắc, ta ngoái đầu nhìn lại thấy Hình Huân một thân bạch y phi hồng ngã trên mặt đất, nghiêm túc vươn tay ra hướng đến hắn, lại thêm nụ cười yếu ớt khổ tâm, ôn nhu như đông nhật dương quang [ ánh mặt trời phía đông!? ] : “Dậy di, ta dìu ngươi.”


“…Không cần, ngươi không đụng vào ta là tốt rồi.”


“Ta thề, ta thực sự chỉ muốn giúp ngươi mà thôi…”


“… Vương gia đừng quên, người hại thuộc hại cường ép vận công, huyết khí không thông là ai.”


“Ách, ngươi yên tâm, ta không bao giờ… làm vậy nữa… Ta… đã nhận ra sai lầm, thôi động tình cảm chân thành, cả đời này, ta sẽ không tái làm thương tổn những người vô tội nữa. Xin lỗi… Ta đã từng làm chuyện có lỗi với ngươi.”


“…”


“Tin tưởng ta! Ta, ta “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân”*, trừ Đồ Lâm ra, nam nhân nào cũng khiến ta thấy buồn nôn hết!” Không ổn rồi! Nóng ruột khiến cái miệng nói lung tung rồi, quả nhiên không ngoài dự liệu, Hình Huân sắc mặt một trận trắng xanh luân phiên thay đổi, một hồi tĩnh mịch, bầu không khí càng lúc càng gượng gạo…


*[đại ý hai câu này là: đã qua biển lớn rồi, thì không còn màng đến nước nữa, đã qua Vu Sơn thì từ sau không còn muốn ngắm mây nơi khác. Nói chung có ý là: tâm ái trên đời chỉ có một người, đã có rồi thì sẽ không màng gì đến người khác nữa. Còn như mình hiểu ý, là ai đã ăn qua gà rán rồi, thì sẽ không thèm ăn rau luộc nữa )]


“Như vậy thật tốt.” Đối với ta cười trào phòng một cách lạnh lùng, Hình Huân bắt lấy bội kiếm bên thân ta, dùng kiếm chống xuống đất, gượng đỡ lấy thân thể mềm nhũn, không buồn liếc ta lấy một cái, cả người lung lay sắp đổ thổi vang tiếng tiếu, gọi đến một con tuấn mã tấn mai phi vũ [ tóc mai vờn bay ] toàn thân tuyết bạch, ý bảo ta đem thi thể “Đồ Lâm” mang đi.


“Hình Huân, ngươi cũng lên ngựa đi…” Thu xếp ổn thỏa xong thân thể của mình, ta đưa tay gạt đi mồ hôi, quay đầu lại đã thấy Hình Huân môi tím tái mặt trắng bệch không biết từ khi nào đã lặng lẽ dắt cương ngựa đi trước. Lập tức, một trận không mấy vui vẻ trong lòng liền dâng lên, ta cảm thấy có phần bực bội khi hắn không thương tiếc gì cho chính bản thân mình, càng tức tối tên ɖâʍ long Phạm Cửu Tiêu không biết chừng mực!


Tốt xấu gì, ta sau này cũng sẽ sống với thân phận Phạm Cửu Tiêu, ác nghiệt hắn tạo ra, giờ đến ta hảo hảo bồi sửa từng việc!


“… Đa tạ ý tốt của vương gia, con ngựa này không chịu được trọng lượng ba người. Vương gia cùng Đồ công tử cưỡi là tốt rồi, thuộc hạ đi trước dẫn ngựa.” Tuấn mi trên mặt nhẹ chau lại, Hình Huân bất chấp vết thương trên thân mình mà tránh ra, hơi nghiêng người, lạnh nhạt cự tuyệt nói. Đáng tiếc, hắn hiểu rõ Phạm Cửu Tiêu, nhưng không biết bản công tử là ai! Ta Đồ Lâm ở trường N chính là nổi danh với cái tính ương ngạnh, nếu đã nhận thức đúng sự tình tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Không nói hai lời. ta cố hết sức nắm lấy khuỷu tay Hình Huân, mạnh mẽ đem đối phương đang nhíu mày không vui kéo tới trước người, chỉ vào “ta”, rồi chỉ vào hắn, kiên quyết phân phó: “Ngươi, cùng hắn cưỡi ngựa, ta, dắt dây cương!”


“…Vương gia, không cần phải…”


“Ta nói cần phải! Ngươi muốn một lần nữa hạ thân bị giày vò không!? Lên ngựa!”


“…” Không đếm xỉa gì mà cứ nói trắng ra, Hình Huân trên mặt có chút không nén được giận. Lại trầm ngâm một hồi, cuối cùng dưới cái nhìn chằm chằm sáng ngời của ta, cắn nhẹ môi dưới, thả người lên ngựa, quay đầu đi, không nhìn ta…


“…” Thấy thế, ta liền biểu lộ ra cái dáng vẻ tươi cười thắng lợi, ôn nhu mà không có phần kiêu ngạo. Trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi, xem ra tẩy trừ cái danh tiếng quá nhai lão thử [ chuột chạy qua đường ] của Phạm Cửu Tiêu cũng không quá gian khổ như trong tưởng tượng. Ai… Ông Trời bất công, con người anh tuấn, đúng là thật dễ chiếm tiện nghi a!






Truyện liên quan