Chương 85: Phương án đề phòng

Trương Khác tiễn Tạ Vãn Tình và Chỉ Đồng lên đường cao tốc rời Hải Châu, y nói với hi vọng có thể an ủi Tạ Vãn Tình chút nào:


- Không sao đâu chị Vãn Tình, bán giúp em với giá tốt là được, có tiền rồi, em lại có thể đăng ký công ti chơi. Còn nữa, Chính Thái sẽ mau chóng mua Gia Tín, Hải Dụ có thể nhân cơ hội này đem các khoản nợ ẩn khác tách ra.
Thấy nụ cười của Trương Khác rất sáng lạn, Tạ Vãn Tình thở dài:


- Trong nhà họ Tạ, anh chị em cạnh tranh nhau áp lực rất lớn, nói chuyện đa phần là lợi ích, nên quen cái khí thế trấn áp người ta rồi, thật không chịu nổi.
Xảy ra chuyện này chắc chị Vãn Tinh rất thương tâm, Trương Khác cười:


- Vài năm nữa, Chính Thái sẽ phát hiện ra, gạt bỏ chúng ta là sai lầm lớn nhất của họ. Hiện giờ chúng ta là tôm cá nhỏ, tranh thủ lợi ích lớn nhất mới quan trọng, không cần cố chấp làm gì.
Tạ Vãn Tình thấy Trương Khác không hề buồn vì chuyện hôm nay, lòng dễ chịu hơn đôi chút, lấy tinh thần nói:


- Chị tin em sẽ làm bọn họ phải giật mình, chị sẽ nhanh chóng rút vốn khỏi Cẩm Hồ, tránh bọn họ nhìn thấy lợi ích lại lén vươn tay tới ăn trộm thành quả.


Tạ Vãn Tình sẻ dụng phân ngạch của cô trong quỹ gia tộc, cung cấp vốn cần thiết cho Cẩm Hồ, chiến 30% cổ phần, điều kiện phụ là mua lại Cẩm Hồ, đây cũng là một ẩn họa cho sau này.
- Không cần đâu chị.
Trương Khác khinh miệt nói:


available on google playdownload on app store


- Em sẽ đem tài sản vô hình của nhà máy Tân Quang chuyển ra, để Cẩm Hồ giữ trạng thái xác rỗng, bọn họ vương tay tới, chị cứ thoải mái bán cho họ giá cao.


Trương Khác bảo Hứa Tư đăng ký Cty Cẩm Hồ, đồng thời còn đăng ký thêm một công ty nữa, không ngờ mau chóng dùng tới như thế. Lòng nhẩm hai chữ "Việt Tú", khẽ mỉm cười, y hi vọng Chính Thái cứ tiếp tục hùng hổ, thế nào cũng có một ngày cho bọn họ dẫm vào cãi bẫy mà y sắp đặt.


- Nhưng Cẩm Hồ có quyền hạn mua lại nhà máy Tân Quang, bằng vào điểm này đã đủ khơi lên lòng tham của họ rồi, chỉ cần bọn họ cho rằng nghề làm giấy có tiền đồ.


- Vậy thì em chuyển cái quyển mua lại này cho Hải Dụ, biến Cẩm Hồ thành cái xác rỗng hoàn toàn, xem xem bọn họ còn có thể bầy trò gì được nữa.


Tạ Vãn Tình cười gượng, chỉ cần nhà máy giấy vận hành thành công, cái điều kiện phụ trước đó không mấy quan trọng sẽ thành nguồn tranh đoạt của mọi người. Cô đề xuất rút vốn chỉ là muốn hi vọng bồi thường cho y một chút, không ngờ y từ chối, lại còn tìm cách tranh thủ lợi ích cho Hải Dụ.


- Làm sao thế, chị Vãn Tình?
Thấy Vãn Tình không nói gì, chỉ nhìn mình, Trương Khác hỏi.
- Không có gì.
Tạ Vãn Tình cười ôn nhu, sau khi Chí Minh đi, Trương Khác chắc là người vận mệnh định sẵn sẽ xuất hiện, nếu không chính mình cũng chẳng biết làm sao sống qua được?


Trước khi về, Trương Khác nói tới chuyện Hứa Tư, Tạ Vãn Tình đồng ý, hẹn tuần sau tới Hải Châu gặp mặt, chỉ cần Chỉ Đồng tiếp nhận là được.
o0o
~


Chu Phục và các nhân viên quản lý khác không biết cái biến cố nho nhỏ này, bị tiền lương dụ hoặc và áp lực thất nghiệp đe dọa, bọn họ phát duy trình độ của người chuyên nghiệp sở hữu, trong vòng một tuần kế hoạch sản xuất đã được viết xong. Mua sắm nguyên liệu tiền kỳ, thử máy móc, bồi dưỡng nhân viên lục tục được triển khai.


Tương Vi phải thừa nhận rằng, công ty trả lương cho Chu Phục cao hơn mình một chút là đúng với giá trị, chỉ là không biết sao Trương Khác nhìn ra năng lực quản lý của Chu Phục, phải biết rằng biểu hiện của nhà máy trước kia không được vừa lòng người.


Trừ một số rất cá biệt công nhân không thể gom đủ tiền đảm bảo, chuyển thành công nhân tạm thời, tuyệt đại bộ phận bọn họ đúng như dự liệu của Trương Khác, không muốn bỏ thân phận công nhân viên nhà nước.


Trừ hơn 60 vạn tiền đảm bảo nhân viên quản lý nộp, trong một tuần công nhân viên phổ thông nộp hơn 100 vạn tiền đảm bảo, kết quả này làm Chu Phục cảm thấy hết sức bất ngờ.


Nửa tháng trước Cty Hải Dụ đã liên hệ được với doanh nghiệp mậu dịch hải ngoại, lượng nguyên liệu muốn mua cho có lợi ích kinh tế thì phải từ 1500 vạn trở lên, nếu không giá vận chuyển, giao dịch sẽ tương đối cao. Trương Khác hỏi ý Chu Phục, Chu Du về phương diện sản xuất, tiệu thụ. Quyết định đem lượng nguyên liệu làm giấy lần đầu nâng tới mức 1800 vạn, tất cả dùng hình thức tín dụng thanh toán, có thể tranh thủ được ba tháng.


Tập đoàn Chính Thái rất hài lòng với việc Trương Khác chủ động nhượng bộ, chấp nhận dùng 200 vạn tiền mặt mua cổ phần của y, khống chế cổ phần của Hải Thái, lấy được quyền đại lý của nửa tỉnh Đông Hải, làm bọn họ có thêm ưu thế gây áp lực với Cty Gia Tín.


Chính Thái ra giá 800 vạn và 20% cổ phần với giám đốc của Gia Tín.
Sau khi Hải Thái và Gia Tín sát nhập, Chính Thái sẽ khống chế 70% cổ phần, vừa lấy được quyền đại lý của Ericsson tại Đông Hải, lại chiếm đường mạng lưới tiêu thụ của Gia Tín và Hải Thái, đúng là vụ làm ăn rất đáng.


Nếu thủ đoạn của Chính Thái quang minh chính đại hơn một chút, Trương Khác sẽ tôn trọng đối thủ như vậy, còn hiện giờ chỉ đành nhẫn nhịn mà thôi.
Biết thời gian của Chính Thái rất cấp bách, Trương Khác trì hoãn một tuần mới có câu trả lời chính thức, Chính Thái cũng nâng giá lên 260 vạn.


Tạ Vãn Tình trước khi tới Hải Châu, bàn bạc với Từ Học Bình về chuyện này, Chu Thúc Huệ ngồi ở bên nghe thấy Chính Thái lấy 260 vạn mua cổ phần của Trương Khác, kinh ngạc thốt lên:
- Đâu ra nhiều tiền như thế?
- Nhà mẹ đẻ Vãn Tình ai nấy thông minh hết sức, làm gì có chuyện mua bán lỗ vốn?


Từ Học Bình mặt âm trầm:
- Bọn họ ra giá này, có lẽ chẳng tới hai năm đã thu hồi toàn bộ vốn, lại còn chiếm được mạng lưới tiêu thụ khắp Đông Hải.
- Chỉ cần Tiểu Khác vui là được...


Chu Thúc Huệ không có kiến thức thương nghiệp sâu lắm, còn cảm thấy vui vì Trương Khác nhẹ nhàng kiếm được số tiền lớn:
- Tôi thấy Tiểu Khác lấy tiền cũng được lắm.
Từ Học Bình chỉ biết lắc đầu, không giải thích cho vợ.
Tạ Vãn Tình bất bình nói:


- Nếu như thị trường phát triển đúng như Trương Khác dự kiến, chỉ riêng quyền đại lý cho Ericsson ở Đông Hải đã trị giá 1000 vạn, bọn họ ức hϊế͙p͙ người ta.


- Bỏ đi, nếu Tiểu Khác đã trưởng thành, ba sẽ ủng hộ nó hoàn toàn, nhưng nó còn nhỏ, sau này còn có cơ hội. ba lần trước nói chuyện điện thoại với ba nó, tựa hồ thành tích học tập của Tiểu Khác không lạc quan.
Tạ Vãn Tình thừa nhận:


- Trừ khi hiện giờ cho cậu ấy ra nước ngoài du học, chứ cách giáo dục trong nước con thấy không thích hợp với cậu ấy.
- Con nói thế không phải sai, nhưng cuộc đải phải qua nhiều trải nghiệm, cứ học trong nước thì tốt hơn, con đường sau này của Tiểu Khác sẽ rộng lớn hơn.


Câu nói kết thúc chủ đề này của Từ Học Bình là có ý.
Tuần cuối cùng của tháng 11, Tạ Vãn Tình lại tới Hải Châu.
Tạ Vãn Sơn đem chi phiếu 260 vạn tới ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, có thể thấy Chính Thái gấp gáp thế nào.


Tạ Vãn Sơn là anh cùng cha khác mẹ của Tạ Vãn Tình, tuổi trên bốn mươi, do bất hòa tình cảm của thế hệ trước, giữa hai người chẳng có mấy tình anh em.


Để tránh Chính Thái nảy sinh ý đồ với Cẩm Hồ, phải mau chóng rút bỏ tài nguyên ưu tú ra khỏi nó, trong đó có 7% cổ phần còn lại của Hải Thái, quyền mua lại và nhãn hiệu của Tân Quang, đem Cẩm Hồ biến thành một cái xác rỗng không hơn không kém.


Ngay từ đầu tổ kiến Hải Thái, Chính Thái dùng ưu thế tài chính chèn ép cổ phần đáng phải có của mình cùng ấn tượng xấu với Tạ Chiêm, Trương Khác không hề muốn tiếp xúc với những người khác của nhà họ Tạ. Trong nội bộ Hải Thái chỉ có Thái Phi Quyên và Chu Du biết địa vị của Trương Khác.


Từ đầu tới cuối đều do Hứa Tư phụ trách ký hợp đồng, ngoài không muốn tiếp xúc với nhà họ Tạ ra thì nếu để Tạ Vãn Sơn biết mình còn là học sinh cao trung, chắc sẽ càng gây áp lực với Tạ Vãn Tình lớn hơn nữa.


Tạ Vãn Sơn tới, Thái Phi Quyên và Chu Du tất nhiên phải mở tiệc chiêu đãi, dù sao hắn cũng là đại biểu của Chính Thái, mà từ thời khắc này sẽ là ông chủ của họ, Tạ Vãn Tình đành phải tham gia, dù sao mọi người vẫn phải tiếp tục hợp tác trong thời gian dài.


Tạ Vãn Tình giao Chỉ Đồng cho Trương Khác và Hứa Tư chiếu cố, đi gặp Hứa Duy, chỉ cần Chỉ Đồng chấp nhận Hứa Duy, gánh nặng trên vai cô sẽ nhẹ bớt một phần.






Truyện liên quan