Chương 12
Nguyên Bình Chi thuở nhỏ chưa từng ra khỏi cửa, lần này vừa đi chính là ba năm, thật ra hai vợ chồng Nguyên Bắc Cố và Trịnh thị cũng rất tưởng niệm và lo lắng. Cái gọi là "Nhi được ngàn dặm mẫu lo lắng" (Con đi xa thì mẹ lo lắng), bất kể con nhà mình lớn bao nhiêu, trong mắt cha mẹ, vẫn không đủ thành thục, luôn làm người ta lo lắng.
Mà tưởng niệm Nguyên Bình Chi nhất chính là Thái phu nhân Hà thị. Thái phu nhân tuổi đã lớn, lỗ tai điếc, mắt cũng không rõ, nói chuyện có chút lải nhải cằn nhằn, nàng thường hỏi bọn nha hoàn phục vụ bên cạnh: " Tiểu tôn tôn (cháu trai) của ta đi đâu rồi?"
Cho nên, Nguyên Bình Chi trở về phủ chuyện đầu tiên chính là ra mắt tổ mẫu và ba mẹ, sau gặp đám người anh trai và chị dâu, chờ mọi việc xong xuôi, trở về viện Tử Đằng thì sắc trời đã tối rồi.
Mặc dù Cố Tích Ân có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vẫn săn sóc, phân phó tôi tớ chuẩn bị nước nóng cho Nguyên Bình Chi tắm, tẩy đi bụi đường dài cùng mệt mỏi đi xa trở về nhà .
Chờ Nguyên Bình Chi tắm rửa xong, đổi thường phục ở nhà, vào phòng trong, Cố Tích Ân chậm rãi đứng lên, nhìn hắn.
Hắn cao hơn chút, cũng đen hơn, da biến thành màu cổ đồng, vốn sống an nhàn sung sướng da thịt bạch ngọc nõn nà, giờ luyện gió sương trở nên thô ráp hơn, lại lộ ra khí chất nam nhi.
Trong mắt hắn không thấy những thứ lỗ mãng và hài hước trước kia, ánh mắt trở nên thâm trầm, cả người giống như từng trải thay da đổi thịt, biến thành trầm ổn nặng nề.
Sâu trong mắt hắn đọng lại ưu thương.
Không biết ba năm nay hắn rốt cuộc đã trải qua những gì?
"Phu quân." Ba năm không thấy, trong lòng Cố Tích Ân đều nghĩ đến người này, đột nhiên gặp lại, nàng lại chỉ có thể hô lên hai chữ này.
Nguyên Bình Chi khẽ mỉm cười, giống như gió xuân, cảm giác khôi phục lại mấy phần Quý công tử ưu nhã ngày xưa, điều này làm Cố Tích Ân cảm nhận được sự quen thuộc và an tâm, hắn còn là hắn.
"Tích Ân, đã thành cô nương." Nguyên Bình Chi ngồi vào ghế, ánh mắt nhu hòa quan sát tiểu thê tử ba năm không thấy.
So sánh với hắn, Cố Tích Ân biến hóa lớn hơn, chiều cao cao hơn, vóc người yểu điệu hấp dẫn, trên mặt tròn trịa mập mạp không thấy, gương mặt thanh tú rực rỡ càng xinh đẹp động lòng người, sóng mắt như nước, môi anh đào ngọt ngào, tiểu nha đầu đang từ từ lột xác thành tuyệt sắc khuynh thành.
"Thiếp đã đến tuổi cập kê rồi." Cố Tích Ân lầm bầm nói, nói xong mặt liền đỏ, bởi vì qua lễ cập kê, nghĩa là nàng có thể cùng phu quân viên phòng rồi.
Ánh mắt Nguyên Bình Chi tối sầm lại, đưa tay kéo Cố Tích Ân vào lòng mình, hai người mặt đối mặt, chạm nhẹ cánh mũi, ánh mắt giao hoà, thanh âm hắn khàn khàn hỏi: "Có thể vì phu quân sinh con rồi hả?"
Cố Tích Ân mặc dù xấu hổ đến mặt đỏ như ráng chiều, nhưng vẫn kiên trì nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ nhàng lên tiếng: "Vâng"
Nguyên Bình Chi nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng, sau đó trong tiếng kinh hô của nàng, chặn ngang hông ôm lấy, hắn đặt nàng trên giường lớn, cúi người nhìn nàng chằm chằm, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt nàng. Nàng cảm thấy cả người đều run rẩy, lại cắn răng kiên trì nhìn vào mắt hắn, không bối rối.
Nàng rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn nói, rất nhiều lời muốn hỏi hắn, tỷ như đứa trẻ kia đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ nàng lại không muốn lên tiếng, nàng sợ phá hư không khí tuyệt vời hiện tại.
"Vật nhỏ. . . . . . Không thể chờ sao?" Nguyên Bình Chi cúi đầu chạm nhẹ trên môi đỏ của nàng, đôi tay lưu loát cởi bỏ xiêm y của nàng, cởi áo lót và qυầи ɭót, bàn tay hơi thô bạo lưu luyến trên nhũ hoa mềm mại, tùy ý xoa nắn vuốt ve.
Cố Tích Ân cắn môi, xấu hổ nhắm hai mắt, nàng muốn chạy trốn khỏi bàn tay tràn đầy ma lực kia, nhưng thân thể của nàng lại phản bội nàng, nụ hoa nho nhỏ mềm mại lần đầu tiên trở nên nhạy cảm như vậy, cứng rắn cao ngất, tim nàng đập càng lúc càng nhanh, hô hấp càng ngày càng dồn dập, xấu hổ cùng khoái cảm khiến thân thể nàng co quắp thật chặt, cố gắng bảo vệ mình.
Nhưng đôi môi Nguyên Bình Chi lại bắt nàng làm tù binh, môi hắn dao động trên người nàng, ɭϊếʍƈ qua mỗi một tấc da thịt trong suốt như ngọc trên người nàng, cuối cùng ngậm ʍút̼ nụ hoa, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ láp. Cùng lúc đó, bàn tay to của hắn tách hai chân vẫn khép chặt, ngón tay thon dài quen thuộc tách cánh hoa mềm mại, ngón trỏ và ngón cái càng thêm đánh úp tới đài hoa nho nhỏ phía trên. Chưa bao giờ có khoái cảm mãnh liệt tê dại, trong nháy mắt cuốn lấy toàn thân Cố Tích Ân, không để cho nàng sợ hãi thất thanh, thân thể càng thêm run rẩy .
"Đừng. . . . . . Đừng mà. . . . . ." Cố Tích Ân hoàn toàn không nghĩ tới phu quân không khách khí như thế, thậm chí không đợi nàng từ từ thích ứng.
Rên rỉ thất thanh để cho nàng xấu hổ, vội vàng dùng tay nhỏ bé bưng kín môi anh đào, thế nhưng lúc này phu quân không khách khí tách hai chân nàng, đem hắn khảm vào trong đó.
Nguyên Bình Chi cúi đầu nhìn xuống u mật xử nữ kia, màu hồng mềm mại như vậy, cánh hoa cố chấp khép lại, bảo vệ bên trong làm người ta mê muội. Cổ họng Nguyên Bình Chi phát khô, hắn gần như không chút do dự cúi người, chui vào giữa hai chân nàng, đầu lưỡi dò vào cánh hoa khép chặt, đói khát ɭϊếʍƈ láp u cốc tốt đẹp.
Hắn ròng rã ba năm không chạm qua bất kỳ nữ nhân nào, hương thơm xử nữ ngọt ngào này làm hơi thở hắn điên cuồng, huyết mạch căng trướng, tự chủ trong nháy mắt biến mất.
“Đừng mà. . . . . . Đừng mà. . . . . . Đừng mà. . . . . . " Cố Tích Ân luống cuống, cự tuyệt dồn dập, thất kinh kẹp chặt hai chân, lại không ngăn cản được nam nhân đói khát cường hãn xâm lấn, đầu lưỡi hắn khao khát qua lại hoạt động trong hoa kính mềm mại, đùa giỡn tiểu x từng trận rung động co rút lại, hoa x nhạy cảm trào ra thuỷ dịch trong suốt, rất nhanh đem hoa kính làm ướt nhẹp, đem đầu lưỡi nam nhân động đậy bên trong phát ra tiếng nước ɖâʍ mỹ. ]]>
Cố Tích Ân cảm thấy nơi đó giống như có lửa, ép nàng sắp điên rồi, khoái cảm mãnh liệt như sóng to gió lớn cuốn lấy nàng, từ chỗ kín nhanh chóng cuốn lấy toàn thân, khiến nàng không ngừng run rẩy, rên rỉ, chảy nhiều yêu dịch hơn.
Khi Cố Tích Ân cho là mình bị hưng phấn xấu hổ đến chóng mặt thì Nguyên Bình Chi đột nhiên ngưng động tác, Cố Tích Ân có chút kỳ quái, nhưng không đợi nàng hỏi thăm, nàng đột nhiên cảm nhận được một hồi tê liệt đau nhức.
Thật là đau, thật là đau.
Phu quân hư, lại không hề báo động trước liền hung hăng tiến vào nàng.
Nguyên Bình Chi tựa hồ để cho nàng đau 1 lần, cơn đau chưa dứt, căn bản không cho nàng thời gian thở dốc, nhanh chóng đâm một cái, sau đó đưa mình chôn thật sâu bên trong mật x nàng, để nàng từ từ thích ứng vật khổng lồ và thô ráp của mình.
Dục vọng hung mãnh vừa thô vừa dài, giống như thiết côn (gậy sắt) nóng bỏng xâm nhập kiều huyệt, hơn nữa dục vọng thô ráp kia giống như vật sống không ngừng khẽ rung động, cùng mật x khít khao co rút lại, đau đớn dần dần hòa hoãn, không khỏi ngứa ngáy, khoái cảm lại từ từ mãnh liệt.
"Ừ. . . . . ." Cố Tích Ân không nhịn được vặn vẹo uốn éo eo, Nguyên Bình Chi tiếp nhận tin tức của nàng, nhanh chóng giữ chặt eo nhỏ, sau đó bắt đầu rút ra luật động
Từng đợt từng đợt không ngừng đánh thẳng vào, cả người Cố Tích Ân mềm nhũn, cảm giác đau đớn phai nhạt, khoái cảm càng rõ ràng, mật x mang tới tê dại, mãnh liệt đụng chạm làm đầu nàng ngất, mắt hoa, chỉ có thể không ngừng rên rỉ.
Nguyên Bình Chi càng ngày càng hưng phấn, mật x khít khao mang cho hắn khoái cảm cực hạn, theo hắn qua lại kéo ra đưa vào, giống như con nít ʍút̼ sữa mẹ chủ động ʍút̼ hắn, câu quấn hắn, giữ hắn lại, để hắn muốn ngừng mà không được.
Thân thể mềm mại của Cố Tích Ân không ngừng sợ run, chưa bao giờ trải qua khoái cảm cao trào, trước mắt nàng một mảnh trắng xóa, đại não mê loạn, mật x không ngừng phát ra kích thích hưng phấn kịch liệt, thanh âm càng thêm kiều mỵ giống như con mèo nhỏ gào thét.
Nguyên Bình Chi cũng bị kích động càng cao hứng, dục vọng to và dài hung mãnh nhanh chóng khuấy đảo, đâm vào mật x tiểu thê tử, nơi hai người kết hợp phát ra tiếng va chạm và thuỷ dịch, đệm phía dưới Cố Tích Ân sớm đã bị ướt một mảnh lớn, điểm lạc hồng phía trên bị yêu dịch thấm ướt trở nên nhạt.
Cố Tích Ân chỉ cảm thấy ngực khó chịu, hô hấp càng ngày càng khó khăn, bộ ngực sữa của nàng kịch liệt phập phòng, thân thể đung đưa theo nam nhân mãnh liệt kéo dài rút ra, mật x trong khoái cảm càng ngày càng kịch liệt, để nàng khó có thể nhẫn nại.
Nàng đột nhiên hét ầm lên, gắt gao ôm lấy cổ Nguyên Bình Chi, chỗ sâu trong mật x điên cuồng rung động co rút lại, từng cỗ yêu dịch mất khống chế chảy ra.
Gần như cùng lúc với nàng, Nguyên Bình Chi nắm chặt eo nhỏ, phát ra một tiếng gào thét trầm thấp thỏa mãn, thân thể căng thẳng, dục vọng to và dài hung hăng chôn vào chỗ sâu nhất mật huyệt, từng cỗ tinh dịch nóng bỏng tận tình bắn vào trong nhụy hoa của nàng, cùng yêu dịch giao hoà, cho đến hoa nhị nho nhỏ chứa không nổi, từ chỗ hai người giao hợp chảy ra, đem phía dưới hai người làm thành một mảnh hỗn độn.
Khi cảm giác kích tình mê muội từ từ tiêu tán, Cố Tích Ân mới dần dần ý thức được chuyện gì xảy ra, nhưng nàng chưa hiểu hết, không khỏi mất thể diện khóc thút thít ra tiếng, luống cuống tay chân muốn tránh .
Nguyên Bình Chi thở phào thật dài một cái, đưa tay ngăn nàng vô ý thức quạt gió thổi lửa, mặc dù lửa dục hắn đang rạo rực, không ngại làm một đêm bảy lần, nhưng tiểu nương tử hắn là đêm đầu tiên, hơn nữa còn là thiếu nữ mới cập kê, hắn không thể quá tay huỷ hoa.
"Đừng thẹn thùng." Hắn cắn lỗ tai tiểu thê tử tốt bụng nói nhỏ: "Thân thể của nàng rất nhạy cảm, ta yêu ch.ết rồi."
Xác thực mà nói, nam nhân đều sẽ yêu ch.ết loại báu vật này.
Cố Tích Ân xấu hổ lỗ tai đều đỏ, nàng chui trong ngực Nguyên Bình Chi, hận không đào được cái hang chui vào, bất kể Nguyên Bình Chi nói thế nào, nàng vẫn cảm giác mình quá căng thẳng rồi.
Cuối cùng vẫn là Nguyên Bình Chi lấy nước nóng, tự tay giúp nàng lau chùi một phen, mới ôm nàng chìm vào giấc ngủ.
Nguyên Bình Chi kết thúc ba năm bôn ba khổ cực, sau khi về nhà lại cùng tiểu kiều thê viên phòng, cả người đói khát cũng chậm rãi phát tiết, tận tình buông lỏng ngủ một giấc dài, thẳng khi mặt trời lên cao mới lười biếng mở mắt.
Trong đêm qua, phòng xốc xếch, quần áo đã sớm không thấy, tiểu kiều thê đã mặc chỉnh tề, ngồi dưới dàn hoa thêu cái gì. Ánh mặt trời sáng ngời xuyên thấu qua lụa mỏng dán cửa dừng trên mặt nàng, tạo thành hình ảnh nhu hòa duy mỹ, đem da thịt trắng noãn chiếu đến cực kỳ động lòng người.
Nguyên Bình Chi ở trên giường lật người, tâm tình nặng nề một đường trở về rốt cuộc trở nên bình thản.
"Phu quân, chàng đã tỉnh?" Nghe được tiếng vang, Cố Tích Ân xoay đầu lại, thấy Nguyên Bình Chi tỉnh, liền thả khung thêu hoa trong tay, đi lấy áo ngoài, tự mình hầu hạ hắn mặc vào.
Nguyên Bình Chi mặc cho nàng giúp một tay, hắn một mực giơ tay nhấc chân kiêu ngạo, còn thỉnh thoảng đánh cái ngáp thật to, lười biếng nói: "Vẫn là ở nhà thoải mái, ta à, sau này tiếp tục làm Tứ thiếu gia mới phải."
Cố Tích Ân hé miệng mỉm cười, nói: "Ở nhà rất tốt, ra cửa nhất thời khó khăn, người xưa cũng nói như vậy."
Nguyên Bình Chi thở dài, thần sắc có chút cô đơn, nói: "Đúng vậy a, ra cửa khó khăn, loạn thế càng khó hơn."
"Phu quân?" Cố Tích Ân có chút lo lắng nhìn hắn, thật ra từ hôm qua nàng liền nhạy cảm phát giác cái gì, vẻ mặt Nguyên Bình Chi có chút không đúng.
Nguyên Bình Chi ngồi xuống dưới dàn hoa trước cửa, để Cố Tích Ân giúp hắn cắt tỉa tóc, hắn mất hồn nhìn ngoài cửa sổ, một lát sau mới nhẹ nhàng nói: "Mẫn Du ch.ết rồi."
Lòng của Cố Tích Ân run lên, tay tựa hồ kéo da đầu Nguyên Bình Chi đau đớn, nhưng hắn động cũng không động, ngồi như cũ.
"Phùng công tử?" Cố Tích Ân khó tin hỏi.
"Ừ." Nguyên Bình Chi lấy tay vuốt vuốt mặt, nói: "Hắn vì cứu ta mà hy sinh."
" Sao lại như vậy? Chàng không phải nói sẽ không gặp nguy hiểm sao? Rốt cuộc thế nào?" Mặc dù Nguyên Bình Chi bây giờ êm đẹp ngồi trước người mình, nhưng Cố Tích Ân vẫn sốt ruột.
Nguyên Bình Chi đau đớn nhíu nhíu mày, hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Nói ra rất dài dòng, đều là lỗi của ta."
Ba năm trước, sau tân hôn Nguyên Bình Chi, nam nhân ý thức trách nhiệm không thể cam tâm làm một tên sâu gạo vô dụng, xung động đáp ứng yêu cầu của hoàng đế Huyền Dục lao tới phương xa, khi đó, hắn mới biết Nhị ca còn sống, hơn nữa ẩn núp ở Bắc Phương tác chiến.
Đoàn người Nguyên Bình Chi khiêm tốn đi đến U Châu, thật may khi đó Nguyên Tề Chi đã chiếm cứ thành kế U Châu, đủ để bảo vệ an toàn của bọn họ.
Nguyên Bình Chi vì Huyền Dục, ở U Châu đợi ba năm.
Trong ba năm hắn làm rất nhiều việc, bôn ba bận rộn, mà Phùng Mẫn Du chính là trợ thủ và bằng hữu tốt nhất, bọn họ nhất trí, cùng chung chí hướng, lấy thừa bù thiếu, khiến Nguyên Bình Chi sung sướng gặp được tri âm, hắn thậm chí cảm thấy sinh ra có một tri kỷ thế này, có thể nói cuộc đời này không còn đáng tiếc.
Nguyên Tề Chi đang chinh chiến ở Bắc Phương liền đề nghị Nguyên Bình Chi theo hắn cùng nhau về nhà, dù sao chiến sự Bắc Phương mới ngừng, hắn không yên lòng để ấu đệ đơn độc ở U Châu.
Lúc ấy công việc của Nguyên Bình Chi còn dư lại một chút vẫn chưa xong, chủ nghĩa hoàn mỹ làm hắn không cam lòng trở về phương nam, liền quyết định đơn độc lưu lại, Nguyên Tề Chi bất đắc dĩ, cố ý lưu lại cho đệ đệ một đội nhân mã hộ vệ trước khi rời đi.
Vốn là mọi thứ đều bình thường, lúc gần kết thúc, mọi người đã dọn dẹp xe ngựa chuẩn bị về nhà thì bộ hạ cũ của tộc Hung Nô từng bị Nguyên Tề Chi đánh bại không biết thế nào lấy được tin tức, biết Nguyên Bình Chi là đệ đệ của Nguyên Tề Chi , thế lực còn sót lại của những bộ tộc man di này tính giết Nguyên Bình Chi báo thù rửa hận.
Trên đường về nhà xảy ra cướp giết, không chỉ có Quân hộ vệ Bắc Phủ tổn thất hơn phân nửa, mà thiếp thân thị vệ Thiệu Ngũ được ngự ban của Nguyên Bình Chi cũng trọng thương, hơn nữa Phùng Mẫn Du vì cứu Nguyên Bình Chi, thay hắn cản một mũi tên, cắm vào tim, một mũi tên trí mạng.
Nguyên Bình Chi lúc ấy đau lòng muốn ch.ết, nhưng tất cả hối hận đều đã muộn.