Chương 23
Bên Tieba, cuối cùng tôi vẫn từ chức.
Tôi đăng cái thông báo, nói bởi vì chuẩn bị ra nước ngoài, tôi sẽ dồn hết tinh lực vào 3D, cho nên không còn thời gian xử lý việc box, vì vậy đành phải từ chức ba chủ.
Thông báo này lời ít ý nhiều, khác hẳn phong cách bán manh bình thường của tôi, có thể do cảm nhận được thái độ trịnh trọng lạ thường của tôi, các bạn trong box thay đổi phong cách nhạo báng tôi thường ngày, nhao nhao bày tỏ: “Chờ ông trở về” “Đừng có nhọc quá hại thân” “Bọn tui sẽ nhớ ông lắm” “Không đi không được sao QAQ, đừng từ chức mà, sang nước ngoài là có thời gian chơi rồi!” “Đậu má!! Tui chưa chuẩn bị chút tâm lý nào hết được không?! Đừng như vậy chứ!”
Nhìn dáng vẻ lưu luyến không rời của bọn họ, hai mắt tôi nhất thời rưng rưng, tôi hít hít mũi, nước mắt giàn giụa an ủi bọn họ: “Tôi chỉ từ chức thôi, không có gì làm sẽ tới thăm mọi người!”
Lời này vừa post, từng cái hồi âm lại ập tới, nhìn góc màn hình bên phải thông báo số tin nhắn không ngừng tăng lên, lòng tôi sung sướng vô cùng, ôi những người bạn thân yêu của tôi…
Tôi ôm một trái tim cảm kích, bấm vào xem.
Mẹ nó tôi nên sớm biết kết cục là như vậy:
“Sao không nói sớm, lãng phí tình cảm ghê đậu má” “Biến biến biến biến, không muốn nhìn thấy ông” “Đờ mờ ông, mau xóa tin nhắn lúc nãy của tui” “Tui đã bảo ổng càng ngày càng gian xảo mà mấy người không tin!!” “Móa!! @Cửu Nhật mau tới đây! Tên này thiếu điều giáo kìa!!” “Lầu trên thím lộn rồi! Bây giờ phải là @Quay Đầu mới đúng!! Thuận tiện khinh bỉ hành vi của ba chủ!”…
Tôi nhìn mà buồn vui lẫn lộn…
Nhưng mà tốt xấu gì cũng đã ăn nói xong với bên thành viên trong box, nhiệm vụ càng gian khổ thật ra chính là đối mặt với nhóm quản lý đáng yêu dễ gần có sức chiến đấu đủ đánh bay tôi khỏi trái đất.
Tôi nhận mệnh đăng nhập QQ, chim cánh cụt nhỏ của tôi vừa online, nó liền “tích tích tích tích tích” không ngừng nghỉ, có những anh trai chị gái mà tôi dụ dỗ trong những năm gần đây, có cả fan mẹ ruột* mới quen trong hội fan Quay Đầu, ngoài ra còn có một vài thành viên box mà bọn họ biết tôi nhưng tôi chẳng biết tên bọn họ…
*Fan mẹ ruột: ý nói fan loại hình bác gái, giống như mẹ ruột cưng chiều các con, thần tượng làm gì cũng một mực ủng hộ.
Từng lời ân cần thăm hỏi, từng câu thật lòng làm tôi đọc mà nước mắt đầy mặt.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn hạ quyết tâm, bỏ qua tất cả tin nhắn, sau đó sửa lại chữ ký QQ, ý bảo tôi trả lời thống nhất ở đây luôn, để cho bọn họ khỏi phải lo lắng, tôi rất khỏe.
Xử lý xong những việc này, tôi bất chấp gian khổ mở group chat của bộ phận quản lý, lúc này lịch sử chat nhóm đã hơn 10 trang, tôi nhìn từng trang một, phải nói là càng nhìn càng lo lắng, trọng tâm câu chuyện ấy thế mà lại chuyển từ nghiên cứu nguyên nhân thật sự đằng sau việc tôi từ chức sang tình trạng từ chức tập thể:
Dấm Lượn: Tui cảm thấy có thể cậu ấy đang đùa chúng ta.
Trứng Luộc: Mặc kệ có đùa chúng ta hay không, tui cũng đang cân nhắc việc từ chức _ (:з “∠)_
Vĩnh Viễn: Tại sao?
Thao Thiết Nhỏ: QAQ anh Gâu Meo không làm em cũng không muốn làm nữa.
Nắp Nồi: Thì ra tui không phải là người duy nhất…
Trứng Luộc: Thật ra làm ba nhỏ* nhiều năm như vậy, tui cũng rất mệt mỏi, nếu không phải có Meo Meo giúp tui chống đỡ, tui đã sớm phủi tay không làm nữa.
*Ba nhỏ: thành viên trong bộ phận quản lý, do ba chủ trực tiếp bổ nhiệm hoặc cách chức.
Thịnh Hành: Nếu Meo đại không quản nữa, tui thật sự không biết box AS sẽ loạn thành cái gì, nếu không tui cũng đi với cậu ấy vậy.
Dấm Lượn: Chúng ta thật sự đã đến tình trạng không có cậu ấy là sống không nổi sao ←_← nếu vậy thì, từ chức dẫn tui theo với ~ (≧▽≦)/~
Mặt Trời Chói Chan: Tuy rằng cậu ấy đi, nhưng mà chúng ta nên kế thừa di nguyện của cậu ấy chứ, các thím quên rồi sao! Ý chí của Thủy Vương •D• Meo!!
Tiểu Hải: Xin lỗi, tui không cẩn thận để xổng cái thằng lầu trên. Nó không cắn mọi người bị thương chứ?
Đường Phượng Trung: Lần này Meo đại chưa làm tốt công việc đã rút lui, quá vô trách nhiệm = = không giống cậu ấy ngày thường, có phải bị trộm acc không…
Cửu Nhật: Không có bị trộm, là địa chỉ IP thường dùng
Dấm Lượn: Đậu má?! Cửu Nhật đại đại Σ (っ °Д °;)っ?!
Thao Thiết Nhỏ: Đậu má?! Cửu Nhật đại đại Σ (っ °Д °;)っ?!
Nắp Nồi: Đậu má?! Cửu Nhật đại đại Σ (っ °Д °;)っ?!
Trứng Luộc: Đậu má?! Cửu Nhật đại đại Σ (っ °Д °;)っ?!
Thịnh Hành: Đậu má?! Cửu Nhật đại đại Σ (っ °Д °;)っ?!
Mặt Trời Chói Chan: Đậu má?! Cửu Nhật đại đại Σ (っ °Д °;)っ?!
Cơ hội tốt, tranh thủ bây giờ thần không biết quỷ không hay xen vào nói chuyện mới được!
Vì vậy tôi nhấc bàn phím lên, lưu loát hoàn thành động tác copy và paste.
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Đậu má?! Cửu Nhật đại đại Σ (っ °Д °;)っ?!
Tốt, tôi hiện thân một cách hoàn mỹ.
Tiếp theo, tôi liền nhận được áp suất thấp ùn ùn kéo đến từ trong nhóm.
Dấm Lượn: Đù! Họ gay kia, cưng đứng lại đó cho chị!!
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: là họ Kỷ _ (:з “∠)_
Thao Thiết Nhỏ: QAQ anh Gâu Meo!! Đừng vứt bỏ em a a a a!
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Moa moa ~
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Ngại quá, bởi vì tui cảm thấy nếu như tui vào đây nói cho mọi người biết trước, mọi người chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên tui rất khoái chí tiền trảm hậu tấu, mời quất tui đi. (╯ ╰)
Mặt Trời Chói Chan: Đậu má, tiện quá.
Đường Phượng Trung: Vậy thì, cậu muốn giải thích hành vi từ chức của mình như thế nào?
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: 【mặt nghiêm túc 】 là thế này, đại gia tui đây muốn ra nước ngoài.
Tiểu Hải: Đánh ch.ết cậu ta nhớ tính phần tui. ( ̄_, ̄)
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Trong khoảng thời gian này tui phải chuẩn bị thi TOEFL, không thể lên mạng nhiều. Với lại tui từng đi Mỹ một lần, không phải chúng ta còn bị lệch giờ sao, lúc tui online mọi người đã ngủ hết rồi.
Nắp Nồi: … Vậy cũng không cần từ chức mà đại đại!!! Anh đi rồi chúng em làm sao bây giờ?!
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Trong mọi người có ai muốn tự tiến cử làm ba chủ không? Tui cảm thấy mọi người ai cũng làm được ^_^
Thịnh Hành: Không đúng, phong cách của Meo đại nhà tui không đúng.
Thao Thiết Nhỏ: Không đúng, phong cách của anh Gâu Meo nhà tui không đúng.
Dấm Lượn: Không đúng, phong cách của Meo gay nhà chị không đúng.
Đường Phượng Trung: Không đúng, phong cách của Meo ngốc nhà tui không đúng.
Mặt Trời Chói Chan: Không đúng, phong cách của Meo ngố nhà tui không đúng.
Trứng Luộc: Không đúng, phong cách của Meo đần nhà tui không đúng.
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: … Đậu xanh, chờ tôi một chút, tôi lập tức xóa đi vẽ lại?!
Thịnh Hành: Vậy mới đúng
Thao Thiết Nhỏ: Vậy mới đúng
Dấm Lượn: Vậy mới đúng
Đường Phượng Trung: Vậy mới đúng
Mặt Trời Chói Chan: Vậy mới đúng
Trứng Luộc: Vậy mới đúng
_ (:з “∠)_, ác ý của thế giới này đúng là đợt nọ nối tiếp đợt kia.
________________
*TOEFL (Test Of English as a Foreign Language) là bài thi đánh giá khả năng thông thạo của người học và người sử dụng tiếng Anh. Bài kiểm tr.a này bao gồm các kĩ năng: nghe, nói, đọc, viết. Điểm TOEFL là một trong những yêu cầu để xét chấp nhận cho học viên nước ngoài vào học tại hầu hết các trường đại học và cao đẳng ở Mỹ, người bản xứ không cần thi.
Trải qua một buổi chiều giải thích và ký kết hiệp ước nhục nhã mất nước, nhóm quản lý của tôi rốt cuộc cũng tha thứ cho tôi, điều kiện là tôi vẫn phải trấn giữ bộ phận quản lý, theo thường lệ mỗi tháng phải xem sơ qua tài liệu quản lý box, đánh giá hiệu suất quản lý box, còn phải cập nhật weibo mọi lúc, để cho bọn họ biết tôi vẫn còn sống, mỗi ngày cập nhật không thể dưới 3 lần, với lại không được cập nhật liền một lúc.
Tôi thử xin giảm số lần cập nhật weibo xuống một ngày một lần, mà hậu quả của việc làm như vậy chính là lãnh thêm bất mãn và chán ghét từ đám người đang bức xúc sắp bứt nút kia, dưới cơn nóng giận, bọn họ yêu cầu 3 cái weibo của tôi phải dài hơn 50 chữ, còn phải đính kèm ảnh chụp bản thân…
Tôi ngửa mặt lên trời thở dài, thật sự không biết rốt cuộc bọn họ yêu tôi hay hận tôi.
Tôi nghẹn lòng chấp nhận sự thật đẫm máu này, bắt đầu thảo luận với bọn họ ai sẽ kế thừa y bát của tôi, quang vinh trèo lên vị trí ba chủ.
*y bát = áo cà sa và cái bát mà những nhà sư truyền lại cho môn đồ.
Thế nhưng chỉ chốc lát sau, cái đầu của Cửu Nhật đại đại lấp lóe ngay dưới góc phải màn hình của tôi.
Anh ta muốn trò chuyện riêng với tôi, mà lúc này tôi không hề kích động, không hề bối rối, tâm trạng bình thản như nước, thế là tôi và anh ta có đoạn lịch sử chat dưới đây, đó cũng là dấu mốc quan trọng được tôi tự hào gọi là “Màn ngược tr.a đầu tiên”:
Cửu Nhật: Cậu muốn đi nước nào?
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Nước Mỹ
Cửu Nhật: Chừng nào đi?
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Chưa quyết định
Cửu Nhật: Trường nào?
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Chưa biết
Cửu Nhật: Đừng đi
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: ……
Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Biến
Cửu Nhật: Có phải nhà cậu xảy ra chuyện rồi không?
Tôi không trả lời anh ta, chỉ âm thầm kinh ngạc với trực giác quá ư là chính xác của anh ta.
Lúc bấy giờ, tôi cảm thấy hành vi của Lục Thiên Húc hết sức quái gở, tôi không biết anh ta hỏi tôi nhiều như vậy rốt cuộc đang mưu đồ những gì, cũng không biết cái câu “đừng đi” kia đến tột cùng là bảo tôi đừng đi Mỹ hay là đừng từ chức.
Có điều với tôi mà nói, những thứ này không còn quan trọng nữa, tôi cũng chẳng muốn biết.
Tôi cũng không có ý định thành thật nói cho anh ta biết chuyện của bố tôi, ngay cả nhóm quản lý thân yêu của mình mà tôi còn chưa nói, sao có thể phí lời với anh ta.
Tôi tắt khung trò chuyện với anh ta, tiếp tục thảo luận vấn đề tuyển chọn ba chủ với nhóm quản lý.
Thế mà chỉ mất vài phút, anh ta lại gửi tới một đống tin nhắn.
Cửu Nhật: Tôi đã điều tr.a tin tức bên cậu rồi.
Cửu Nhật: Kỷ Chính Bình là bố cậu?
Cửu Nhật: Chuyện lớn như vậy sao không nói với tôi?
Cửu Nhật: Cậu không định để ý tới tôi?
Lại qua một hồi lâu, anh ta chỉ gõ thêm một câu.
Cửu Nhật: Kỷ Trạch, tôi nhận thua.
Tôi tức khắc nổi cơn tam bành, cái lời thoại thường xuất hiện trong tiểu thuyết này đúng là mẹ nó quá buồn nôn ghê tởm khiến người ta phát ốm, căn cứ vào bản tính tự cho mình là đúng của anh ta, chắc chắn anh ta cho rằng tôi đang cáu kỉnh nên mới không để ý đến anh ta, cho rằng tôi và anh ta đang chiến tranh lạnh.
Đúng là tôi đang cáu, nhưng mà tôi đâu có thích cáu, khi không yên lành tự dưng tôi cáu làm gì, tôi chỉ muốn cả đời không nhìn mặt anh ta nữa, tôi cũng bận tối tăm mặt mũi với cuộc sống riêng của mình, làm gì có thời gian hao tâm tổn trí chiến tranh lạnh với anh ta.
Về phần thái độ nói chuyện nguội lạnh của tôi, Cửu Nhật đại đại, làm một tên tr.a công từng khiến tôi lòng đau như cắt, anh tự giác một chút được không vậy? Mẹ nó chỉ khi nào tôi bị ung thư tiện thời kỳ cuối mới có thể nói chuyện đàng hoàng với anh.
Quan trọng nhất là, câu nói của anh ta khiến cho da gà của tôi rớt đầy đất, bựa quá thể đáng.
Tôi đau lòng nhặt da gà lên, rất có dáng vẻ của đại gia, cool ngầu đáp trả một câu: Kỷ Trạch con mẹ anh, nhận thua thằng cha anh.