Chương 38
Ăn xong bữa trưa sớm đã là 11 giờ, Lục Thiên Húc đem quần áo tôi thay trở về, nhìn bóng lưng anh ta đi xa, tôi thầm nghĩ bây giờ có nên tranh thủ len lén chạy tới trường, để tránh anh ta thật sự theo mình lên lớp hay không.
Nhưng mà cuối cùng, anh ta đã chứng minh một câu nói: cho dù ý tưởng tuyệt đến đâu cũng không thể cứu bạn khỏi hiện thực đang gào rú “yamete yamete”.
Đúng vậy, tôi đã đánh giá cao kỹ thuật chạy trốn của mình, dưới hành động trói tay trói chân xấu xa của Lục Thiên Húc, tôi bị anh ta ném lên một chiếc Land Rover màu đen.
Nhìn chiếc Land Rover mới coóng, tôi nuốt hết tất cả nỗi nhục vừa rồi vào bụng, dùng tốc độ ánh sáng đổi sang vẻ mặt cười tươi như hoa, nói: “Anh mua xe rồi hả? Thi đỗ bằng lái hồi nào thế?”
Tôi hèn mọn rờ mó chiếc xế xịn này, nghĩ đến một câu nói, yêu nhau mà không san sẻ tất cả tài sản cho nhau thì chỉ là chơi đùa thôi.
Sau khi giúp tôi cài dây an toàn, anh ta tình ý sâu xa nói: “Trước khi đến đã thi rồi. Nước ngoài không thể so với trong nước, sau này lên xe nhớ cài dây an toàn cẩn thận,” Tiếp đó, anh ta cài dây an toàn cho mình, chảnh chọe nói: “Bằng lái quốc tế.”
Làm một người bệnh khó chịu với việc làm tròn trách nhiệm cài dây an toàn, tôi rất khoái chí vứt hết lý luận của anh ta ra sau đầu, tiện đà nịnh bợ nói: “Cửu Nhật đại đại anh ngầu quá đi, mai mốt dạy tôi lái xe nha, tôi cũng muốn thi.”
Thời thơ ấu của mỗi tên nghiện game đều có một trò chơi gọi là Need for Speed, năm xưa thuở còn chơi, kỹ thuật của tôi sao có thể dùng một từ “tuyệt” để hình dung, khi đó nhờ tư thế lái xe oai hùng cool ngầu của mình, tôi đã túm gọn một đám fan cuồng, giúp tôi vọt lên trở thành cao thủ Need for Speed số một tiểu học.
Ở trong nước, trên đường quá nhiều xe, bằng lái lại khó thi, tôi ngại phiền nên không muốn học lái. Nhưng sang Mỹ thì khác rồi, đại lộ trong thị trấn ở Mỹ rộng rãi hơn trong nước nhiều, đường vừa thẳng vừa rộng, số lượng xe lưu thông cũng ít, chạy thẳng một đường không gặp trở ngại gì, nếu cầm lái chắc sảng khoái lắm đây, hơn nữa còn có huấn luyện viên miễn phí Lục Thiên Húc, nói sao tôi cũng phải học một ít để tự sướng.
Lục Thiên Húc điều chỉnh chỗ ngồi, khởi động xe, nói khẽ: “Ừ.”
Nói thật, bây giờ anh ta đối xử với tôi tốt như vậy, tôi cảm thấy không quen lắm, nếu đổi lại trước đây, anh ta nhất định sẽ nói: “Chờ chỉ số thông minh của cậu đuổi kịp tôi trước đã.”
Chậc, sao tự nhiên hoài niệm anh ta của ngày hôm qua ghê, bây giờ không có cá tính gì hết trơn.
Nếu bây giờ các bạn định nói các bạn phát hiện thật ra tôi có máu M, tôi chỉ có thể chìa tay phải của mình ra, đập mạnh vào tay trái, bốp bốp bốp vỗ tay khen hay, ngửa mặt lên trời cười lớn: rốt cuộc các bạn đã phát hiện rồi.
Ấy dà…
Mấy kẻ tiện thường làm bộ làm tịch như vậy đó.
Tôi mải lo suy nghĩ, Lục Thiên Húc đã lái xe chạy ngược hướng trường học, tôi ngơ ngác hỏi anh ta: “Chúng ta đi đâu vậy.”
“Còn hai tiếng nữa, đi xem vật dụng trong nhà trước đi.”
“Vật dụng trong nhà gì? Nhà anh?”
“Ừ.”
Tôi tặc lưỡi hai tiếng, nổi máu tiện nói lẫy với anh ta: “Nhà anh thì mắc gì tôi phải đi xem.”
“Chọn cái em thích, sau khi chuyển qua không cần thay đổi nữa.” Anh ta nói cứ như đúng rồi.
“Tôi không chuyển, đang ở chung ngon lành với 2B, còn có thể thường xuyên chơi game với 2B nữa.”
Tôi nói điểm này là thật, ở chung với 2B không chỉ vui mà còn có thể dùng Wii và Xbox ngược cậu ta mỗi ngày.
Cái cậu gay quốc tế tới từ Ả rập Saudi kia thoạt nhìn giống như dân nghiện game, nhưng thật ra chỉ là tay gà mờ, tôi tùy tiện ra tay đã có thể đè bẹp cậu ta xuống tầng chót chuỗi thức ăn.
Nhưng cho dù là vậy, cậu ta vẫn trước sau như một điên cuồng tìm ngược, khiến tôi thường phải dùng bộ dạng lệ rơi lã chã nhìn cậu ta, tinh thần của cậu ta thật quá cảm động lòng người.
Lục Thiên Húc mặt mày lạnh tanh, dùng giọng điệu “em điên rồi sao” nói: “Cậu ta là gay.”
Tôi nổi giận: “Đậu má anh, không phải anh cũng là gay sao.”
Anh ta không đáp, lúc tôi đang nghĩ xem có phải mình đã quá lời hay không, anh ta lại mở miệng: “Anh không phải.”
Tôi im lặng một lát, khinh bỉ nói: “Nếu bây giờ anh định nói ‘tôi không phải là gay, chỉ là người trong lòng tôi đúng lúc là nam’, tôi khuyên anh nên ngậm miệng đi, kiểu cách vừa thôi.”
Tôi chưa bao giờ thích cái luận điệu cũ rích đó, mặc dù nghe nó có vẻ trong sáng và lay động lòng người.
Thế nhưng nếu bạn nghĩ sâu vào bên trong, bạn sẽ cảm thấy nó xàm xí vô cùng, thật lo ngại cho chỉ số thông minh của những kẻ nói mấy lời này ghê.
Luận điểm phủ nhận mình là gay không thành lập, nếu người trong lòng anh ta cùng giới tính với anh ta, vậy thì hiện tại tính hướng của anh ta đích thị là đồng tính luyến ái khỏi bàn cãi, mà ý nghĩa của từ gay là đồng tính luyến ái chứ gì nữa, sao lại không thể dùng nó để hình dung anh ta?
Tôi chỉ có thể nói, fuck em gái anh ta.
Trong nhận thức của anh ta, lẽ nào gay là những người chỉ biết lượn khắp nơi tìm kiếm tình một đêm? Mặc dù trong giới thật sự có người như thế, quái tướng như vậy cũng không thiếu, nhưng sao có thể vơ đũa cả nắm được?
Tồi tệ nhất là những cậu chàng trong sáng toàn tâm toàn ý muốn có người yêu nằm vùng cũng trúng đạn, ví dụ như tôi đây.
Nói xong một đống lời sỉ vả, ngẫm lại muốn phát ốm.
Thấy sắc mặt tôi thay đổi, Lục Thiên Húc có chút mất tự nhiên ngồi ngay ngắn lại, qua thật lâu sau, anh ta mới nói: “Ừ, nhưng mà không giống, cậu ta là gay có thể lấy việc theo đuổi em làm mục đích, còn anh là gay lấy việc nhất định phải bên em cả đời làm mục đích.”
“Vì vậy em hẳn nên sống chung với anh.” Anh ta kiên quyết chèn thêm câu kết luận.
Đậu má, nghe anh ta nói kìa.
Nếu không phân tích tỉ mỉ từng chữ một, tôi xém chút đã bị rơi vào tròng.
Cho dù da mặt dày thế nào đi chăng nữa, mặt tôi vẫn đỏ ửng lên đến đầu, thầm nghĩ, má ơi, bạn trai mình nói lời yêu thương ngọt hết xẩy.
Ngoài miệng thì lầm bầm: “Xì, người mà 2B có hứng thú là anh đó biết không” “Mẹ nó ai muốn ở bên anh cả đời” “Giả vờ giả vịt” “Tôi nghe không hiểu gì sất”.
Anh ta im lặng lái xe, nghe hết câu oán trách này đến câu oán trách khác của tôi, nhìn bản mặt tê liệt của anh ta, tôi vẫn có thể cảm giác được hiện giờ anh ta rất sung sướng.
Tôi quay đầu ngượng nghịu nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ lơ đãng huýt sáo, đặt niềm vui vào giai điệu, hôm nay mặt trời tỏa nắng, thời tiết không tệ nhỉ.
Mười phút đồng hồ sau, hai chúng tôi đến một siêu thị nội thất đơn sơ.
Để tránh cho mình và Lục Thiên Húc đối mặt, tôi vừa xuống xe liền chạy như bay vào siêu thị, vừa chạy còn vừa nghĩ, đúng là càng sống càng đi lùi, yêu nhau kiểu gì mà cứ ngại ngùng như mấy em gái, thiệt mất mặt hết sức, người từng mặt dày cả tấc tôi đây đã biến đi đâu rồi?!
***************
Thật ra tôi không mấy để ý đến việc chọn vật dụng trong nhà, chủ yếu là hưởng thụ quá trình chọn vật dụng trong nhà với Lục Thiên Húc, giống như hai chúng tôi đang bàn bạc về phòng tân hôn vậy…
Thôi rồi, tôi thật sự càng ngày càng y hệt đàn bà.
Lại còn phòng tân hôn nữa chứ, bây giờ giấy chứng nhận kết hôn còn chưa có mà đã nghĩ tới phòng tân hôn…
ch.ết thật, đời này ông đây khỏi mơ tới giấy chứng nhận kết hôn, ngẫm lại thấy nẫu hết cả lòng.
Trong lúc suy nghĩ của tôi hoán đổi tuần hoàn như vậy, một tiếng cứ thế trôi qua.
Tôi và anh ta mua một bộ sô pha màu đen kiểu Mỹ và hai chiếc bàn làm việc to đùng, dự định đặt sô pha trong phòng khách, bàn thì một cái đặt trong phòng anh ta, cái còn lại đặt trong phòng khác, nếu ngày nào đó tôi gặp hạn phải dọn qua ở thì giữ lại cho tôi dùng; nếu tôi may mắn chạy thoát ma chưởng của anh ta thì giữ lại cho anh ta trang trí phòng sách.
Lúc tính tiền, tôi nhìn chằm chằm bộ sô pha màu đen kia một hồi, len lén hỏi Lục Thiên Húc: “Anh nói xem, nếu sau này ấy ấy trên đó có khi nào để lại vết tích quá rõ ràng không? Có nên dứt khoát đổi sang cái màu trắng không?”
Lục Thiên Húc nương theo mắt tôi nhìn về phía bộ sô pha chúng tôi định mua, nói khẽ bên tai tôi: “Kình thiên trụ biết làm tốt phương pháp bảo hộ,” anh ta tạm ngừng, “Dĩ nhiên nếu có thể thao em bắn, vậy thì lại là chuyện khác.”
“Mẹ anh.”
Tôi đang nghiêm túc nói chuyện với anh ta, anh ta lại cho rằng tôi đang đùa ɖâʍ, tôi không chịu nổi nữa, cũng lười quan tâm có để lại dấu hay không, vội vàng tránh xa Lục Thiên Húc.
Mặc dù trên giường tôi rất phóng khoáng, nhưng mà không có nghĩa là bình thường cũng ɖâʍ đãng như vậy. Đại trượng phu nên co được dãn được giống tôi đây, ai như tên nghiệt súc Lục Thiên Húc vừa dãn là thấy co không nổi, tính tình này làm tôi đau đầu vô cùng.
Vào những lúc như kia, thật muốn bắt chước Na tr.a rú một tiếng: Yêu quái, mau trả tiết tháo cho tên đó đi.
Khi tôi ngồi trên xe đợi Lục Thiên Húc trở lại, tôi thấy anh ta xách theo một tấm đệm lót, tôi hỏi anh ta mua cái này làm gì, anh ta bình tĩnh nhìn tôi không nói gì hết, trực tiếp khởi động xe chạy về hướng trường học.