Chương 139: Hướng Đi
-…đảng viên ưu tú, chiến sĩ trung thành, nhà cách mạng giai cấp vô sản, từng trường kỳ đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo trọng yếu của Đảng cùng quốc gia, đồng chí Trần Lập Phương bởi vì bệnh tình trị liệu không hiệu quả, vào rạng sáng ngày 1 tháng 7 năm 1991 đã qua đời…
Nghe truyền thanh xa xa phát ra tiếng nhạc buồn, Diệp Khai đang tham gia kỳ thi đại học.
-Việc đấu tranh giai cấp của quốc gia ở giai đoạn hiện tại tập trung chính là ở biểu hiện giai cấp tư sản tự do hóa cùng bốn hạng nguyên tắc cơ bản đối lập cùng đấu tranh. Điều này nói rõ ở giai đoạn hiện tại trong quốc gia việc đấu tranh giai cấp vẫn còn phổ biến trong hiện tượng xã hội hiện tại, còn phải kiên trì nhân dân dân chú chuyên chính, đối lập giữa giai cấp càng ngày càng tăng lên, trung tâm của việc đấu tranh giai cấp vẫn là vấn đề chính quyền.
-Thế lực phản động quốc tế chưa từng buông tha cho việc phá vỡ lập trường chủ nghĩa xã hội, bắt đầu từ niên đại 50, sau khi can thiệp võ trang thất bại về sau lại đem trọng điểm chính sách chuyển hướng thành hòa bình diễn biến, vận dụng đủ loại thủ đoạn, lợi dụng đủ loại cơ hội, thông qua đủ loại con đường cùng thế lực đối địch trong nước kết hợp, tiến hành hoạt động phá vỡ. Điều này đã nói rõ thế lực phản động quốc tế đối với việc phá vỡ chủ nghĩa xã hội đã từ hai tay chuyển biến thành một tay, hòa bình diễn biến cùng phản hòa bình diễn biến biến thành hai loại hình thức chủ nghĩa tư bản cùng chủ nghĩa xã hội, chiến lược hòa bình diễn biến là điều kiện ngoại bộ diễn biến của chủ nghĩa xã hội, đấu tranh giai cấp trên quốc tế cùng đấu tranh giai cấp trong nước là có liên hệ chặt chẽ…
Thật sự là đau trứng a! Diệp Khai vừa làm đề thi vừa cảm thấy đau đầu không chịu nổi, không ngừng liên tục lắc đầu.
Nghiêm khắc mà nói, năm nay đề mục kỳ thi đại học cho trường cấp ba về "Thường thức chính trị" xem như thật trung quy trung củ, nhưng phàm là những học sinh học sách giáo khoa thật nghiêm túc, lại luôn thật chú ý với tin tức thời sự quan trọng muốn làm bài thi sẽ hoàn toàn không có vấn đề.
Chỉ là đối với Diệp Khai mà nói, đã cảm thấy đề mục này thật có chút độ lệch mất rồi, đã có một ít phương hướng khác biệt với xu hướng của chính trị trung ương hiện nay, từ sau khi Trần gia suy thoái, đối với vấn đề đấu tranh giai cấp đã yếu hơn một chút, nhất là việc bộ trưởng Hà Vân của Bộ tuyên truyền thời gian trước đã nhận được áp chế cho nên ở phương diện dư luận gần đây đã rộng rãi hơn rất nhiều.
Vừa làm bài vừa nghe truyền thanh truyền bá bên ngoài, trong nội tâm Diệp Khai bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác thời không hỗn loạn.
Nếu đẩy tới kỳ thi đại học của hai mươi năm sau, hạng nhất đại sự lại là quản chế giao thông, quản chế thông tin, quấy nhiễu điện tử, giám sát viễn trình cùng điều khiển, cảnh lực trên đường phố, bảo đảm hậu cần, trợ giúp chữa bệnh, thậm chí ngay cả việc taxi cũng tổ chức nghĩa vụ đưa đón người chí nguyện khắp cả nước trong phạm vi tranh đấu quy mô nhỏ.
Đây là hiện tại, tình huống tự nhiên là có chỗ bất đồng, ít nhất ngay cả việc khống chế ô nhiễm tạp âm cũng không làm được đầy đủ.
Đương nhiên trong nội tâm Diệp Khai cũng có chút oán thầm, Trần Lập Phương a Trần Lập Phương, ông có thể làm cho thật nhiều học sinh thi đại học nhớ thật sâu tên tuổi cùng ngày truy điệu của ông, xem như đã không uổng cuộc đời này.
Đề thi khoa ngữ văn muốn khen cũng chẳng có gì mà khen, đề mục viết văn là một lớp học khai mở một buổi biện luận, quan điểm của một phương chính là gần mực thì đen, mà quan điểm của một phương khác chính là người gần mực thì chưa hẳn đen, mời thí sinh tuyển định một phương, sau đó ghi bài văn tham gia biện luận.
Loại đề mục này đặt vào trong mắt Diệp Khai tự nhiên cũng dễ như trở bàn tay, thật là đơn giản.
Nhưng hắn cũng không nhịn được mà diễn sinh một phen, kỳ thật luận văn được xem là một loại thể hiện ngôn luận tự do, ít nhất người ta cho hai loại phương hướng suy luận bất đồng cho người lựa chọn.
Về sau một ít đề mục viết văn thật sự là không giống ai, vô luận ngươi nhảy như thế nào đều ở trong phạm vi chỉ định của người ta, đưa ra đáp án đã được dự định trước, bằng không mà nói kết quả xem như đã đoán trước, sẽ không bao nhiêu người nguyện ý lấy tiền đồ của mình ra để đặt cược, ngươi không tin thì ngươi sẽ bị chứng minh ngay lập tức.
Ba ngày khảo thi trong nắng hè chói chang nóng bức, mặc dù thân thể thật tốt nhưng Diệp Khai cũng cảm giác mình bị gầy đi một vòng, về phần những thí sinh vì quá nóng nên té xỉu trong trường thi, tuyệt đối không phải là hiện tượng cá biệt.
Nhưng trong trường thi cũng không đến nỗi không có biện pháp gì dự phòng, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn nước đậu xanh, bên trong còn bỏ thêm cam thảo cùng vài loại trung dược trừ hỏa giải độc, trong trường thi cũng chuẩn bị sẵn thuốc, chỉ khi cần thiết ngậm vào một viên ý nghĩ sẽ lập tức thanh tỉnh, về phần quạt điện bên trong phòng thi cũng không hề dừng bao giờ.
Sau đó là quá trình đánh giá, đây cũng là một khâu xem như khảo nghiệm tố chất tâm lý.
Thành bại hay không đến lúc này đã có thể nhìn ra được đầu mối.
-Diệp Khai…
Làm xong hết thảy, Diệp Khai liền định rời đi, không ngờ nghe có người gọi hắn.
Nhìn lại chính là Trần Phương bạn học cùng lớp.
Sắc mặt Trần Phương có chút tiều tụy, nhưng tinh thần ngược lại khá phấn khởi, thoạt nhìn lần này làm bài thi không tệ lắm.
-Khảo thi như thế nào?
Trần Phương đi tới, ân cần hỏi thăm.
-Xem như cũng được, nguyện vọng đạt được đệ nhất cũng không có vấn đề gì.
Diệp Khai hồi đáp.
-Còn cô thế nào, làm bài thi cũng được chứ?
-Làm bài xem như khá tốt, hơn nữa lần thứ nhất lấy được vinh dự có thể được cộng thêm điểm, lúc đó có thể đi vào được trường học trọng điểm.
Trần Phương có chút hưng phấn đáp.
Nói tới chuyện này trong đầu Diệp Khai cũng có chút ấn tượng.
Lần thứ nhất hắn cùng Ninh Sương hợp tác biểu diễn trong lễ Nguyên Đán chiếm giải nhất, Trần Phương cũng đạt được lợi ích thực tế, tổ chức bỏ thêm hai mươi điểm cho nàng, lần này làm bài khá tốt, như vậy có thể thuận lợi tiến nhập trường học trọng điểm, vận khí quả thật là không tệ.
-Chúc mừng cô.
Diệp Khai khẽ cười nói.
-Cảm ơn, cũng xin chúc mừng anh.
Tâm tình của Trần Phương hiển nhiên đang thật cao hứng:
-Vừa rồi tôi có nhìn thấy Ninh Sương, không bằng chúng ta cùng đi qua tìm nàng, tôi mời hai người cùng đi uống nước, xem như báo đáp hai người giúp tôi lấy được giải thưởng lớn thế nào?
-Như vậy cũng được đó.
Diệp Khai cười cười, Trần Phương đã nhắc tới Ninh Sương, hắn tự nhiên không có lý do gì để phản đối.
Mấy ngày gần đây Diệp Khai cũng nhìn thấy Ninh Sương vài lần, chỉ là hai người đều bề bộn việc tham gia cuộc thi, chỉ vội vàng chào hỏi tình hình gần đây một chút mà thôi, không có thời gian nói chuyện quá lâu, nhưng nhìn ra được hảo cảm lẫn nhau đã càng ngày càng tăng.
Chỉ là mặc dù Ninh Sương có chí hướng ghi danh vào trường nghệ thuật, nhưng tính cách của bản thân nàng lại không màng danh lợi, Diệp Khai lại không cho rằng nàng thích hợp hỗn trong ngành giải trí.
Nhưng lời này hắn cũng không nói thẳng với Ninh Sương, dù sao muốn lên đại học còn cần nhiều năm thời gian, hiện tại sinh hoạt trong vòng tròn giải trí cũng không đến nỗi loạn, để cho nàng học hành thêm vài năm, sau này tốt nghiệp ra ngoài hãy tính toán nên nhận công tác gì cũng không muộn, dù sao cũng có công ty giải trí Hoan Nhan của Diệp Kiến Hoan, được xem là công ty lớn số một số hai trong nước, còn sầu không có chỗ cho Ninh Sương trổ tài hay sao?
Thậm chí hắn trực tiếp ra tiền nâng đỡ nàng cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Chỉ là đối với Ninh Sương, trong nội tâm Diệp Khai vẫn luôn có chút rối rắm, không thể để cho người ta danh phận, cuối cùng hắn thật có thể quyết định.
Tuy Chung Ly Dư cũng không có danh phận, nhưng chuyện lần đó xảy ra là ngoài ý muốn, hơn nữa tình thế sự nghiệp gia tộc của Chung Ly Dư gặp phải nguy hiểm là do hắn ra tay giải quyết, cho nên trong nội tâm hắn cũng không có bao nhiêu gánh nặng, huống hô Chung Ly Dư đã nắm giữ một phần quyền sử dụng tài chính của Diệp Khai, cho dù xảy ra chuyện gì nàng cũng đủ tiêu xài những năm cuối đời.
Khi hai người tìm được Ninh Sương, Ninh Sương vừa mới làm bài xong, trên mặt còn đọng mồ hôi, hiển nhiên đã bị hao tổn tâm thần không ít.
Diệp Khai cũng đã phát hiện ra vấn đề này, mỗi khi Ninh Sương cố gắng đi suy nghĩ sự tình nào đó, nơi chóp mũi sẽ luôn bị tuôn mồ hôi, chuyện này cũng không quan hệ tới những mùa xuân hạ thu đông gì đó, khả năng chỉ là một loại sinh lý phản ứng. Truyện được copy tại Truyện FULL
-Sao lại dụng tâm đến như vậy, tôi nghe nói cô khảo thi rất khá đi!
Trần Phương đi tới, nắm tay Ninh Sương hỏi thăm.
Ninh Sương nhìn thấy Trần Phương cùng Diệp Khai đi tới, khẽ gật đầu nói:
-Vấn đề trọng điểm không lớn, chỉ là cha của tôi cần đi công tác dưới tỉnh, khả năng tôi phải đi nơi đó để học, hiện tại đang lo lắng thôi.
-Trường đại học nghệ thuật trong tỉnh hình như không có thực lực như tại thủ đô đi?
Diệp Khai nghe xong chợt nói một câu.
-Thì còn cách nào nữa đây?
Ninh Sương có chút buồn bực nói.
Nàng cũng không có biện pháp gì, mặc dù nàng cũng có ý nghĩ muốn lưu lại thủ đô, thế nhưng lần này Ninh Thiên Hợp phải đến tỉnh Giang Trung công tác, vợ con đương nhiên phải đi theo, hai người tự nhiên là lo lắng để con gái ở lại thủ đô một mình, cho nên cũng muốn con gái đi học đại học tại Giang Trung.
Ninh Sương cũng không muốn làm phật ý cha mẹ, cho nên chỉ đành phải đồng ý, chỉ là trong nội tâm khó tránh khỏi sẽ bị thất lạc, dù sao nàng cũng không được đi học đại học ở trường mà mình muốn gia nhập từ lâu.
Nhưng thành tích của nàng nếu đến trường đại học nghệ thuật tại Giang Trung, đã xem như là sinh viên có thành tích cao nhất, như vậy đãi ngộ sẽ không kém chút nào.
-Vậy cô cũng không nên nản chí, chất lượng dạy học của trường đại học Giang Trung xem vậy mà cũng không kém hơn Bắc Thanh đâu, thậm chí còn hơn nữa, ở thủ đô nghe qua có vẻ dọa người đó thôi.
Diệp Khai còn nói thêm:
-Huống hồ tôi có khả năng cũng sẽ nhập học bên đó, mọi người xem như có bạn thôi.
-Anh cũng sẽ qua đó sao?
Ninh Sương cùng Trần Phương nghe xong đều cảm thấy có chút kinh ngạc.
Sắc mặt Ninh Sương có chút ửng đỏ, cảm giác đầu tiên chính là Diệp Khai đối xử với mình thật đặc biệt, vì nàng mà có thể từ thủ đô chạy tới Giang Trung để học đại học, mà trên mặt Trần Phương lại tràn đầy vẻ thất lạc, bởi vì chuyện nàng ở lại thủ đô học đại học là chuyện đã định, chính sách cộng thêm hai mươi điểm thưởng chỉ có thể sử dụng hữu hiệu ở những trường cao đẳng trong thủ đô, rời khỏi thủ đô thì vô dụng.
-Cha tôi có khả năng sẽ đến thành phố Minh Châu làm việc, cho nên tôi cũng phải tìm trường học khu vực đó, hoặc là đại học Giang Trung, hoặc là bản địa Minh Châu.
Diệp Khai giải thích.
-Ah, vậy thì không nhất định ở nơi nào…
Ninh Sương nghe xong khẽ gật đầu nói.
-Việc này cũng không sao cả, dù sao từ thành phố Minh Châu đi tới Giang Trung chỉ khoảng 200km mà thôi, lái xe hơn một giờ đã đến, thuận tiện vô cùng.
Diệp Khai nhìn thấy vẻ mặt thất lạc của Ninh Sương, liền bổ sung thêm một câu.
-Ai, bất kể nói như thế nào, sau này chúng ta có khả năng chia tay trời nam đất bắc mất rồi.
Trần Phương bỗng nhiên thanh tỉnh lại, lớn tiếng nói:
-Hôm nay tôi đã có ý định xuất huyết nhiều một chút, cố ý muốn mời hai người đi ăn một bữa no nê đây!
Nhìn Trần Phương lấy ra hai tờ trăm nguyên, Diệp Khai cười nói:
- Vậy phải ăn uống thật nhiều mới dùng hết hai tờ tiền trong tay cô đó!