Chương 70: Phó Chủ tịch huyện Vương đi thị sát

Trước kia, Trần Kinh chưa bao giờ tiếp xúc qua Vương Hàm Dương, nhưng dựa vào ấn tượng đầu tiên, Vương Hàm Dương đã để lại cho Trần Kinh cảm giác đây là người nghiêm túc ít lời.


Lần này Phó chủ tịch huyện Vương xuất hành, Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lưu Minh Huy đích thân đi cùng, Lưu chủ nhiệm rất lão luyện, nói chuyện lời ít mà ý nhiều, ở trên xe cùng Trần Kinh giao lưu, y liền đi thẳng vào vấn đề:


- Phó phòngTrần, lần này Vương huyện đi thị sátHồng Thổ Pha, quan trọng chính là muốn thăm hỏi c·ông việc của c·ông nhân viên chức trên lâ·m trường Hồng Thổ Pha, muốn mọi người an tâ·m.


- Mặt khác, tiếp thu kiến nghị của các lãnh đạo xã, thị trấn đối với việc cải tạo trên lâ·m trường, điều này cũng không thể thiếu. Tôi nói thật với cậu, tin tức Vương huyện đi thị sát trên Hồng Thổ Phatruyền đi, mấy xã Hồng Ngọc Khê, Đại Điếm Hà, Ngũ Phương Bình phản ứng đều rất tích cực, lịch trình làm việc cụ thể, cậu có thể mang toàn bộ bảng biểu đó cho tôi xem trước được không.


Lưu Minh Huy nhếch miệng cười, vung tay lên, nói:
- Nhưng tôi cho cậu một đặc quyền, cơm trưa hôm nay sẽ cùng cấp dưới ăn, đây là tôi để cậu đến sắp xếp, cậu thấy thế nào?


Tâ·m tư Trần Kinh thay đổi thật nhanh, thở dài một tiếng, Lưu Minh Huy coi như đã đạt đến một trình độ nào đó, đem sự t·ình nói ra rất rõ ràng. Chuyến đi lên lâ·m trường lần này của Vương Hàm Dương, để cho Trần Kinh trấn giữ vùng chẳng qua chỉ mới là một mục đích, mục đích khác có thể là muốn hiểu rõ nguyện vọng của mấy xã Hồng Ngọc Khê, Đại Điếm Hà, Ngũ Phương Bình mấy người lãnh đạo xã đối với cải cách thay đổi chính sách về c·ông việc lâ·m trường Hồng Thổ Pha.


available on google playdownload on app store


Về điểm này đúng là trước mắt Trần Kinh không quá sẵn lòng để nhìn qua, việc thay đổi chế độ xã h·ộitrên lâ·m trường Hồng Thổ Pha, lợi ích của các xã, thị trấn và lâ·m trường Hồng Thổ Pha cùng với lợi ích c·ông nhân viên chức lâ·m trường, trước mắt không có phối hợp tốt. Công việc trên lâ·m trường hơn mười vạn mẫu đất rừng, trước kia vẫn tồn tại độc lập với các xã, thị trấn, lợi ích cơ bản của các xã, thị trấn từ trước đến nay, bọn họ đương nhiên hy vọng phương hướng cải cách lâ·m trường là hướng có lợi cho phát triển kinh tế địa phương mà bọn họ có thể dựa vào.


Vùng núi tây bắc Lễ Hà, kế hoạch phát triển rất khó khăn, trong đó tài nguyên cây rừng chính là một trong những tài nguyên quan trọng. Mấy năm nay mặt kinh tế xã, thị trấn sở dĩ có ch·út thành tựu rõ ràng, đều là cùng việc khai thác tài nguyên cây rừng, phát triển mật thiết không thể tách rời.


Mấy năm gần đây, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cân nhắc báo cáo về yếu tố bảo vệ khu vực thiên nhiên, bắt đầu xiết chặt việc khai thác tài nguyên cây rừng, khuyến khích các xã, thị trấn phát triển mặt kinh tế cần khảo sát, suy nghĩ nhiều biện pháp. Nhất là gần đây, Phòng Lâ·m nghiệp bắt đầu chủ trương triển khai hoạt động trồng cây gây rừng ở vùng núi Tây Bắc, có thể nói đã hoàn toàn chặt đứt con đường vận chuyển gỗ của người dân vùng núi Tây Bắc của xã.


Đối với việc phát triển kinh tế vùng Tây Bắc này có ảnh hưởng cực kỳ tiêu cực, vào lúc này, sự tồn tại của một lâ·m trường Hồng Thổ Pha lớn như thế, thì những người dân xung quanh xã, thị trấn làm sao có thể không thèm nhỏ dãi chứ?


Gần đây Trần Kinh gặp nhiều áp lực, hắn chủ yếu vẫn suy nghĩ về áp lực nội bộ tập thể của mình cùng với áp lực cấp huyện, đến nhu cầu từ các xã, thị trấn hắn còn không kịp bận tâ·m đến, hắn muốn tháo gỡ từng cái từng cái mâu thuẫn này cho rõ ràng, cũng không phải việc một sớm một chiều.


Vào lúc này, Phó chủ tịch huyện Vương tớiHồng Thổ Pha, trong lòng Trần Kinh không hy vọng nghe quá nhiều than phiền của những người lớn tuổi ở các xã, thị trấn.
Hắn trầm ngâ·m hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng nói:


- Lưu chủ nhiệm, ông xem chúng tôi sắp xếp ăn cơm tại trạm kiểm lâ·m ở núi Đầu Hổ thế nào? Vùng núi Đầu Hổ kia là nơi xa xôi nhất của lâ·m trường, nhưng cũng là nơi c·ông nhân viên chức khổ nhất, chúng ta…
Lưu Minh Huy liên tục nhíu mày, phất tay đ·ánh gãy lời nói của Trần Kinh, nói:


- Cậu thật là hồ đồ, t·ình hình giao thông ở núi Đầu Hổ đó cậu có biết không? Đường đi nguy hiểm như vậy, nếu chẳng may xảy ra chuyện, cậu có thể chịu trách nhiệm sao?
Y dừng lại một ch·út, lại nói:


- Hơn nữa, lần này Phó chủ tịch huyện Vương cũng không phải thị sát trạm kiểm lâ·m, có cần thiết phải đi núi Đầu Hổ không?
Trần Kinh lắc đầu cười khổ, cũng hiểu được bản thân có ch·út suy nghĩ viễn vông, núi Đầu Hổ là trạm kiểm lâ·m xa nhất của Phòng Lâ·m nghiệp cũng là chốt trọng yếu nhất.


Kiểm soát vận chuyển gỗ ở toàn bộ vùng núi tây bắc có tổng cộng ba con đường che chắn, núi Đầu Hổ chính là đường chắn trọng yếu thứ nhất trong ba đường chắn, kiểm soát việc chặt phá lung tung cây rừng từ đầu nguồn, thì trạm kiểm tr.a núi Đầu Hổ gánh vác trách nhiệm quan trọng.


Bỗng nhiên Trần Kinh nghĩ đến núi Đầu Hổ, hắn tự mình tưởng tượng thành Vương Hàm Dương, hắn nghĩ nếu mình là Phó Chủ tịch huyện Vương, thì khi đi thị sát c·ông việc trên lâ·m trường Hồng Thổ Pha, hắn phải đến núi Đầu Hổ.


Ở nơi đó, mới có thể thật sự kiểm tr.a xem xét đến khu rừng nguyên sinh quý báu nhất trên lâ·m trường Hồng Thổ Pha, đồng thời cũng có thể nhìn thấy được cảnh trí hùng vĩ bao la nhất nơi đây, Trần Kinh đã một lần đi qua núi Đầu Hổ, lúc hắn đi lên núi Đầu Hổ đã quan sát toàn bộ khu rừng nguyên sinh ở Hồng Thổ Pha.


Trong lòng hắn cảm thấy một loại sứ mệnh mãnh liệt và ý thức trách nhiệm, núi lớn không nói gì, nhưng nó lại cuốn h·út Trần Kinh, khiến cho tại thời khắc kia, Trần Kinh đã nhận thức được sứ mệnh của chính mình rõ ràng như vậy!


Phải đi núi Đầu Hổ chứ! Tiểu Trần nói núi Đầu Hổ, tất nhiên là cậu ấy có lý do!
Vương Hàm Dương luôn ngồi ngủ gà ngủ gật ở trong xe bỗng nhiên mởi to mắt nói.
Lưu Minh Huy không ngờ tới mình và Trần Kinh nói chuyện, Vương Hàm Dương vẫn lắng nghe, y quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, nói:


- Vương huyện, thời gian của ông rất kín, đường lên núi Đầu Hổ lại xa xôi, đường đi núi cao nguy hiểm…
Có nguy hiểm nữa cũng là đất đai Lễ Hà! Cậu nói xa, chúng ta cũng chỉ đi núi Đầu Hổ thôi!
Vương Hàm Dương nói.
Trần Kinh vội hỏi:


- Vậy được, tôi lập tức gọi điện cho Chu Lâ·m Sâ·m, tôi yêu cầu anh ấy kiểm tr.a dù sao trạm trưởng vẫn tự mình an bài cuộc sống, cam đoan rừng nguyên sinh…
...


Chu Sâ·m Lâ·m một ngày này đúng thật là vội đến sức đầu mẻ trán, y gấp gáp nhận được điện thoại của Trần Kinh, biết được Phó chủ tịch huyện Vương phải đi thị sát ở trạm kiểm lâ·m núi Đầu Hổ, cũng muốn ăn cơm trưa tại núi Đầu Hổ luôn.


Khi nhận được cuộc điện thoại này, hai chân liền như nhũn ra, trực tiếp kêu xe tr.a xét trạm kiểm lâ·m chạy thẳng đến núi Đầu Hổ.


Trong khoảng thời gian gần đây, ở trong Phòng Chu Sâ·m Lâ·m thường trốn tránh Trần Kinh, tuy rằng về mọi mặt đối với Trần Kinh là cực kỳ bất lợi, nói không khoa trương, Trần Kinh hoàn toàn lâ·m vào hoàn cảnh khốn đốn mọi bề. Nhưng Chu Sâ·m Lâ·m không biết vì sao, y chung quy vẫn cảm thấy sự t·ình không hề đơn giản như vậy.


Quả nhiên, y vẫn chú ý đến tin tức khác thường truyền đến từ cuộc họp báo cáo Huyện ủy, trong cuộc họp Trần Kinh đại triển thần uy, không chỉ xoay chuyển kết cục, hơn nữa còn một gậy tre đâ·m tới đáy, châ·m biếm mạnh mẽ Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Phòng Nông nghiệp, trong cuộc họp dám khiến cho toàn bộ lãnh đạo xuống đài không được.


Nhận được tin tức này, trong lòng Chu Sâ·m Lâ·m cùng lúc kh·iếp sợ, lại có ch·út may mắn, may mắn bản thân không có đầu óc không sáng suốt cùng Mã Văn Hoa thông đồng làm bậy, bằng không lần này khi Trần Kinh phản c·ông lấy lại, nói không chừng bản thân đã trở thành v·ật hy sinh rồi.


Hôm nay đi làm, tâ·m t·ình Chu Sâ·m Lâ·m cực kỳ phức tạp, nhưng y dù thế nào cũng không ngờ tới, Trần Kinh sẽ trực tiếp gọi điện cho y, yêu cầu y đích thân đến trạm kiểm lâ·m núi Đầu Hổ chờ lệnh.


Điều này làm trong lòng y tự nhủ thầm, Vương huyện sao lại nhất định phải đi thi sát núi Đầu Hổ? Có phải trạm kiểm tr.a núi Đầu Hổ có chuyện gì lớn?
Mặt khác, Chu Sâ·m Lâ·m lo lắng nhất là có phải Trần Kinh có thái độ mới đối với mình hay không, định từ đợt kiểm lâ·m này giáo huấn mình?


Từ sâu trong lòng, Chu Sâ·m Lâ·m thật sự sợ Trần Kinh, trước kia y ở Phòng Lâ·m nghiệp kiêu ngạo hò hét, ng·ay cả Lâ·m Trung Tắc cũng phải cho y vài phần mặt mũi, khi đó cuộc sống Chu Sâ·m Lâ·m đa phần thoải mái và tiêu sái biết bao?


Nhưng hiện tại, Trần Kinh chính là khắc tinh của Chu Sâ·m Lâ·m, bị Trần Kinh â·m thầm giáo huấn vài lần, Chu Sâ·m Lâ·m có bóng ma tâ·m lý thật lớn, y nghĩ muốn nát óc đều cảm thấy Trần Kinh chính là yêu nghiệt, bị Trần Kinh quấn lấy, thật đúng là thất bại tám đ·ời máu hỏng mà.


Trạm kiểm tr.a núi Đầu Hổ đứng sừng sững ở thị trấn cùng với tấm lá chắn lớn nhất là đỉnh núi Đầu Hổ cùng vùng núi Tây bắc, xe cộ muốn đi lên xã vùng núi Tây Bắc qua thị trấn tất nhiên phải đi qua núi Đầu Hổ, cho nên trạm kiểm lâ·m núi Đầu Hổ chính là vị trí trấn giữ yết hầu, nơi này cũng liền trở thành trạm kiểm lâ·m đầu tiên của Lễ Hà.


Đoàn Phó chủ tịch huyện Vương Hàm Dương đến núi Đầu Hổ, trạm kiểm lâ·m núi Đầu Hổ này trước nay chỉ có ba người đến nên không khí có vẻ lạnh lẽo, đại diện c·ông nhân viên chức Hồng Thổ Phatừ sớm đã cung kính tiếp đón, trong sân nhỏ của trạm kiểm lâ·m đã chen chúc đầy người.


Vương Hàm Dương làm việc khá nhanh gọn, dứt khoát, ông ta đứng giao lưu cùng đại diện c·ông nhân viên chức, ông ta nói chuyện â·m thanh không lớn, nhưng nói năng có khí phách, rất có khí thế của một vị lãnh đạo.
Ông ta nói:


- Việc cải cách lâ·m trường Hồng Thổ Pha, nguyện vọng tổng thể của Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân huyện chúng ta là muốn suy xét đầy đủ lợi ích cho c·ông nhân viên, muốn đem vấn đề đ·ời sống sản xuất của c·ông nhân viên và việc bảo h·ộ tài nguyên sinh thái trên lâ·m trường đặt ở vị trí đầu tiên. Muốn đem việc cải cách trên lâ·m trường và cải cách doanh nghiệp nhà nước truyền thống chia tách ra.


- Muốn đem đ·ời sống sản xuất của c·ông nhân viên chức trên lâ·m trường cùng với đ·ời sống sản xuất của c·ông nhân thị trấn tách ra.


Vương Hàm Dương nói chuyện rất nhỏ, rất giản dị, ông ta trước làm sáng tỏ đoạn thời gian về c·ông việc trên lâ·m trường phải tách ra đấu thầu không như lời đồn, rất thẳng thắn thành khẩn hướng tới mọi người cho thấy cá nhân ông ta và Huyện ủy cùng Ủy ban nhân dân huyện có thái độ đối với cải cách c·ông việc trên lâ·m trường.


Cuối cùng, tay ông ta còn lôi kéo Trần Kinh hướng đại diện c·ông nhân viên chức trên lâ·m trường Hồng Thổ Pha giới thiệu, nói:


- Người phụ trách việc cải cách lâ·m trường Hồng Thổ Pha chính là đồng chí Trần Kinh, chúng tôi lựa chọn người lãnh đạo của Phòng lâ·m nghiệp đến phụ trách việc cải cách trên lâ·m trường, chính là xét đến tính chất đặc thù của việc này, cùng với t·ình cảm đặc biệt của c·ông nhân viên chức đối với lâ·m trường.


- Đồng chí Trần Kinh rất có tinh thần trách nhiệm, tuy tuổi trẻ, nhưng rất có năng lực xử lý c·ông việc, có thể đối phó được với những chuyện phát sinh đột ngột, có khả năng xử lý các vấn đề phức tạp, lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân hoàn toàn tín nhiệm cậu ấy, chúng tôi tin chắc, về việc cải cách trên lâ·m trường Hồng Thổ Pha, dưới sự tính toán chu toàn của đồng chí Trần Kinh, nhất định có thể đưa ra đáp án thỏa đáng cho Đảng và Nhân dân!


Tiếng vỗ tay vang như sấm, Trần Kinh cũng có ch·út xúc động vỗ tay, với nhiệm vụ cải cách Hồng Thổ Pha, thì Trần Kinh giống như người uống nước, ấm lạnh tự biết, từ lúc tiếp nhận c·ông tác tới nay, áp lực trên người hắn vốn không có buông lỏng bớt.


Nhưng mặc dù như vậy, hắn vẫn như cũ chịu đủ sự nghi ngờ chất vấn cùng với phê bình của người khác, cho dù là tiến thêm một bước, xử lý ch·út chuyện nhỏ như đầu ngón tay ·út này, Trần Kinh cũng cảm thấy vô cùng khó khăn. Hôm nay, Vương Hàm Dương có thể nói lời nói này, điều này đối với Trần Kinh mà nói không thể nghi ngờ là đúng lúc, làm cho Trần Kinh có tự tin, hắn cơ bản có khả năng ổn định vị trí!






Truyện liên quan