Chương 21: Tào Thù Lê có tâm tư khác

Muốn tiếp cận một người thì cách tốt nhất là hòa nhập với gia đình người đó.


Khi ăn cơm, Hạ Tưởng ngồi giữa Tào Thù Lê và Vương Vu Phân, đối diện với Tào Thù Quân. Tào Thù Quân chỉ cúi đầu ăn cơm, thi thoảng nhìn Hạ Tưởng một cái, trong mắt đầy vẻ khó hiểu. Mãi đến khi ăn xong, ngoài việc Tào Vĩnh Quốc nhắc Hạ Tưởng không cần khách khí ra thì những người khác không nói gì. Qua đó có thể thấy nhà Tào Vĩnh Quốc nghiêm như thế nào, tuân thủ lời dạy của người xưa "Ăn cơm không nói chuyện".


Sau khi ăn xong, Hạ Tưởng đang muốn giúp dọn chén bát thì bị Tào Vĩnh Quốc chặn lại, ông xua tay nói:
- Để bác gái và Lê nhi làm, đàn ông không cần sờ vào việc này.


Hạ Tưởng nhớ hình như Tào Vĩnh Quốc tốt nghiệp Học viện Kiến Trúc, không ngờ lại là người rất truyền thống, giữ vững điều dạy "quân tử cách xa nhà bếp"


Sau khi ăn xong, Hạ Tưởng nói chuyện với Tào Vĩnh Quốc một lát liền nói muốn về thì bị Tào Thù Lê ngăn lại. Cô cười hì hì khoác tay Tào Vĩnh Quốc rồi nói:


- Bố, bài tập kỳ nghỉ của con là một bản thiết kế siêu thị, vừa lúc anh Hạ Tưởng tới. Con muốn chiều nay anh ấy cùng con đến công trường, học tại thực địa.
Tào Vĩnh Quốc bị Tào Thù Lê làm nũng như vậy liền nhìn Hạ Tưởng mà nói:
- Chuyện này con hỏi Hạ Tưởng đi, xem cậu ấy có rảnh không?


available on google playdownload on app store


Tào Thù Quân nghe thấy thế liền tò mò nhìn Hạ Tưởng, kinh ngạc nói:


- Anh giỏi đó. Trước kia bao nam sinh viên theo đuổi chị tôi, hoặc là không qua cửa chị tôi, hoặc không qua cửa bố tôi, anh là người đầu tiên qua cả hai cửa. Không ngờ anh có bản lĩnh này. Chẳng qua cũng đừng vội mừng, nếu muốn làm anh rể thì phải qua cửa tôi nữa.


Mặt Tào Thù Lê đỏ bừng giơ chân lên đá Tào Thù Quân:
- Em chạy xa một chút đi, cẩn thận không chị xử lý đó.
Hạ Tưởng cười cười thản nhiên nói:


- Vừa lúc anh quen một người bạn đang xây dựng siêu thị, bài tập của em thì anh không đảm bảo nhưng đối với sự an toàn của bản thân em thì anh phụ trách được.
Lời này Hạ Tưởng nói để Tào Vĩnh Quốc nghe.
Tào Vĩnh Quốc cầm điện thoại, vừa ấn số vừa nói:


- Lê nhi không được ăn hϊế͙p͙ Hạ Tưởng đó. Hạ Tưởng, cháu đừng có chiều Lê nhi quá, đừng để nó chạy loạn. Con bé này rất … chú bảo lái xe đưa hai đứa đi.


Tào Vĩnh Quốc bố trí lái xe đi theo thì một là tiện cho bọn họ đi lại, hai là cũng có ý giám sát. Dù sao cô con gái bảo bối đi theo Hạ Tưởng, ông lo lắng cũng là điều bình thường. Chẳng qua trong lòng Hạ Tưởng lại thầm kích động. Hôm nay chẳng những nói chuyện khá hợp với Tào Vĩnh Quốc, còn được mời ở lại ăn cơm. Tuy rằng có chút không hòa thuận với Tào Thù Quân nhưng một nhà bốn người thì có ba người có ấn tượng tốt đối với hắn. Nhất là Tào Thù Lê mượn cớ cùng đi với hắn. Dù cô bé này có ý đồ gì, chỉ riêng sự tin tưởng này đã làm hắn vui vẻ rồi.


Có thể nói hắn đã thành công mở cánh cửa của nhà Tào Vĩnh Quốc.
Hạ Tưởng và Tào Thù Lê đi, Tào Thù Quân khinh thường nói:
- Bố, sao bố có thể để chị con đi cùng hắn? Tên đó tiền không có, địa vị không, chị con mà cùng đi với hắn thì quá mất mặt.


Tào Vĩnh Quốc trầm giọng nói:
- Nói bậy gì hả? Chị con và Hạ Tưởng chỉ là quan hệ bình thường, con không được nghĩ lung tung. Đi chỗ khác, mau…
Tào Thù Quân không sợ Tào Vĩnh Quốc, cười nói:


- Dù sao con mong chị lấy quan lớn, hoặc nhà giàu. Như vậy sau khi bố về hưu thì con cũng có ông anh rể giỏi giúp đỡ.
Vương Vu Phân cười mắng:
- Con chỉ có như vậy thôi sao? Sao không nghĩ dựa vào chính mình?
Tào Thù Quân đi về phòng:


- Dựa vào chính mình có phải mệt không ạ? Có ông bố tốt thì đỡ phải phấn đấu 20 năm, có ông anh rể tốt sẽ đỡ phải phấn đấu thêm 20 năm, như vậy cả đời sẽ hạnh phúc mà.
Tào Vĩnh Quốc và vợ nhìn nhau rồi đều lắc đầu bất đắc dĩ.


Vương Vu Phân một mặt dọn ghế, một mặt nhìn Tào Vĩnh Quốc mà nói:
- Không ngờ thằng bé Hạ Tưởng này cũng được. Em thấy Lê nhi cũng muốn ở cạnh cậu ta.


- Thanh niên đi cùng thì có gì chứ, chỉ là tò mò và có ấn tượng tốt mà thôi. Hạ Tưởng cũng được, chẳng qua chỉ là xuất thân bình thường. Cậu ta không có suy nghĩ với Lê nhi thì tốt, nếu có suy nghĩ thì phải cho cậu ta biết có một số việc là không thể.


- Em nói lão Tào, sao anh lại hám lợi như vậy?
Vương Vu Phân suy nghĩ khá đơn giản, cho rằng chỉ cần con gái thích là được. Bà nghĩ hai người ở bên nhau thì quan trọng nhất là yêu nhau, những điều khác nói sau.


- Năm đó anh không phải cũng là thanh niên nghèo sao, lúc ấy em coi trọng anh, còn không phải do thấy anh thuận mắt và hiểu chuyện sao? Chuyện của Lê nhi, anh đừng miễn cưỡng. Để con tự chọn đi.
- Không được.
Tào Vĩnh Quốc nghiêm túc nói.


- Trước kia chúng ta đã rất khổ, không thể để con chịu khổ theo. Hôn nhân của Lê nhi không thể do con nó tự quyết định, phải do anh thay con chọn một người xứng đôi với nó.


Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Tào Vĩnh Quốc còn có một suy nghĩ không nói ra. Ông đồng ý để Tào Thù Lê đi cùng Hạ Tưởng thì tự nhiên có suy nghĩ của mình. Chẳng qua thời cơ chưa đến nên chưa thể cho ai biết.


Xe của Tào Vĩnh Quốc là xe Audi, lái xe Lý Khiết Phu khoảng 35 tuổi, ít nói. Sau khi đón Hạ Tưởng và Tào Thù Lê liền hỏi địa điểm, sau đó im lặng lái xe. Tào Thù Lê và Hạ Tưởng ngồi ghế sau. Cô mặc chiếc váy dài màu vàng, trên người là chiếc áo ngắn bó sát người trông vừa trẻ trung vừa quyến rũ. Bởi vì nói là đến công trường nên chân cô đi chiếc giày du lịch trắng, chiếc tất dài đi trên chân làm Hạ Tưởng không thể rời ánh mắt.


Nếu Tiếu Giai đẹp như hoa, Tào Thù Lê lại đẹp như ngọc, thuần khiến và trong trắng như ngọc. Ánh mắt cô như dòng suối, vẻ tươi trẻ, thêm mái tóc ngắn đúng là như một đóa hoa sơn trà trong gió.
Tào Thù Lê cầm một chiếc bút vẽ một bức tranh vào sổ rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi Hạ Tưởng:


- Hạ Tưởng, bạn gái của anh có đẹp không?
Hạ Tưởng không ngờ Tào Thù Lê im lặng một lúc mà lại mở miệng hỏi chuyện khó như vậy. Hắn nói:
- Bạn gái lúc trước cũng đẹp, bạn gái sau đây thì chưa biết.
- Sao lại chia tay?


Tào Thù Lê cắn đầu bút, hai chiếc răng cửa của cô to hơn so với mấy chiếc răng khác một chút, có vẻ lộ ra nhưng lại rất ăn nhịp, khá thú vị.
- Tốt nghiệp xong thì được phân đến cơ quan khác nhau, khoảng cách khiến tình cảm xa lìa, tự nhiên mà chia tay.


Hạ Tưởng không muốn nói nhiều về việc của Dương Bối. Hắn từng nghĩ Dương Bối sẽ chờ hắn ba năm, không ngờ chỉ nửa năm cô đã chia tay.
- Chia tay cũng tốt.
Tào Thù Lê nhìn thẳng vào mắt Hạ Tưởng, trong mắt có một tia khác lạ.


- Là cô ấy không nhìn xa, là cô ấy không có phúc. Hạ Tưởng, anh đừng buồn, anh nhất định có thể tìm được bạn gái tốt hơn cô ấy nhiều, xinh hơn cô ấy, dịu dàng hơn cô ấy, đáng yêu hơn cô ấy.
Thấy Hạ Tưởng có vẻ bất đắc dĩ, Tào Thù Lê cẩn thận hỏi:
- Có phải anh vẫn đau lòng?


Hạ Tưởng thấy vẻ mặt cô rất tò mò liền cười nói:
- Trẻ con không nên hỏi linh tinh. Hơn nữa chuyện đã trôi qua, đàn ông cầm được thì cũng có thể buông ra. Ai mà nghĩ mãi đến chuyện quá khứ cơ chứ?


- Ai nhỏ? Em đã 20 rồi, đã là người trưởng thành. Anh chẳng qua chỉ hơn em 3 tuổi thôi mà, còn ra vẻ người lớn đối với em? Không nói cho em thì thôi, em cũng có thể tự yêu, tự mình cảm nhận, ai thèm.
Tào Thù Lê nói với giọng nửa tức, nửa làm nũng.


Lý Khiết Phu nhìn qua gương chiếu hậu, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Hạ Tưởng đoạt lấy quyển sổ trong tay Tào Thù Lê, nhìn rồi nói:
- Thù Lê, em học ngành gì?
- A…
Tào Thù Lê giật mình kêu lên, vội vàng đoạt lấy quyển sổ trong tay Hạ Tưởng:


- Sao anh lại giật đồ của con gái như vậy? không lễ độ gì cả.


Tào Thù Lê kêu như vậy làm Lý Khiết Phu phanh gấp, xe lập tức dừng lại rồi tiếp tục đi tới. Y cũng ý thức đây chỉ là tiếng kêu hơi quá của mấy cô cậu sinh viên, cũng không có tình hình khẩn cấp gì. Y không khỏi lắc đầu tự cười giễu mình.
Hạ Tưởng giơ tay vỗ vai Lý Khiết Phu rồi nói:


- Xin lỗi Lý đại ca, làm phiền anh.
Lý Khiết Phu nhìn qua kính và cười cười với Hạ Tưởng:
- Không có gì, là tôi quá khẩn trương nên không kịp có phản ứng.
Trong lòng y lại nghĩ thanh niên này là ai mà lễ độ như vậy, bảo sao lại được Tào Thù Lê thích.


Hạ Tưởng vừa nãy chỉ là vô thức làm như vậy, hắn không ngờ Tào Thù Lê lại có phản ứng mạnh đến thế. Hắn không thấy rõ trong sổ vẽ gì. Chẳng qua mặt Tào Thù Lê đỏ lên làm hắn đoán đây có thể là nhật ký của cô, viết mấy chuyện riêng nên cười cười xin lỗi:


- Nói thật một chữ anh cũng không thấy, em có thể yên tâm.
- Yên tâm cái gì? Hừ, dù sao bên trên cũng không có có gì cả, cũng không viết về anh.
Tào Thù Lê đây là không đánh mà tự khai, mặt càng đỏ hơn. Cô vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài nhưng lại sợ Hạ Tưởng nghĩ nhiều nên lí nhí nói:


- Cũng không viết gì về anh, mà là tìm được mấy ưu điểm của anh, em ghi vào, về sau tìm bạn trai sẽ lấy anh làm tiêu chuẩn để tìm bạn trai hơn anh gấp trăm lần.
- Ưu điểm của anh là con số không, một trăm lần cũng là không. Em tìm một bạn trai không có ưu điểm thì quá dễ.


Hạ Tưởng cố ý trêu Tào Thù Lê.
Tào Thù Lê nghiến răng nghiến lợi nói:
- Anh không phải dùng cách đánh giá thấp mình như vậy để trù ẻo em không tìm được hạnh phúc đó chứ? Đồ xấu xa.


Không lâu sau đã đến công trường siêu thị Giai Gia. Hạ Tưởng bảo Lý Khiết Phu đỗ xe ở ngoài, bởi vì vấn đề an toàn nên công trường bình thường không cho xe không có nhiệm vụ đi vào. Lý Khiết Phu xua tay nói không cần, sau đó dùng tay chỉ vào tờ giấy thông hành phía trước, trong đó có một tờ giấy thông hành của Sở Xây dựng đô thị tỉnh Yến, lại chỉ vào tờ thông báo tiến độ của công trường:


- Là do công ty xây dựng số 2 thi công, là đơn vị cấp dưới của Sở. Bạn đang đọc truyện tại
- www.Truyện FULL
Hạ Tưởng không nhịn được cười cười. Vì sao hắn lại quên việc này, đây là xe của giám đốc sở Xây dựng đô thị, các công ty xây dựng trong toàn tỉnh sao không nể mặt.






Truyện liên quan