Chương 43: Giải quyết phiền toái cuối cùng của Tào gia
Hôm nay đã là 10/7, chỉ còn ba ngày nữa là Hạ Tưởng rời khỏi Thành phố Yến, còn rất nhiều việc cần xử lý, bao việc đều phải bắt đầu làm. Hạ Tưởng cũng có chút đau đầu. Hắn suy nghĩ một chút và quyết định hôm nay lại đến Tào gia.
Hạ Tưởng đến Tào Thù Lê vừa bất ngờ vừa vui mừng. Cô coi như đã vẽ xong bản thiết kế, việc cô cần làm đã xong thì vừa vặn Hạ Tưởng đến để hắn tìm xem còn chỗ nào không ổn không?
Hạ Tưởng nói qua về hạng mục xây dựng màn hình tinh thể lỏng ra, hắn định để Tào Thù Lê thiết kế. Bởi vì trước đây hắn đã tham gia toàn bộ quá trình nên chỉ cần hơi sửa lại chút thiết kế cũ là có thể, không cần sửa quá nhiều. Bởi vì kết cấu thiết kế đã được tính toán tỉ mỉ nên nếu muốn sửa thì rất khó khăn. Bây giờ thay đổi chỉ là mấy cảnh trang hoàng bên ngoài mà thôi. Hắn cũng hiểu ý của Cao Hải, cũng không phải đơn giản là lựa chọn mà là phải làm xây dựng cơ bản phù hợp yêu cầu thực tế, vừa chú trọng hình ảnh. Dù sao đây là ở quảng trường nhà ga nếu công trình quá xấu sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của thành phố.
Trước đây khi thiết kế vì lo lắng đến vấn đề tài chính nên yêu cầu xây dựng cơ bản lấy thực dụng làm chính, không chú ý đến hình ảnh bề ngoài. Cao Hải chọn điều này cũng là hợp lý.
- A, 50 ngàn tiền thiết kế, em mới là sinh viên đại học năm thứ hai, một người không gánh nổi trọng trách lớn như vậy. Không có anh chỉ điểm và giúp thì em không làm được.
Tào Thù Lê tuy là con gái giám đốc sở nhưng cũng biết 50 ngàn không phải con số nhỏ. Hơn nữa cô học là quy hoạch nên không sở trường trong việc thiết kế công trình đất đai. Sở trường của cô là thiết kế và trang hoàng.
Hạ Tưởng lại phải kiên nhẫn giải thích với cô, nói thiết kế xây dựng cơ bản hắn coi như đã hoàn thành, không cần thay đổi gì, cô chỉ cần là sửa lại cảnh bên ngoài cho đẹp, giống như trang điểm cho một cô gái, đây là chuyện các cô gái quen làm nhất. Thấy mắt Tào Thù Lê đảo đảo, hắn biết cô đã động tâm. Là nhà thiết kế thì ai cũng muốn cho tác phẩm thiết kế của mình đứng ở nơi dễ thấy nhất thành phố, đây là vinh dự và một sự thừa nhận.
- Tìm một Viện thiết kế chính quy, bản vẽ lấy danh nghĩa của bọn họ và đưa ra 10 ngàn tiền thiết kế là được. Sau đó khi bản thiết kế của em hoàn thành thì ngoài việc đóng dấu của Viện thiết kế thì phải nhớ trong đó có tên hai chúng ta. Anh ở bên trên, em chịu thiệt một chút là đứng thứ hai, có được không?
- Cái gì mà xếp thứ hai, nói dễ nghe mà thôi. Đây không phải là vị trí cuối sao? Anh nói như em muốn tranh vị trí kí tên thứ nhất với anh vậy, ai háo danh như anh chứ? Dù là không có tên em, chỉ có tên anh thì em cũng giúp anh.
Tào Thù Lê không biết nghĩ gì mà mắt tròn mở to trong suốt như nước nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng bị cô nhìn thẳng như vậy mà trong lòng rung lên, thiếu chút nữa không nhịn được ánh mắt nóng bỏng của cô. Hắn trêu chọc:
- Nghe em nói thì hay thật đó. Rõ ràng anh giới thiệu em cơ hội kiếm tiền, em lại như là thành giúp anh, còn muốn anh nhớ kỹ chỗ tốt mà em dành cho mình sao?
Vẻ dịu dàng trong mắt Tào Thù Lê càng rõ hơn:
- Tiền của anh, chỉ cần anh nhớ em giúp anh là được. Anh còn gì nói nữa không?
Hạ Tưởng đúng là không còn gì để nói. Tào Thù Lê không có tính cách kiêu ngạo và khinh người như các cô gái con nhà quyền quý. Tâm tư trong sáng, thông minh xinh đẹp có thể nói là một cô gái tuyệt với. Cô lại rất ngoan ngoãn nghe lời hắn, không tức giận vô cớ khiến hắn đúng là không tìm được khuyết điểm. chẳng qua bây giờ hắn đúng là không có tâm tư tính chuyện yêu đương. Không nói thân phận của hắn bây giờ còn kém cô, hơn nữa sắp đi tận huyện Bá không biết mất mấy năm, tiền đồ chưa biết, hai nơi xa lìa. Nghĩ đến Dương Bối xa cách chưa đầy nửa năm đã chia tay làm hắn không muốn lặp lại bi kịch đó nữa.
- Anh đúng là không còn gì để nói. Em đối xử tốt với anh như vậy, anh nhất định sẽ đáp lại. Chờ anh đến huyện Bá sẽ gửi một ít đặc sản về cho em, để em ăn no có được không?
Hạ Tưởng cười cười khéo léo chuyển đề tài.
- Đáng ghét, không nghiêm túc, không để ý tới anh nữa.
Tào Thù Lê ra vẻ tức giận xoay người muốn đi ra ngoài nhưng thiếu chút nữa va vào Tào Thù Quân đang đẩy cửa tiến vào.
Tào Thù Quân vẫn còn dáng vẻ như mọi lần, nhìn Hạ Tưởng mà nói:
- Có phải động tay động chân với chị tôi? Nếu chị ấy đồng ý thì tôi không phản đối. Nếu chị ấy không muốn mà anh cưỡng ép thì xem tôi có đánh anh không? Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
- Chỉ biết nói linh tinh, sang bên.
Tào Thù Lê đang tức không có chỗ phát tiết, Tào Thù Quân tự chui đầu vào liền vung chân đá vào chân hắn.
- Được rồi, coi như em ngu tự chuốc khổ, hai người cứ tiếp tục chơi.
Tào Thù Quân loạng choạng định ra ngoài thì Hạ Tưởng gọi lại.
- Tiểu Quân, có muốn trong ngày nghỉ kiếm 10 ngàn không?
Hạ Tưởng vẫn do dự để ai cùng thiết kế với Tào Thù Lê, miễn cho Văn Dương định làm gì cô. Vừa lúc thấy Tào Thù Quân nhàn rỗi ở nhà, hai nhà cùng xuất trận, Tào Thù Quân lại là kẻ không sợ trời không sợ đất vừa vặn có thể nhìn chằm chằm Văn Dương.
- Mười ngàn?
Mắt Tào Thù Quân sáng lên và nhảy ngược lại nói:
- Hạ Tưởng, anh đừng lừa tôi, nếu dám lừa tôi thì cẩn thận không có ngày mai.
Hạ Tưởng nghiêm mặt nói:
- Nếu muốn kiến tiền thì cậu phải thành thật một chút, cứ như thế này thì ra ngoài gặp người thì giới thiệu thế nào? Sao có thể khiến các ông chủ lớn yên tâm?
Hắn cố ý đả kích vẻ kiêu căng của Tào Thù Quân.
Mặt Tào Thù Quân đổi rất nhanh, lập tức cười hì hì nói:
- Hạ Tưởng, không, anh rể, anh bảo sao thì em làm vậy. Sao? Nếu em mặc áo véc, thắt cà vạt vậy đúng là một anh chàng đẹp trai, đầy uy phong, nhất định không làm anh mất mặt … Vậy 10 ngàn kia kiếm như thế nào?
Tào Thù Quân bị Tào Vĩnh Quốc quản tiền rất chặt, trong tay không có mấy đồng tiền tiêu nên vừa nghe thấy khoản lớn là 10 ngàn liền ném thân phận con trai giám đốc sở ra sau, không còn dám nhìn Hạ Tưởng thấp hơn mình nữa, thậm chí còn gọi là anh rể.
Mặt Tào Thù Lê đỏ bừng lên, vung đôi tay trắng nõn đấm Tào Thù Quân:
- Thằng ranh này không biết gì cả, 10 ngàn đã bán chị hả? Đúng là đồ khinh người.
- Chị, anh Hạ Tưởng đẹp trai lại có tài, không chừng về sau còn là người giàu. Chị thấy anh ấy bây giờ có thể kiếm nhiều tiền như vậy rồi chứ? Anh rể tốt như vậy bây giờ không nhận, nếu chẳng may bị cô gái xinh đẹp to gan khác chạy tới cướp mất, làm anh rể người khác thì không phải em thiệt sao? Anh rể, làm thế nào để kiếm tiền, mau nói cho em.
Tào Thù Quân gấp đến độ đi đi lại lại xung quanh.
Hạ Tưởng cười ha hả nói việc thiết kế hạng mục màn hình tinh thể lỏng ra. Hắn bảo Tào Thù Quân cùng Tào Thù Lê đi thiết kế, nhiệm vụ chủ yếu là đảm bảo an toàn cho Tào Thù Lê. Văn Dương nể mặt hắn là vì Cao Hải, vậy nếu biết thân phận của Tào Thù Lê thì cho hắn mấy lá gan cũng không dám giở trò với Tào Thù Lê. Nhưng nhà ga là nơi lộn xộn, không chừng sẽ có người nào muốn gây phiền phức. Tào Thù Lê nhất định không thể không đến nhà ga xem tình hình, cho nên có Tào Thù Quân ở bên sẽ tốt hơn.
Tiền thiết kế tổng cộng 50 ngàn, giao cho đơn vị đóng dấu 10 ngàn, còn lại 40 ngàn hắn vốn đưa hết cho Tào Thù Lê, bây giờ chia 10 ngàn cho Tào Thù Quân, chẳng qua chỉ là người nhà chuyển nhau, hắn làm người tốt thì sao không làm?
Tào Thù Quân nghe thấy liền lập tức đáp ứng. Bảo vệ bà chị là trách nhiệm y phải làm, còn có thể thêm 10 ngàn đúng là không khác gì đột nhiên có được. Y ưỡn ngực nói:
- Em có hai thằng bạn lớn lên từ nhỏ với nhau, bọn họ đều ở trong bộ đội. Hai thằng này đều biết công phu, em gọi bọn nó đến nhà ga đi dạo xem ai mù mắt.
Không ngờ Tào Thù Quân còn có quan hệ, Hạ Tưởng liền khen y vài câu, mừng đến độ làm y cười phá lên.
Cuối cùng Tào Thù Lê không thể không nhận sự thật này, đồng ý phương án thiết kế. Hạ Tưởng liền gọi cho Văn Dương, nói là mình tìm được nhân viên thiết kế, đến lúc đó trên bản thiết kế sẽ có tên hắn, ngày mai sẽ dẫn người đi gặp y. Văn Dương không nói gì mà trực tiếp đồng ý.
Ý tưởng của Văn Dương rất đơn giản, chỉ cần trong bản quy hoạch có tên của Hạ Tưởng thì không cần biết đó là của ai, chỉ cần thông qua cửa Cao Hải là tốt rồi.