Chương 131: Từ chối lời đề nghị hấp dẫn của Liên Nhược Hạm
Mễ Huyên thân thiết ôm lấy vai Tào Thù Lê nói:
- Sợ cái gì, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Chị cho em cổ phần, so với đưa cho cậu ta thì yên tâm hơn rất nhiều. Em cứ an tâm mà hưởng thụ, coi như cậu ta đưa trước lễ ăn hỏi cho em, mà đã đưa rồi thì không trả lại nữa. Về sau, nếu cậu ta làm chuyện gì có lỗi với em, em tịch thu. Nếu em làm chuyện gì có lỗi với cậu ta, cũng tịch thu. Cho dù về sau cũng không có ai làm điều gì có lỗi với nhau, cũng tịch thu. Đừng để trong tay đàn ông có nhiều tiền, nhiều tiền thì tâm tư của đàn ông sẽ trở nên hư hỏng.
- Chẳng có câu nào từ cửa miệng của chị mà hay cả, quên đi, không cùng chị so đo. Em muốn đi an ủi Hạ Tưởng một chút.
Tào Thù Lê đi đến trước mặt Hạ Tưởng, mặt đối mặt với hắn, tỏ vẻ như người lớn dỗ dành trẻ con nói:
- Để an ủi anh còn nhỏ mà đã bị tổn thương về mặt tinh thần, em quyết định sẽ đưa anh đi leo núi, thế nào?
Hạ Tưởng ngẫm lại cũng thấy không có sự tình gì cần giải quyết, Phùng Húc Quang thì giao cho Mễ Huyên chiêu đãi. Hắn gật đầu đồng ý, sau lại nhìn Mễ Huyên nói:
- Em cảm thấy em đi với cô bé Lê là được, chị ở lại trong phòng nghỉ ngơi một chút, rồi nhân tiện đấy chỉnh sửa lại ý tưởng, ngẫm nghĩ xem làm như thế nào thì tốt, dùng món ăn nào thì hấp dẫn, được không?
- Không được.
Mễ Huyên kiên quyết từ chối.
- Tôi được giao là giám thị cô bé Lê. Cậu với cô bé kia, cô nam quả nữ với nhau, làm thế nào yên tâm được? Còn nữa, dọc theo đường đi, tôi còn có thể hỏi cậu một số vấn đề. Tôi đã bỏ ra phí tư vấn, cậu phải có nghĩa vụ giải đáp, không được đề xuất ý kiến phản đối.
Lúc xuống cầu thang thì vừa lúc gặp Phùng Húc Quang đang muốn dẫn Hồ Vĩnh và Trịnh Tuyết Bích đi tới xã Cổ Trại để xem xét địa hình, hơn nữa còn muốn xâm nhập vào trong dân chúng để hiểu rõ hơn, Ủy ban nhân dân cũng cử người đi cùng. Hạ Tưởng thấy vậy yên tâm, cáo biệt Phùng Húc Quang, cùng với Tào Thù Lê, Mễ Huyên cùng đi lấy xe.
Vừa đi tới trước đầu xe Santana của Mễ Huyên thì một tiếng gầm rú của ô tô truyền lại, Liên Nhược Hạm lái chiếc xe Land Rover dừng ngay phía sau lưng Hạ Tưởng. Liên Nhược Hạm từ trong xe nhô đầu ra, thái độ chủ động hiếm thấy gật gật đầu với Hạ Tưởng nói:
- Lần trước mượn bạn gái anh hai ngày, hôm nay nếu mà rảnh, muốn đi nơi nào chơi thì tôi sẽ chở đi.
Mễ Huyên đang muốn mở miệng phản đối thì Tào Thù Lê kêu lên mừng rỡ, không nói hai lời mở cửa xe ngồi ngay ghế phụ lái, sau đó với vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Hạ Tưởng và Mễ Huyên:
- Không được phản đối, lên xe đi, mau lên.
Lúc đi, Liên Nhược Hạm vừa lái xe một cách thông thạo, vừa nói chuyện với Tào Thù Lê, nhưng mọi người đều hiểu được thật ra là cô đang nói cho Hạ Tưởng nghe:
- Tôi biết một chỗ là Hoa Hải Nguyên, đại khái cách đây 10Km, có một ngọn núi gần như không có dấu chân người, cũng không tính là chỗ đặc biệt nhưng cũng thích hợp cho việc leo núi.
Tào Thù Lê không nói câu gì, Mễ Huyên giả bộ không nghe thấy, Hạ Tưởng đành phải trả lời:
- Nơi đó có nguy hiểm hay không?
Liên Nhược Hạm mỉm cười một tiếng, trong tiếng cười có chút vẻ hơi coi thường:
- Trong xe có tổng cộng bốn người, chỉ có một người đàn ông mà anh ta lại là người duy nhất hỏi có nguy hiểm hay không. Điều này nói rõ rằng đàn ông thời nay tất cả đều yếu ớt, không dám gánh vác việc gì cả.
Mặc dù Hạ Tưởng bị châm chọc, nhưng hắn cũng không tức giận, lắc đầu cười nói:
- Mấy cô gái này lớn lên trong thành phố, đối với các hoạt động leo trèo tất nhiên là rất xa lạ.
Mễ Huyên thở dài một tiếng:
- Sớm biết nhàm chán như thế này, không bằng cứ ở trong phòng ngủ một giấc. Nhàn cư vi bất thiện, leo núi thì có gì tốt đẹp? Lại có khi nguy hiểm đấy chứ.
Tất nhiên Liên Nhược Hạm không chấp gì lời nói của Mễ Huyên, cô giải thích với Tào Thù Lê:
- Leo núi là hoạt động dã ngoại có chút nguy hiểm, yêu cầu bắt buộc phải trèo lên các vách núi, người nhát gan thì đừng hòng có thể lên được cao, ngay cả dũng khí để thử thôi cũng không có.
Đối với sự coi thường của Liên Nhược Hạm, Mễ Huyên cũng lựa chọn cách bỏ qua cho xong chuyện.
Liên Nhược Hạm lái xe chạy băng băng, thảo nguyên vẫn một màu xanh trải rộng như cũ. Ỷ vào độ đầm của xe Land Rover, tính khí hoang dã của Liên Nhược Hạm lại bùng lên, lái xe giữa thảo nguyên mà phi ầm ầm, cứ như điên, không để ý đến đường đi có những cây cối gì, cũng không quản đến việc các thân cây cứng rắn sẽ để lại các vết xước, méo mó lại trên thân xe, cứ thế mà phi ầm ầm.
Đúng là nhà giàu đốt tiền, Hạ Tưởng biết rõ giá của Land Rover này, hơn nữa hắn còn biết rằng nếu các linh kiện của chiếc xe này mà bị hư hỏng thì chỉ có thể đợi hàng nhập về bằng đường hàng không hay bằng đường biển, hơn nữa giá cả của các linh kiện này cũng cao, đủ để mua một chiếc ô tô đầy tiện nghi sản xuất trong nước.
- Chạy chậm một chút, thương xót cái xe một tí, nếu không bị hỏng thì không có chỗ nào để sửa đâu.
Hạ Tưởng vốn là người yêu xe, không kìm nổi phải lên tiếng khuyên nhủ.
Liên Nhược Hạm khéo léo dựa vào một chỗ nhô nhỏ ở trên triền núi, vào lúc xe chạy lên chỗ cao nhất thì nhấn mạnh chân ga, ô tô mượn độ dốc của triền núi bay lên không, lúc xe rơi xuống làm mọi người thất điên bát đảo. Vào thời điểm này cô giống như con ngựa hoang đang được thoát cương, chạy nhanh như điện chớp.
- Không phải xe của anh, anh quan tâm nhiều làm gì? Xe hỏng thì đã hỏng rồi, chỉ cần tôi cao hứng, ô tô hỏng đã sao? Con người muốn cao hứng thì không phải cứ nhiều tiền mà mua được.
Lời này của Liên Nhược Hạm vênh váo ngút trời, tuy nhiên từ miệng cô nói ra thì nghe rất là chính đáng, không có chút nào có vẻ cố ý khoe của cả. Hạ Tưởng cảm khái, muốn đào tạo một người vung tiền ra như cỏ rác thế này cũng không phải là dễ dàng, cũng không phải cứ có nhiều tiền mà được, còn phải bồi dưỡng chi li từ nhỏ đến lớn, chắc chắn rằng không chỉ có một nguồn tài lực hùng hậu mà còn phải có được một thế lực và mạng lưới quan hệ khổng lồ.
Liên Nhược Hạm này có lai lịch gì?
Tới ngọn núi mà Liên Nhược Hạm đã nói qua, Hạ Tưởng hoảng sợ, một ngọn núi có đỉnh cao chót vót, các vách núi gần như thẳng tắp, cực kỳ hiểm trở, nếu muốn trèo ở núi này thì đúng là rất nguy hiểm.
Mễ Huyên chỉ nhìn thoáng qua rồi quay lại trong xe, tuyên bố là buồn ngủ, ai níu kéo cũng không được. Tào Thù Lê cũng hơi nhíu mày:
- Chị Liên, hay là không trèo núi nữa nhé? Ngọn núi này cao và rất hiểm trở, các vách đá lại rất sắc, nếu chẳng may làm hỏng tay chị thì cũng không tốt.
Động tác Liên Nhược Hạm trở nên nhanh nhẹn, lấy từ cốp xe ra một bộ quân trang quân đội mặc lên, đeo găng tay vào, lại lấy thêm một bộ quân trang khác ra, sau đó ngoảnh lại hỏi Hạ Tưởng:
- Có cam đảm cùng tôi trèo lên đỉnh núi không?
Hạ Tưởng không so đo với cô, hắn nói:
- Tôi không trèo núi đâu, trên đó gió lớn, rất dễ có sơ suất. Tôi ở phía dưới với cô bé Lê thôi.
- Đúng là đồ nhát gan!
Liên Nhược Hạm chê, rồi bỗng nhiên lại nói thêm:
- Thù Lê, em bảo Hạ Tưởng cùng chị trèo lên được không? Nếu chẳng may chị bị gió thổi ngã thì còn có anh ta cứu giúp chị.
Tào Thù Lê không đành lòng cự tuyệt Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng thì lại không dám từ chối lời đề nghị của Tào Thù Lê. Cuối cùng, hắn đành phải mặc đầy đủ quân tư trang, dặn Tào Thù Lê phải ở dưới, cũng Liên Nhược Hạm leo lên trên. Làm cho Liên Nhược Hạm chấn động chính là các động tác leo trèo mà Hạ Tưởng sử dụng, không ngờ lại còn lên đỉnh núi trước cả cô.
Đứng trên đỉnh núi, gió núi thồi vù vù, Liên Nhược Hạm đứng hiên ngang đón gió, dáng người cực phẩm, diện mạo tuyệt mĩ, vẻ mặt trong trẻo nhưng có vẻ lạnh lùng. Cô nhìn về phía chân núi nơi Tào Thù Lê đứng, giọng nói bị gió thổi, lúc thì nghe rõ lúc không:
- Tôi nghĩ là anh cũng đoán được dụng ý của tôi, muốn để anh cùng tôi leo núi là để chứng minh tôi mạnh mẽ hơn anh. Kết quả lại là anh thắng, tuy nhiên anh cũng đừng đắc ý vội, ở trong mắt tôi thì anh vẫn chỉ là một đứa con nít ranh mà thôi.
Hạ Tưởng không kìm nổi cười lên:
- Tôi không rõ rốt cuộc cô có ý tứ gì? Tôi có là con nít ranh hay già cả thì có quan hệ gì với cô?
- Không sao, đây là để chứng minh một ý tưởng trong lòng tôi.
Liên Nhược Hạm nhìn Hạ Tưởng vài lần, trong mắt có vẻ nghi hoặc chưa có lời giải đáp, tuy vậy cũng có một vẻ mê man. Tuy nhiên, lập tức ánh mắt cô lại nhìn sang một bên, nhìn về phía thảo nguyên xa xa vô bờ vô bến.
- Chỉ mong là tôi sai, nếu không thì tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hạ Tưởng không biết vì sao Liên Nhược Hạm lại nói những lời không hiểu gì cả, cũng muốn hỏi lại cô nhưng cô ta đã quay mặt đi, vẻ mặt có vẻ không để ý đến người khác. Hắn nghĩ ngợi không rõ rốt cuộc Liên Nhược Hạm này cất giấu tâm tư gì, chẳng lẽ là bởi vì sự việc trên đường núi lần trước làm cho cô ta có cảm giác thất bại.
Thời điểm mấu chốt thì phụ nữ không thể bình tĩnh bằng nam giới cũng là rất bình thường. Vì sao cô ta lại có vẻ quật cường như vậy?
Lo nghĩ thì cũng không giải quyết vấn đề gì, dù sao thì Liên Nhược Hạm là người đã nói một thì không nói hai, cũng không thể so đo tính toán với cô ta, chỉ cần cô ta có thể chơi thân với Tào Thù Lê, đừng bất hòa để hắn trở thành kẻ thù của cô ta là được. Mà hơn nữa hắn cũng không có khả năng trở thành đối thủ của cô ta, hiện tại hắn phải gắn bó với Liên Nhược Hạm là vì ngay cả tư cách để thành đối thủ của cô ta cũng không được.
Trên đỉnh núi gió mạnh đập vào mặt, lạnh đến kinh người, Hạ Tưởng nói:
- Xuống đi thôi, rất lạnh, đừng để lạnh quá rồi cảm.
Liên Nhược Hạm gật gật đầu, trước khi chuẩn bị trèo xuống thì lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói một câu:
- Anh có phải muốn đi theo con đường chính trị đúng không? Nếu muốn trở thành quan lớn thì tôi có thể giới thiệu giúp anh biết một người, chỉ cần anh làm cho người ta có ấn tượng tốt, khẳng định là anh có thể thuận buồm xuôi gió.
- Người nào?
Hạ Tưởng cảm thấy ý nghĩ của cô rất kỳ quái, nói tới nói lui mà chẳng hiểu được động cơ của cô là như thế nào?
- Là người trong nhà của tôi, trước mắt không cần biết là ai. Tôi hỏi anh có đồng ý hay không?
Hạ Tưởng liền cự tuyệt ý tốt của cô:
- Cảm ơn, không công không nhận lộc. Tôi không dám ăn thứ mà từ trên trời rơi xuống.
- Xem như tôi chưa nói lời này.
Liên Nhược Hạm giơ một ngón tay lên, lắc lắc trước mặt Hạ Tưởng.
- Cố gắng cẩn thận, trượt chân một cái là không ai có thể cứu được đâu.
Hạ Tưởng không nói gì, trong lòng nghĩ rằng những lời này của Liên Nhược Hạm chắc không phải đột nhiên nói ra, chắc trong đó có ẩn chứa điều gì đó.
Hắn không phải không tin rằng sau lưng Liên Nhược Hạm có thế lực của gia tộc, cũng không nghi ngại đến việc cô rắp tâm có lòng dạ bất lương, mà là trong lòng hắn hiểu rằng, cho dù hắn được Liên Nhược Hạm dẫn tới tiến cử, đến gặp một nhân vật hết sức quan trọng trong gia tộc của cô, người đó cũng đồng ý giúp hắn tác động, cho hắn trong một thời gian ngắn đạt đến một cấp bậc hứa hẹn nào đó, nhìn qua thì triển vọng này đẹp đến mức mê người, là cơ hội mà ai cũng cầu ước, nhưng thật ra thì lại bằng không.
Cho dù hắn tiến vào trong phạm vi thế lực của gia tộc Liên Nhược Hạm, tuy nhiên chỉ là một nhân vật vòng ngoài, hay nói cách khác là một quân tốt nhỏ lúc nào cũng có thể vứt bỏ được. Trong rất nhiều gia tộc khổng lồ, thế lực của bọn họ trải rộng trên rất nhiều phương diện, trong các lĩnh vực văn hóa, chính trị, kinh tế cho dù thiếu một thứ cũng không được. Trong đó có các nhân viên trung tâm của bọn họ, cũng có rất nhiều loại tiểu tốt được mời chào, các tiểu tốt này cũng giống hắn, không chỗ dựa, đang giãy dụa ở tầng thấp bé nhất. Đột nhiên lại có một đỉnh núi nguy nga xuất hiện, không ai có thể cự tuyệt sự hấp dẫn có được địa vị cao như thế này.
Cùng so sánh với bọn họ thì Hạ Tưởng còn có mười mấy năm đã trải qua rồi, cho nên hắn biết được cái lợi hại trong mối quan hệ này. Những người này có cảnh giới và tầm mắt không đủ, nghĩ rằng có chỗ dựa vững chắc là có thể thẳng bước lên đỉnh tầng mây, bất kể hắn là cấp quận hay cấp sở, thậm chí là đạt được cấp phó tỉnh, tuy nhiên đối với gia tộc thì bọn họ chỉ là những người lính hầu, phải luôn tiên phong anh dũng tranh đấu vì lợi ích cho gia tộc. Nếu các nhân vật này có đầy đủ vận khí và trí tuệ, có thể sống sót trong các lần tranh đấu thì hắn cũng chỉ có thể có được cái chức phó tỉnh để về hưu. Nếu bọn họ mà vận khí hơi kém, đối nhân xử thế lại không tỉnh táo, có lẽ ở trong vài lần xung đột ích lợi thì người ta không khách khí giải quyết luôn những người này, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Không phải là gia tộc sau lưng bọn họ không ra tay cứu, mà là cái giá trị của những người này không bằng với cái giá phải trả. Hạ Tưởng rất rõ ràng đạo lý này, cho nên hắn thà rằng đi theo bên cạnh Lý Đinh Sơn, đi trên mặt đất từng bước vững vàng, không muốn trở thành lính hầu cho một đại gia tộc. Ở trong các đại gia tộc, khi xảy ra đụng độ thì đúng là bị đánh đến tan xương nát thịt.
Trở lại xe, dọc trên đường đi về nhà khách, Liên Nhược Hạm không nói câu nào nữa. Ánh mắt của Tào Thù Lê lóe lên mấy lần nhưng không mở miệng hỏi. Mễ Huyên với vẻ mặt hồ nghi nhìn Hạ Tưởng mấy lần, rốt cuộc không kìm nổi hỏi:
- Cậu và cô ta có cái gì mà trên mặt hai người có chút kỳ lạ? Có phải hai người có hành vi nào không bình thường với nhau?
- Làm chị họ thì phải có dáng dấp của người chị.
Hạ Tưởng đập đập bàn tay vào cánh tay.
- So với cô bé Lê, chị đúng là không học được chút thông minh hay trầm tĩnh nào cả.
Tào Thù Lê nghe xong lời nói của Hạ Tưởng, ánh mắt trở nên long lanh, quay đầu liếc mắt Liên Nhược Hạm một cái, cái miệng mân mê mỉm cười vụng trộm.
Mễ Huyên khoát cánh tay:
- Chắc chắn là cậu nói dối, về sau nếu có chuyện gì phát sinh, hai người đừng có trách tôi không nhắc nhở trước là tốt rồi.
Liên Nhược Hạm đưa mấy người về nhà khách, nói chuyện một chút với Tào Thù Lê, sau đó rú xe đi khỏi. Tào Thù Lê đứng ở bên phải của Hạ Tưởng, bàn tay khẽ đẩy đẩy cánh tay của hắn:
- Anh không muốn biết em và cô ấy đi đến thành phố Chương Trình làm gì à?
Hạ Tưởng làm bộ như mới vừa nghĩ đến:
- Em nói thì anh mới nhớ ra, nói mau, làm gì trong hai ngày đấy, có chuyện lớn gì xảy ra không?
- Cũng không có gì, thật ra em cũng không biết rốt cuộc là cô ấy muốn làm cái gì, chủ yếu là lái xe loạn ở thành phố Chương Trình, cô ấy không biết đường, em phải dẫn đường cho cô ấy.
Ánh mắt Tào Thù Lê hơi mơ màng, hiển nhiên không đặt trọn tâm tư trong lời nói này. Quả nhiên, cô liếc mắt trộm nhìn Mễ Huyên một cái, kéo Hạ Tưởng sang một bên, nhỏ giọng hỏi:
- Vì sao cô ấy lại muốn kéo anh cùng trèo núi?
Cô bé này làm bộ như rất rộng lượng, tuy nhiên cũng chưa được giống cho lắm. Từ trong lời nói của cô, không thấy gọi Liên Nhược Hạm là chị Liên thì có thể thấy được, trong lòng cô cũng đang có dấm chua, cũng không quá thoải mái.
Hạ Tưởng xoa xoa cái tai, cười nói:
- Đừng nghĩ lung tung, không có gì cả. Sau lưng Liên Nhược Hạm là có thế lực gia tộc khổng lồ, cô ấy muốn cho anh một con đường đi nhưng anh không đồng ý.
- Thế à!
Trên vẻ mặt của Tào Thù Lê bừng lên vẻ rạng ngời, cô nói:
- Có đôi khi, một người không nhất định một bước lên trời là đã tốt. Từng bước từng bước đi một, tuy rằng có chậm một chút, tuy nhiên có cơ sở vững chắc. Với tình hình bây giờ của anh, nhiều lắm là tìm một chỗ dựa vững chắc là Thị trưởng, nếu tìm một người là Chủ tịch tỉnh hay chức quan to hơn nữa thì cũng chưa chắc đã tốt đâu.
Không đơn giản nha, Hạ Tưởng dường như mới lần đầu gặp Tào Thù Lê, nhìn nhìn Tào Thù Lê mấy lần, làm cho cô bé ngượng ngùng. Theo bản năng, tay cô giơ lên đặt ở trên ngực, lúc này cô mới nhớ hôm nay mình mặc bộ đồ thể thao, che rất kín vùng ngực, chẳng ai nhìn thấy được cái gì cả.
Hạ Tưởng chú ý tới vẻ khác thường của Tào Thù Lê, hắn cười nói:
- Bộ đồ thể thao được thiết kế rất đáng giận, không tính toán gì đến các đường cong mỹ miều của chị em, mặc nó vào chẳng lộ ra cái gì cả.
Tào Thù Lê rất xấu hổ:
- Không nghĩ là anh còn có tật xấu như vậy, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Bình thường nhìn anh khá thành thật, bây giờ thì đã lộ ra cái đuôi hồ ly rồi.
Hạ Tưởng dõng dạc nói:
- Hồ ly vẫn luôn có đuôi, không việc gì phải dấu diếm, em không thấy được chứng tỏ trước kia em cố ý bỏ qua việc này.
- Anh…
Tào Thù Lê bị chọc tức, nói không ra lời.
Giữa trưa thì Mễ Huyên thông báo cho Hạ Tưởng rằng cô đã sắp xếp hắn cùng ăn cơm với Vương Toàn Hữu. Bất kể là Vương Toàn Hữu lấy thân phận là Bí thư Đảng ủy công an hay thân phận là bác của Tào Thù Lê thì Hạ Tưởng đều không có lý do để cự tuyệt. Rất may là Mễ Huyên và Tào Thù Lê cũng tham dự, điều này cũng làm cho tâm tư của hắn ổn định hơn.
Địa điểm ăn cơm là một ngôi nhà ở vùng rất hẻo lánh, ở phía nam của thị trấn, xung quanh không có nhà dân nào cả. Mễ Huyên giới thiệu rằng đây là chỗ một người bạn của ba cô ta, trước kia mở một khách sạn ở thị trấn, sau đó tâm tư phai nhạt, không mở nữa, tuy nhiên bây giờ trong nhà chỉ chiêu đãi một ít các bạn bè của ông ta mà thôi.
Căn nhà tuy rằng không lớn, nhưng ít nhất cũng khoảng nửa mẫu, trong nhà có đủ loại cây cảnh và các loại cây ăn quả, có vẻ như một nơi để tận hưởng các thú vui điền viên. Trong khu vườn của ngôi nhà này, có một vài gốc nho cổ thụ, các lá cây tươi tốt được leo trên một cái giàn, hình thành một nơi râm mát rất tự nhiên. Phía dưới giàn nho, có bày cái bàn vuông và mấy cái ghế băng, trên bàn có đặt ấm chén pha trà, rất có hương vị thanh nhàn của một nhà nông.
Vương Toàn Hữu rất tùy ý mặc chiếc áo may ô, ngồi rất không để ý tới hình tượng bên cạnh một ấm trà, đang bưng cái chén lên làm một ngụm. Ở bên cạnh hắn, là một người đàn ông tuổi trung niên, tướng mạo có vẻ hơi già, mặc quần áo bộ đội, lúc cười có thể nhìn thấy được bốn cái răng cửa đã bị rơi rụng.
- Đến đây, tôi giới thiệu một chút, đây là Hạ Tưởng, là thư ký của Bí thư huyện ủy.
Vương Toàn Hữu nhìn thấy nhóm người Hạ Tưởng bước vào cũng không đứng dậy tiếp đón, chỉ có gật gật đầu mấy cái, sau đó nói với người đàn ông mặc bộ đồ bộ đội.
Người đàn ông mặc quần áo bộ đội cũng không đứng dậy, nhìn Hạ Tưởng cười cười:
- Chàng thanh niên, không tồi, tuổi khá trẻ. Tôi tên là Vạn Chí Trạch, đã đến nhà thì đừng có khách khí, ngồi xuống chơi. Bà nó ơi, cho thêm nước đi.
Hạ Tưởng ngồi xuống trên một cái ghế băng, nhìn lại thấy Tào Thù Lê và Mễ Huyên cũng đã ngồi xuống. Từ phía xa, một người phụ nữ trung trung tuổi, tay cầm một phích nước nóng, một tay bưng cái khay, từ phía sau cây nho bước tới, đi đến trước mặt hai người Tào Thù Lê, đưa cho các cô chén nước, sau đó lại đi đến bên cạnh Hạ Tưởng, lấy cái chén, rót nước vào chén đưa cho hắn.